"Sắp tới?" Kỳ Thanh tò mò, Lục Uyển Đình cố ý bảo Lục Vân Tạ vào thư phòng nói chuyện, là vì tập đoàn Lục Thị sắp có biến động lớn sao?
Cô không chỉ là phu nhân của Lục Uyển Đình, mà còn là tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, chuyện kế hoạch sắp tới của Lục Thị cũng coi như là cơ mật thương nghiệp, theo đạo lý, cô không nên hỏi.
Lục Uyển Đình cười hôn Kỳ Thanh, giọng nói đã khôi phục vào trạng thái thường ngày, ánh mắt ôn nhu nhìn người trong lòng, "Chuyện cũng khá nhiều, em muốn nghe sao?
Hỏi ra câu này có nghĩa là không phải không thể nói cho Kỳ Thanh nghe, cô và Lục Vân Tạ ở trong thư phòng nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, nếu nói toàn bộ cho Kỳ Thanh chắc tốn không ít thời gian.
"Em có phải không tiện được biết không?" Kỳ Thanh hướng vào trong lòng ngực Lục Uyển Đình, gối lên chỗ mềm mại cùng Lục Uyển Đình giải thích.
"Công ty của chị chính là công ty của em, có gì mà không tiện." Lục Uyển Đình cười đem tóc cô vén sau tai, lộ ra sườn mặt trắng nõn, "Để chị nói vào trọng điểm."
Trước mắt tập đoàn Lục Thị đang có mười mấy dự án đang tiến hành, khu dân cư AI cũng là một trong những dự án quan trọng đó, tối hôm qua cô và Lục Vân Tạ nói nhiều nhất chính là dự án này.
"Ngoài mấy cái hạng mục nhỏ, chị dự định để dự án khu dân cư AI giao cho Vân Tạ phụ trách." Lục Uyển Đình cong môi cười đắc ý với Kỳ Thanh, "Có con bé phụ trách, chị sẽ có thời gian ở bên cạnh em."
Cho nên, chuyện mà Lục Uyển Đình nói sắp tới, thật ra sắp xếp lại thời gian để ở bên cô nhiều hơn sao?
Kỳ Thanh thật cảm động, nghĩ đi nghĩ lại, Trương Hoàng Nhã hình như có ý gì đó với Lục Vân Tạ, cô bắt đầu lo lắng cho Lục Vân Tạ.
"Không cần lo lắng." Lục Uyển Đình có thể nhìn thấy được suy nghĩ của Kỳ Thanh, "Hiện tại, trong lòng con bé chỉ có công việc, sẽ không bị Trương Hoàng Nhã câu hồn đâu."
Sao lời nói này nghe quen tai thế nhỉ? Nghĩ tới, cái vị Lục tổng này, còn không phải là người một lòng vì công việc sao?
"Chị trước kia cũng chỉ công việc." Kỳ Thanh nhắc lại chuyện xưa, chỉ chỉ vào tim Lục Uyển Đình nói, "Người thích chị nhiều như vậy, chị làm như không thấy, chỉ nghĩ làm sao để quản lý tốt Lục Thị."
"Lòng chị không có công việc, mà là em." Lời âu yếm của Lục Uyển Đình nói thể nói ra bất kỳ lúc nào, "Chỉ có đứng đầu quản lý tốt Lục Thị thì mới có thời gian dành cho em."
Kỳ Thanh hình như hiểu được ý trong lời nói của Lục Uyển Đình, không cầm lòng được mà cười lớn, "Lập nghiệp trước rồi mới thành gia sao?"
"Ừ." Lục Uyển Đình cũng thoải mái cười, nắm lấy cái tay đang trên ngực mình, hôn nhẹ lên mu bàn tay đó.
Lúc vừa mới tiếp quản tập đoàn Lục Thị, mỗi ngày đều bận rộn đến mười một mười hai giờ, ngày hôm sau lại phải thức dậy sớm tiếp tục làm việc. Lý do mà cô không có theo đuổi Kỳ Thanh, nguyên nhân chính là sợ vì công việc mà làm cho tình cảm của cả hai đổ vỡ.
Hiện tại, Lục Thị đã nằm ở trong lòng bàn tay của cô, cô không có nỗi lo lắng về sau, buổi sáng có thể ngủ bên cạnh Kỳ Thanh đến lúc tự tỉnh lại, buổi tối có thể tận tình cùng Kỳ Thanh thân mật.
Kỳ Thanh bị cô hôn đến tê dại, kèm theo ánh mắt ôn nhu của Lục Uyển Đình, trân tê dại này giống như nham thạch, một khi đã phun trào thì không ngừng lại được, đã vậy càng lan rộng khắp nơi.
Cả người đều tê dại.
Mắt thấy người kia sắp hôn lên môi mình, Kỳ Thanh giơ tay ngăn cản Lục Uyển Đình lại, "Lỡ đâu Vân Tạ gặp được người con bé thích thì sao?"
Cái thích này, ám chỉ là Trương tổng, Trương Hoàng Nhã cũng thuộc người ưu nhã, tướng mạo xuất chúng, tiếp quản tập đoàn Trương Trạch nhiều năm rồi, phong cách làm việc cũng rất giống Lục Uyển Đình.
"Con bé thích chúng ta." Không hôn được môi thì Lục Uyển Đình chuyển sang hôn lòng bàn tay Kỳ Thanh, cô luôn có biện pháp khiêu khích cảm xúc của Kỳ Thanh, "Tối hôm qua, con bé ở trong thư phòng nói với chị, trong lòng chỉ có hai ta, sẽ không có người thứ ba."
Ủa, nói chuyện công việc rồi mắc cái gì lại đi nói chuyện thích? Kỳ Thanh lấy tay ra, đặt tay lên sau gáy Lục Uyển Đình, đầu dụi dụi vào cổ Lục Uyển Đình, "Sao con bé lại nói với chị cái này?"
Lục Uyển Đình cọ cọ lên chóp mũi cô, "Vì để chị ghen."
Mặt Kỳ Thanh '???', Lục Uyển Đình cười hôn lên môi Kỳ Thanh, nụ hôn đủ nhiệt tình đủ sâu, hôn đến khi Kỳ Thanh vô lực chống đỡ.
Cơ thể còn chưa kịp lấy lại sức sau trận đấu tối hôm qua, đầu ngón tay vuốt ve còn phát ra vài âm run run, Kỳ Thanh ý thức được đó là âm thanh phát ra từ cô, đè cái tay Lục Uyển Đình lại thở gấp rồi cự tuyệt, "Em mệt."
Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt như con mèo con bị uỷ khuất mới được ăn một nửa đã bị đoạt đồ ăn đi mất, ánh mắt đáng thương lại bất lực, Kỳ Thanh híp mắt lại, qua kheo hở nhìn thấy phản ứng của Lục Uyển Đình, cười cong mắt.
Kỳ Thanh xoa xoa đầu tóc Lục Uyển Đình, "Còn sớm, để em nghỉ một lát đi."
"Được." Lục Uyển Đình lấy tay ra, sửa sang lại chăn bị các cô làm loạn, kéo lên trên đắp che bả vai Kỳ Thanh, sau đó nằm trở lại trong chăn, kéo Kỳ Thanh vào trong lòng mình lại.
Cái nghỉ một lát này, Kỳ Thanh lại nhắc tới Lục Vân Tạ.
"Uyển Đình, Trương Hoàng Nhã có rất nhiều điểm giống chị, chị thật sự không lo lắng Vân Tạ sẽ động tâm với cô ấy sao?"
Lục Uyển Đình yên lặng nhin Kỳ Thanh, nhưng Kỳ Thanh lại không phát hiện ra trong đôi mắt kia có ý gì, tiếp tục nói đến những việc mà cô biết về Trương Hoàng Nhã.
Trên bảng tin tức thường xuyên đưa tin về tập đoàn Trương Trạch, bản thân là tổng tài đương nhiệm của Trương Trạch, đương nhiên tên của Trương Hoàng Nhã xuất hiện ở trên bảng tin tức rất nhiều.
Lục Uyển Đình híp mắt lại, nắm lấy cằm Kỳ Thanh, giọng nói mang theo nguy hiểm, "Sao chị lại cảm thấy là em động tâm với cô ấy nhỉ?"
"....." Kỳ Thanh nhanh chóng lấy lòng mà hôn hôn Lục Uyển Đình, "Em không có, em không chán ghét cô ấy thì thôi."
"Hửm?" Cái loại hôn hôn lấy lòng này tạm thời không được Lục Uyển Đình chấp nhận, trong lòng Lục Uyển Đình tạm thay nước sông nước biển thành dấm đi, sóng cuộn biển gầm. "Chán ghét cô ấy? Mỗi một câu em nói đều khen cô ấy, có chỗ nào thể hiện là chán ghét đâu?"
Rõ ràng là thích.
Kỳ Thanh ngượng ngùng, làn da trắng nõn đỏ ứng cả lên, nhẹ giọng mà ngụy biện, "Em khen chị, Trương Hoàng Nhã rất giống chị."
Lần đầu tiên trong buổi tiệc Thương Phong, nhìn thấy Trương Hoàng Nhã mặc một chiếc váy dài ưu nhã, thong dong, trầm ổn lại hào phóng, vừa nhìn thấy Lục Uyển Đình thì vẻ mặt lạnh lùng lập tức niềm nở cười tươi, Kỳ Thanh đã từng lo lắng, Lục Uyển Đình sẽ động tâm với Trương Hoàng Nhã.
"Cho nên, em cảm thấy Trương Hoàng Nhã sẽ hấp dẫn Vân Tạ sao?"
"Ân." Kỳ Thanh gật đầu.
"Cũng hấp dẫn em?" Lục Uyển Đình nhìn chằm chằm Kỳ Thanh, cười nguy hiểm.
"Trong lòng em chỉ có chị, làm sao mà bị cô ấy hấp dẫn cho được." Kỳ Thanh nói thật những lời ở trong lòng, "Vân Tạ không giống vậy, con bé tuy rằng thích chúng ta nhưng dù sao cũng là tình thân."
Lỡ buột miệng nói lời âu yếm nhưng lại chạm đến đầu quả tim của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình ôm chặt lấy Kỳ Thanh, cười hôn Kỳ Thanh, "Thật đáng yêu."
Đáng yêu chỗ nào? Cô rõ ràng đang nỗ lực đi tìm con đường sống.
Kỳ Thanh dựa vào trong ngực Lục Uyển Đình, nắm góc áo, "Cho nên chị thật sự muốn giao cho Vân Tạ phụ trách đó sao?"
"Cho dù chị không giao cho Vân Tạ, thì vị Trương tổng em thích kia cũng sẽ tìm cơ hội tiếp xúc với con bé." Lục Uyển Đình cười chế nhạo.
Kỳ Thanh nghe không lọt tai, khẽ hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía cô, nằm cuộn trong trong chăn, Lục Uyển Đình nhấc chăn lên, nhích người tới gần, ở bên tai Kỳ Thanh nỉ non thầm thì, "Tiểu Kỳ tổng ~"
Trong nháy mắt Kỳ Thanh đã được dỗ cười, đẩy đẩy ra không cho người kia hôn, "Đừng có quấy rầy em, em đang nghĩ đến vị Trương tổng mà em thích."
Lục Uyển Đình vặn mặt Kỳ Thanh lại đây, nghiêm túc nói, "Cho em 5 giây tổ chức lại ngôn ngữ của mình."
Không cần 5 giây Kỳ Thanh lập tức sửa miệng, "Em nghĩ đến chị."
"Chị ở đây, không cần nghĩ." Lục Uyển Đình nở nụ cười, nắm lấy tay Kỳ Thanh đặt lên ngực, hôn hôn vành tai Kỳ Thanh, than thở nhẹ, "Có thể trực tiếp tới."
Tay chạm đến chỗ êm mềm ấm, trong ngực Kỳ Thanh như có pháo hoa nổ, khí huyết cuồn cuộn...
Chờ các cô rời giường, thì cũng đã 10h hơn.
Thấy trên cổ Lục Uyển Đình có dấu hôn mới, Kỳ Thanh rũ đôi mắt xuống đánh răng, trộm cười.
Ở trong gương, một người ngẩng đầu một người cúi đầu, nhưng mà cái lén cười của Kỳ Thanh đều trong tầm mắt Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nhỏ bọt trong miệng xuống, rửa mặt sạch sẽ, sau đó xoa xoa tóc Kỳ Thanh, cười sủng nịnh.
"Chị đi thay quần áo, em từ từ mà rửa."
Lục Uyển Đình đi đến phòng để quần áo, phối quần áo cho mình xong lại phối quần áo cho Kỳ Thanh, Kỳ Thanh đến đây là có đồ để thay rồi.
Đến nội y cũng phải là đồ đôi.
Kỳ Thanh lấy nội y từ trong tay cô, bảo Lục Uyển Đình rời đi, "Chị xuống nhà trước đi."
"Đều đã nhìn thấy hết rồi, em thẹn cái gì?" Lục Uyển Đình giúp Kỳ Thanh cởϊ áσ ngủ, ngón tay trắng nõn đặt lên mấy cái cúc áo màu đen, từ từ mà cởi từng nút.
Kỳ Thanh đỏ mặt xoay người, ánh mắt đụng đến cái gương thấy được phía sau của Lục Uyển Đình, ôn nhu mỉm cười ánh mắt dừng trên người Lục Uyển Đình, bàn tay mềm mại cởϊ áσ ngủ của cô ra.
Lục Uyển Đình vuốt mớ tóc dài trên lưng Kỳ Thanh qua một bên, lấy nội y từ trong tay Kỳ Thanh, Kỳ Thanh rất phối hợp mà giơ tay lên, cái khoá lạnh lẽo của áo ngực cọ qua da thịt, khiến cô rùng mình.
Mắc xong quần áo, Kỳ Thanh xoay người ôm lấy Lục Uyển Đình, sau đó nói cảm ơn.
"Không cần cảm ơn đâu phu nhân." Lục Uyển Đình hôn lên trán Kỳ Thanh, nắm tay dắt Kỳ Thanh đi xuống nhà.
Trong phòng khách, có một người ngồi trên sô pha, dáng người thẳng tắp, trong tay còn cầm hồ sơ, rất tự nhiên.
Một cái liếc mắt Kỳ Thanh cho rằng cô vừa thấy Lục Uyển Đình, nhưng mà bàn tay ấm áp kia nhắc nhở cô, Lục Uyển Đình còn đang ở bên cạnh cô.
Người trên sô pha nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, Lục Vân Tạ khéo hồ sợ lại cười với các cô, "Hai chị cuối cùng cũng dậy rồi, em đợi hai người thật lâu."
Từ trong tầm mắt nhìn của Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh biết cô em chồng đang chờ Lục Uyển Đình.
Dì Trương thấy các cô, lập tức đi vào nhà bếp làm bữa sáng.
Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình đi qua sô pha ngồi, Lục Vân Tạ đưa hồ sơ trong tay cho Lục Uyển Đình, "Chị, chiều nay phó tổng tập đoàn Song Hoa muốn gặp chúng ta."
Lục Uyển Đình nhìn hồ sơ, quay sang nói với Kỳ Thanh, "Chuyện hợp tác này, em cũng tham gia đi."
Kỳ Thanh thấy được tiêu đề trên hồ sơ, "Được, để em bảo trợ lý Hoa chuẩn bị."
Nhắn đến trợ lý Hoa, sự nghi hoặc bị Lục Vân Tạ đè nén lại chạy ra, tối hôm qua trợ lý Hoa vì ai mà lại trang điểm nhỉ?
Buổi chiều nhìn thấy trợ lý Hoa, Lục Vân Tạ không kìm nén được sự tò mò, làm bộ không để ý hỏi rất thản nhiên, "Trợ lý Hoa, tối hôm qua hẹn hò vui vẻ chứ?"
Hẹn hò? Hẹn hò cái gì? Vẻ mặt trợ lý Hoa bức mộng, tối hôm qua tan làm cô đi về nhà a, đi đâu tìm được đối tượng hẹn hò.
"Xem ra là không vui a."
Trợ lý Hoa: "...."
Kỳ tổng còn đang chờ cô, trợ lý Hoa nhanh đi vào văn phòng đưa hồ sơ, Lục Vân Tạ đi ở phía sau, nhìn thấy bóng dáng cô biến mất ở sau cửa, cười cười, đi vào theo.
"Ừ, được rồi." Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, đưa ra thời gian cụ thể, "Ba giờ."
Cúp điện thoại, Lục Uyển Đình nói cho Lục Vân Tạ, "Chiều nay 3h, đoàn người tập đoàn Trương Trạch sẽ qua tới."
Lục Vân Tạ nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là đến 3h.
Kỳ Thanh đang xem hồ sơ, nghe được tên tập đoàn Trương Trạch, ngẩng đầu nhìn, Lục Uyển Đình chú ý đến ánh mắt của cô, cong khoé môi cười sâu xa.
Kỳ Thanh không khỏi nhớ đến chuyện sáng nay, gương mặt nóng lên, trong đầu hiện lên hình ảnh quyến rũ của Lục Uyển Đình.
Chưa cho cô lấy lại tinh thần thì người bên Song Hoa đã đến.
Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình cùng đến phòng họp để họp với phó tổng Hoa, còn có Hoa Ngôn Tâm.
Các cô nói có chút lâu, dự tính phải hơn một giờ mới nói xong.
2h45, Trương Hoàng Nhã đã đến tập đoàn Lục Thị, thư ký Phó tiếp đãi nhiệt tình, mời đoàn người Trương Trạch đến phòng cho khách, "Trương tổng, Lục tổng còn đang họp, ngài đợi một lát."
"Được." Trương Hoàng Nhã bưng tách trà lên, nhìn thư ký Phó, thuận miệng hỏi, "Phó tổng Lục đâu, cô ấy cũng họp sao?"
"Không có, cô ấy ở trong văn phòng." Thư ký Phó chủ động nói, "Để tôi mời phó tổng Lục đến đây."