Trở lại hội trường hôn lễ một lần nữa, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình ngồi vào bàn chính, trong bàn còn có hai người đón dâu Lục Vân Tạ, Tô Giản, trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết cũng ngồi ở bàn của các cô.
Ôn Nguyệt lại đây nhắc nhở hai cô dâu, vài phút sau phải đi mời rượu, cho nên thời gian ăn uống của hai người không còn nhiều lắm.
"Được rồi, tôi biết rồi." Lục Uyển Đình giúp Kỳ Thanh gắp đồ ăn, chăm sóc cho Kỳ Thanh trước.
Sợ Lục Uyển Đình để bụng trống uống rượu, Kỳ Thanh đút một miếng bánh gato cho cô.
"Ngọt." Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh cười thành tiếng, trên khoé môi còn dính một ít vụn bánh, Kỳ Thanh nhẹ nhàng giúp cô lau, sau đó gắp một đoạn ngó sen đút cho Lục Uyển Đình, giúp cô giải vị ngọt ngấy.
Nhìn chị dâu và chị mình ân ân ái ái, Lục Vân Tạ gắp một cục tôm hùm cho vào miệng, biết vậy lúc nãy ngồi ở bàn phù dâu cho rồi.
Ăn không được bao nhiêu, Ôn Nguyệt lại đây nhắc nhở các cô, bắt đầu phải đi mời rượu rồi.
Khách mời rất đông, từng bàn từng bàn phải mời, cần phải hai tiếng mới xong, Lục Vân Tạ, Tô Giản, trợ lý Hoa và trợ lý tô bốn người này bồi các cô đi mời rượu.
Từ bàn của phụ huynh đến bàn của bạn bè, Kỳ Thanh nắm lấy tay Lục Uyển Đình, đủ loại chúc cả hai trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc hết đợt này tới đợt khác liên tục chúc mừng.
Đến bàn của Trương Hoàng Nhã, nhìn thấy người tặng hoa cưới cho mình, tâm tình Lục Vân Tạ có chút vi diệu, khi đi qua bàn khác rồi, cô còn quay đầu lại thoáng nhìn qua.
Trương Hoàng Nhã cũng dõi theo các cô, ánh mắt giao nhau, Trương Hoàng Nhã cong khoé môi, giống như nụ cười lúc tặng hoa cho Lục Vân Tạ vậy, chỉ là một cái cười mỉm.
Một màn này làm sao lọt ra khỏi được đôi mắt của trợ lý Hoa.
Trợ lý Hoa bất giác nhíu mày, quay đầu nhìn Kỳ tổng và Lục tổng, cười một lần nữa.
Giảng viên Tiêu lấy thân phận bạn gái của Hà Chỉ, cũng tham gia hôn lễ này, "Tân hôn vui vẻ, chúc hai người hạnh phúc, cùng nhau đi đến hết cuộc đời." Nói chúc phúc hai cô dâu xong, ánh mắt cô nhìn về phía cô tình địch nhỏ, một hơi uống sạch cạn chén rượu mừng.
Cho dù có thủ thuật dùng ly rượu riêng biệt, nhưng mà uống hết ly này đến ly khác, đôi mắt Kỳ Thanh cũng bắt đầu xuất hiện men say, cô nắm chặt lấy tay Lục Uyển Đình mới không bị mất phương hướng.
Mời rượu xong quay lại bàn chính, Kỳ Thanh dựa vào trong ngực Lục Uyển Đình nghỉ ngơi, trợ lý Hoa đã có chuẩn bị trước, lập tức mang hai ly mật ong cho hai người.
Hiện tại có Lục tổng rồi, Kỳ tổng sẽ không bao giờ cần cô đút nữa.
Trợ lý Hoa đem nước mật ong giải rượu đưa cho Lục tổng, xong việc thì rút lui.
10h27 phút, hai đoàn đón dâu hợp thành 1, 28 chiếc xe cưới đưa Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình trở về phòng tân hôn.
Đoàn xe dài nối đuôi nhau như một con rồng, dẫn đến những chiếc xe và người trên đường cũng sôi nổi chỉ trỏ.
Kỳ Thanh dựa vào bả vai Lục Uyển Đình, nhìn Lương Khiếu lái xe, nhớ đến ngày các cô đi lãnh chứng.
Chuyện cũ như được tái hiện, bỗng dưng Kỳ Thanh nở nụ cười, giọng nói còn mang theo men say nói chuyện với Lục Uyển Đình, "Uyển Đình, ngày chúng ta đi lãnh chứng, em nên biết là chị đã thích em rồi."
Lục Uyển Đình thu thu cánh tay lại, đem Kỳ Thanh ôm vào trong ngực của mình, "Em nhớ tới gì hả?"
Kỳ Thanh ngước mắt, cười mà không nói.
Dưới ánh đèn mơ hồ bên ngoài, trước mắt cô đây chính là người mà cô yêu nhiều năm, đã có rất nhiều chi tiết lộ ra là Lục Uyển Đình để ý đến cô, vì sao lúc đó cô không nhận ra?
Ánh mắt say mê của cô làm cho Lục Uyển Đình muốn đắm chìm vào sự say mê đó cùng, Lục Uyển Đình cúi đầu nâng mặt Kỳ Thanh lên, mỉm cười, sau đó thật nhẹ nhàng mà hôn lấy cô, xem như là trân bảo quý giá của mình.
Nụ hôn nhẹ nhàng cũng có cách làm lòng rung động theo cách nhẹ nhàng, Kỳ Thanh bắt lấy góc áo của Lục Uyển Đình, khó mà kiềm chế được xúc cảm của bản thân, nhiệt tình đáp lại.
Hôn nhau cho đến khi về nhà.
Lương Khiếu giúp hai người mở cửa xe, tay Lục Uyển Đình vẫn luôn nắm chặt lấy tay Kỳ Thanh không chịu buông, xuống xe xoay người đỡ lấy Kỳ Thanh, thật cẩn thận mà đỡ Kỳ Thanh xuống xe, sau đó kéo nhau đi vào nhà.
Những bạn thân chí cốt ngồi ở mấy cái xe phía sau cũng đi xuống theo, mắt người nào cũng sáng chưng, muốn náo loạn rồi.
"Còn muốn nháo động phòng sao?" Kỳ Thanh không nhớ rõ trong lưu trình hôn lễ còn có đoạn này.
"Không nháo." Lục Uyển Đình cười ôm chặt lấy Kỳ Thanh, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Kính trà ba mẹ xong, chúng ta yên bình, nhẹ nhàng mà động phòng."
Hơi thở nóng rực còn lời nói thì mờ ám dừng ở bên vành tai Kỳ Thanh, cả tinh thần lẫn thể xác của cô run lên, máu trong người không biết sôi lên bao lần, đối với ánh mắt cười đầy ẩn ý kia, nhịn không được mà nhéo nhéo tay cô, để hoá giải cái cảm xúc này.
Phụ huynh hai bên đều biết đôi uyên ương này thương nhớ nhau biết bao nhiêu, nhận trà con dâu xong, nói vài câu, đưa bao lì xì, nhanh chóng giúp các cô hoàn thiện bước cuối cùng.
Bạn bè họ hàng cũng rời đi, trong nhà chỉ còn lại các cô, Kỳ Thanh không cần phải giữ hình tượng mà nằm xả lai trên giường.
Đêm nay, chăn màu đỏ.
Lục Uyển Đình lấy đôi dép đi đến, giúp cô thay giày ra, hôm nay mang giày cao gót cả ngày, chân Kỳ Thanh đã có chút sưng lên.
"Đau không em?" Lục Uyển Đình khống chế lực đạo giúp cô xoa xoa.
"Không đau." Kỳ Thanh trở mình, nằm ở trên giường nhìn Lục Uyển Đình đang chăm sóc cho cô, ánh mắt Kỳ Thanh dần dần mê ly.
"Chúng ta đi tắm thôi." Lục Uyển Đình cẩn trọng mà nâng người cô ngồi dậy, mang Kỳ Thanh đi vào nhà tắm.
Chuyên viên trang điểm đã đi rồi, việc tẩy trang với tháo trang sức các cô đành phải tự làm, Lục Uyển Đình lấy bông tẩy trang đổ một ít nước tẩy trang lên đó, ôn nhu nói, "Nhắm mắt lại nào."
Kỳ Thanh nghe lời nhắm mắt lại, cảm giác được trên mí mắt có gì đó lành lạnh, Lục Uyển Đình trước tiên đem bông tẩy trang đắp lên đôi mắt trước cho cô.
Trong phòng tắm thật an tĩnh, cô có thể nghe được tiếng tim đập của Lục Uyển Đình, thình thịch...từng tiếng rất rõ ràng, cô có thể cảm giác được hơi thở của Lục Uyển Đình đang đến gần từng chút từng chút.
Trên cánh môi có chút lạnh, Lục Uyển Đình hôn cô một chút.
Kỳ Thanh cong khoé môi hỏi, "Sao chị lại lén hôn em?"
Đắp được mười mấy giây, Lục Uyển Đình nhẹ nhàng mà lau nhẹ mắt cho cô, nhìn Kỳ Thanh ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích, cô cười trả lời, "Cái này làm sao tính là lén hôn."
Lau mắt xong, Lục Uyển Đình cầm lấy miếng bông tẩy trang mới, nâng cằm cô lên, lau đi son môi.
Cả quá trình này, Kỳ Thanh vẫn luôn nhìn Lục Uyển Đình.
Thật nghiêm túc đến đáng yêu, Lục Uyển Đình nghiêm túc lau hai cánh môi của Kỳ Thanh, trong lòng Kỳ Thanh từng dòng nước ấm chảy khắp người, kỳ Thanh nắm chặt lấy góc áo Lục Uyển Đình, nhỏ giọng mà gọi, "Lão bà."
Lục Uyển Đình ngước mắt, ý cười dạt dào, "Sắp xong rồi."
Lau môi xong, Lục Uyển Đình giúp Kỳ Thanh lau mặt, hai cái má đến cái mũi rồi cổ, rất tỉ mỉ không tha bất cứ chỗ nào.
Làn da kỳ Thanh rất trắng, gương mặt lại xinh đẹp, nhìn chăm chú vào gương mặt được chính tay cô tẩy trang, trái tim lại rung động không thôi, Lục Uyển Đình không khỏi tán thưởng, "Rất đẹp."
Kỳ Thanh bị cô khen đến đỏ cả mặt, cô buông Lục Uyển Đình ra, lấy bông tẩy trang mới cùng với nước tẩy trang, "Đến lượt em tẩy trang cho chị."
"Được." Lục Uyển Đình dựa vào bồn rửa mặt, đối tay đặt lên eo Kỳ Thanh, đem Kỳ Thanh ôm vào trong lòng ngực.
Dán gần như vậy, thao tác không thuận tiện cho lắm, Kỳ Thanh vỗ vỗ cánh tay Lục Uyển Đình, "Chị làm vậy em không tẩy trang được."
Lục Uyển Đình buông lỏng tay, học động tác lúc nãy của Kỳ Thanh, túm lấy góc áo cô ấy, Kỳ Thanh có không gian rồi, giúp Lục Uyển Đình tẩy mắt.
Động tác của cô thật mềm nhẹ, giống như đang mát xa, Lục Uyển Đình mỉm cười, "Mạnh một chút đi em, chị không đau."
Rõ ràng là một câu rất bình thường, mà lọt vào tai Kỳ Thanh thì thành ý khác, nghĩ nghĩ đến hình ảnh ở trên giường.
Mỗi một lời nói của Lục Uyển Đình đều quyến rũ người ta.
Dưới mấy lời nói ẩn ý của Lục tổng, cuối cùng Kỳ Thanh cũng giúp cô tẩy trang xong.
"Xong rồi, có thể đi tắm rồi." Kỳ Thanh đặt nước tẩy trang qua một bên, vừa nhấc mắt đã rơi vào trong lòng ngực ấm áp.
Lục Uyển Đình ôm lấy cô dựa vào bồn rửa mặt mà hôn môi, chậm rãi kéo khoá sau lưng cô xuống, cởϊ qυầи áo của nhau ra.
Dưới ánh đèn sáng ngời của nhà tắm, ngửa đầu là có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt, Kỳ Thanh ôm chặt Lục Uyển Đình, thở dốc nói, "Tắm đã... rồi lên giường."
"Được." Lục Uyển Đình ôn nhu cười, đứng thẳng người, ôm Kỳ Thanh đến dưới vòi hoa sen.
Tóc dùng keo để định hình, Lục Uyển Đình xả tóc ở dưới nước để nó tự tách ra, trước giúp Kỳ thanh gội đầu, lại giúp Kỳ thanh tắm rửa.
Kỳ Thanh nhìn cô, thỉnh thoảng xoa xoa tóc cô, nắn nắn lấy vành tai, Lục Uyển Đình dừng tay lại, cười cảnh cáo, "Em mà lại chạm bậy bạ, chị sẽ động thủ ngay đó."
Người bị cảnh cáo theo bản năng mà đi nhìn tay người kia, ngón tay thon dài lại trắng thật sự làm cho người ta muốn xúc động mà, móng tay Lục Uyển Đình vẫn luôn được cắt gọn sạch sẽ, lúc nào muốn động thủ cũng được.
Kỳ Thanh ngoan ngoãn cười, rũ tay xuống.
"Thật biết nghe lời." Lục Uyển Đình ngồi xổm xuống trước cơ thể cô.
Cái tư thế này cho tim Kỳ Thanh đập gia tốc, trong lòng chờ mong Lục Uyển Đình sẽ xằng bậy với cô.
Đáng tiếc là sẽ có những lúc Lục Uyển Đình cũng rất trong sáng, chỉ đơn thuần giúp cô tắm, từ trên xuống dưới, tắm rửa rất sạch sẽ.
Tắm xong, Lục Uyển Đình từ trong ngăn tủ lấy một cái khăn màu hồng, lau khô người Kỳ Thanh, sau đó bọc người cô lại, "Em lên giường trước đi, chờ chị tắm xong rồi sấy tóc cho em."
"Em giúp chị tắm."
"Ngoan, ở trên giường chờ chị." Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh đi đến cửa, mở cửa nói, "Chị tắm nhanh thôi."
Kỳ Thanh cúi đầu nhìn chiếc khăn trắm trên người mình, "Vậy... em bọc khăn tắm chờ chị, không đổi áo ngủ."
Lời tiểu Kỳ tổng thật khéo, Lục Uyển Đình mỉm cười, "Được, chị tắm xong tới liền."
Kỳ Thanh bọc khăn tắm, ngồi ở trên giường chờ Lục Uyển Đình, nhìn đồng hồ không còn sớm, nghĩ lát nữa có thể đi ngủ sớm một chút, không đợi Lục Uyển Đình ra tới, cô đã chủ động sấy tóc.
"Sao không đợi chị?" Lục Uyển Đình mặc áo tắm đi ra, tóc của Kỳ Thanh còn chưa sấy khô, cô rất thành thục mà đi đến lấy cái máy sấy trong tay Kỳ Thanh, giúp Kỳ Thanh thổi tiếp.
"Tiết kiệm thời gian." Kỳ Thanh đổi hướng, đưa lưng về phía Lục Uyển Đình.
Đầu ngón tay xoa xoa mát xa đầu cho cô, làm cho Kỳ Thanh thật thoải mái, mơ màng sắp ngủ, Lục Uyển Đình thấy cô nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, tắt máy sấy nhẹ giọng nói, "Nằm xuống ngủ đi em."
Kỳ Thanh tuỳ ý mà nằm xuống giường, còn đè cái chăn.
Lục Uyển Đình không khỏi bật cười, xốc chăn lên, đem Kỳ Thanh nằm vào trong đó, rồi tháo cái khăn tắm ở trên người cô xuống, để cô được thoải mái hơn.
Lục Uyển Đình vào nhà tắm sấy tóc.
Chờ cô trở lại phòng ngủ, thì người nằm ở trên giường đã có tiếng thở đều.
Ngủ rất sâu.
Lục Uyển Đình nhẹ nhàng lên giường, vuốt mớ tóc hỗn độn trên trán Kỳ Thanh, tắt đèn nằm xuống.
Vẫn như trước, cô vừa nằm xuống thì Kỳ Thanh dựa theo hơi ấm của cô là tìm đến bên người.
Lục Uyển Đình xoay người đối mắt với Kỳ Thanh, Kỳ Thanh lập tức chui vào trong ngực cô, đầu còn cọ cọ ở cổ, tìm được vị trí thoải mái, tiếp tục khò khè.
Đến lúc Kỳ Thanh mở mắt ra thì trời đã sáng.
Từ từ, sao trời lại sáng?
Kỳ Thanh ngốc ngốc, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, trời thực sự sáng rồi sao?
Bên gối còn có Lục Uyển Đình đang mặc áo ngủ, Kỳ Thanh nhìn cô, chậm rãi nhấc chăn lên nhìn tình hình bên dưới.
Ở dưới chăn, Lục Uyển Đình mặc áo ngủ, còn cô thì khoả thân.
Cô...bỏ lỡ đêm động phòng rồi sao?
Kỳ Thanh nhớ lại chuyện đêm qua, nhịn không được mà che mặt, hình như cô ngủ trong lúc đang sấy tóc.
Nhưng trong mơ mơ hồ hồ hình như cô nằm mơ về đêm động phòng, Lục Uyển Đình thật dịu dàng, ở bên tai cô gọi tên cô, nói cho cô biết, Lục Uyển Đình yêu cô biết bao nhiêu.
Lục Uyển Đình thức dậy, mở mắt ra thấy Kỳ Thanh che mặt, cười hôn bên má, "Chào buổi sáng, phu nhân."
Kỳ Thanh quay đầu nhìn cô, "Tối hôm qua, sao chị lại không đánh thức em?"
"Thấy em mệt quá, không đành lòng đánh thức em." Đầu ngón tay Lục Uyển Đình chậm rãi vuốt ve, cười hỏi, "Hiện tại, tỉnh ngủ rồi sao?"
Không có đánh thức, thực sự bỏ lỡ rồi.
"Ân." Kỳ Thanh rầu rĩ đáp lại, kéo chăn che đầu, chăn che đi ánh sáng, cô ở bên tai Lục Uyển Đình nỉ non nói nhỏ, "Thực xin lỗi, tối hôm qua em ngủ quên mất, bỏ đỡ đêm tân hôn."
Lục Uyển Đình sửng sốt, cười thành tiếng, xoa tóc Kỳ Thanh, hôn cái trán cô một cái, "Em không có tỉnh nhưng mà cơ thể em rất tỉnh. Chắc không tính là bỏ lỡ."
Đến lượt Kỳ Thanh sững sờ.
Cơ thể rất tỉnh, ý Lục Uyển Đình là, Kỳ Thanh kích động xốc chăn lên, "Chị thế mà nhân lúc em ngủ... chị..."
Không nghĩ tới chị là cái dạng người này!
Lục Uyển Đình ôm lấy cô, chôn ở trong cổ cười nói cho Kỳ Thanh một bí mật, "Đây không phải là lần đầu tiên."