Chương 182: Thẹn thùng.
Trước khi lên xe, Lục Uyển Đình hôn lên mặt Kỳ Thanh hết cái này đến cái khác, những nụ hôn vừa đến rồi đi thật ngắn ngủi, Kỳ Thanh còn luyến tiếc, chưa tách ra đã bắt đầu nhớ nhung rồi.
Lục Uyển Đình chui vào trong xe, Kỳ Thanh giúp cô đóng cửa lại, Lục Uyển Đình ngồi ổn định trong xe thì hạ kính xe xuống, cười ngọt ngào với người ở bên ngoài, "Vào nhà đi em, chờ chị về nha."
Chờ cô về nhà rồi video.
Lòng lại say với ánh mắt ôn nhu kia, tim lại đập loạn vì nụ cười ngọt ngào ấy, Kỳ Thanh vẫy vẫy tay, lùi về sau hai bước.
Sự ấm áp trong lòng cũng tản đi sau khi người yêu đi mất, Kỳ Thanh về lại phòng của mình, nhớ tới lời Lục Uyển Đình nói trước khi đi, tay che mặt, thật sự cảm thấy thẹn a.
Cô đem điện thoại mang vào nhà tắm, trước khi tắm rửa còn nhắn tin cho Lục Uyển Đình, nói cho Lục Uyển Đình chuyện kế tiếp cô làm là gì.
[Em đi tắm nha.]
Lục Uyển Đình khẽ mím môi, đè nén câu nói bảo trợ lý Tô quay xe xuống, [Chờ chị về cùng nhau tắm đi.]
Kỳ Thanh có thể hiểu được ý Lục Uyển Đình bảo chờ về tắm là gì. Gọi video sau đó cùng tắm.
Cô cởϊ qυầи áo ra, sau đó nhắn tin [Em cởϊ qυầи áo rồi.]
Kỳ Thanh cố ý, chọn đúng lúc này trợ lý Tô đang lái xe, Lục Uyển Đình sẽ không gọi video vào lúc này mà tắm.
Nhưng mà tin nhắn vừa gửi đi vài giây, Lục Uyển Đình đã nhấn mời gọi video.
Sao lại thế này, Lục Uyển Đình muốn trợ lý Tô nghe cuộc gọi video này sao!
Kỳ Thanh nhấn từ chối.
Lục Uyển Đình kết nối tai nghe không dây với điện thoại, lại gọi lần nữa.
Kỳ Thanh cự tuyệt lần nữa, cô cong khoé môi lên cười, [Đừng nháo. Trợ lý Tô sẽ nghe được.]
[Chị đeo tai nghe rồi.] Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn người đang lái xe, trợ lý Tô lái xe rất nghiêm túc, cho dù nghe được cái gì thì cũng sẽ giả vờ như không nghe được.
Kỳ Thanh không nhắn tin lại cho cô.
Thành phố Giang Lâm phồn hoa, ánh đèn sáng rực rỡ, nhìn thấy cảnh đêm quen thuộc, nghĩ đến ngày mai cô và Kỳ Thanh sẽ nắm tay nhau cử hành hôn lễ, khoé miệng Lục Uyển Đình cong lên càng cao.
Ánh mắt cô dời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, tay soạn tin nhắn theo ngữ điệu làm nũng, [Gọi video đi em, chị chỉ nhìn thôi, đảm bảo không lên tiếng ~]
Nhìn cái ký tự bổ trợ câu nói kia, cách một màn hình đều có thể cảm giác được Lục Uyển Đình đang làm nũng.
Lục Uyển Đình đoán Kỳ Thanh sẽ để ý đến điện thoại, đúng là như vậy, Kỳ Thanh một bên tắm, một bên nhìn điện thoại đặt trên bồn rửa mặt, màn hình sáng lên, cô nhịn không được mà liếc mắt một cái.
Lục Uyển Đình mà làm nũng thì một chút khí thế của tổng tài cũng không còn, Kỳ Thanh che ngực lại, đảm bảo mình vẫn còn thở nổi.
Không được rồi... cô chống đỡ không được, Lục Uyển Đình sao có thể có nhiều mặt như vậy, quá khác xa so với bình thường, hơn nữa mỗi một mặt đều làm cho cô chết mê chết mệt.
Lý trí không khống chế được đại não suy nghĩ, Kỳ Thanh cầm lòng không được nghĩ đến bộ dáng của Lục Uyển Đình khi nhắn tin này.
Lục Uyển Đình lại gửi một cái tin nhắn nưa, [Bảo bối, gọi video đi em.]
Kỳ Thanh che mắt, chống tay lên bồn rửa mặt mà cười, nước từ cánh tay đọng lại trên mặt bồn rửa mặt, cô cố gắng không trả lời Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình không có ở bên cạnh, chuyện tắm rửa này không thuận lợi một chút nào.
Cô quay trở lại đứng dưới vòi hoa sen, một lần dòng nước ấm thay Lục Uyển Đình ôm lấy cô, nhưng màn hình điện thoại lại sáng lên.
Không cần đoán, khẳng định lại là phu nhân nhà cô.
Muốn tắm rửa xong mới lại đó xem tin nhắn của Lục Uyển Đình, lại không kìm nén được tò mò trong lòng, Kỳ Thanh do dự nửa giây, lại đi qua.
Lần này, Lục Uyển Đình không cầu cô gọi video, lại thay đổi một cái yêu cầu khác, là muốn cô chụp hình lúc tắm gửi qua.
Có ai đang tắm mà đi chụp hình đâu a!
Kỳ Thanh xoay người đưa điện thoại chụp dòng nước chảy ra từ vòi hoa sen, sau đó gửi cho Lục Uyển Đình.
Cô có thể nghĩ đến cảnh Lục Uyển Đình xem hình, nhất định cảm thấy vừa bất đắc dĩ mà lại vừa buồn cười.
Lục Uyển Đình cười, nhấn vào tấm ảnh phóng to lên, ánh mắt nhìn tên trên xuống dưới không tha một góc nào, xem ảnh chụp rất tỉ mỉ.
[Em đâu?]
Không đợi Kỳ Thanh trả lời, cô đã nhấn nút gọi điện thoại.
Chỉ là giọng nói không có hình ảnh, Kỳ Thanh thẹn thùng mà đồng ý.
Tiếng nước thông qua tai nghe không dây truyền tới tai Lục Uyển Đình, cô nghe tiếng nước chảy, nghĩ đến dáng vẻ Kỳ Thanh khi tắm.
Hai người đều không có nói chuyện, một người tắm rửa, một người an tĩnh nghe.
Cảm giác gọi điện thoại để nghe cô tắm, so với Lục Uyển Đình đứng ở ngoài cửa, cảm giác hoàn toàn không giống nhau, có một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nước ấm có thể xối hết bọt xà phòng trên người cô, nhưng không có cách nào đi vào trong để giải nhiệt, Kỳ Thanh càng tắm càng cảm thấy nóng.
Cái phần nóng này còn thể hiện qua hơi thở của cô, Kỳ Thanh vài lần há miệng thở dốc, Lục Uyển Đình nghe rất rõ.
Lục Uyển Đình cười mở miệng, "Tắm xong rồi sao?"
Trong xe đang yên lặng không ai nói với nhau một câu, trợ lý Tô hoang mang mà "A?"
Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn cô, bĩnh tĩnh hỏi, "Sắp tới nhà rồi sao?"
"Vâng, sắp tới rồi." Trợ lý Tô bắt đầu hoài nghi con người mình, tai mình lãng rồi sao?
Điện thoại bên kia, Kỳ Thanh tắt nước, trả lời Lục Uyển Đình, "Em tắm xong rồi." Cô nghe được tiếng của trợ lý Tô bên kia, mặc áo tắm dài lên, thẹn thùng nói, "Em đi sấy tóc."
Nói xong kết thúc cuộc gọi.
Tâm của Lục Uyển Đình thật vui vẻ, mắt cười còn không thấy cả mí mắt.
Người ở dưới nhà bắt đầu đi lên lầu, mấy cô em chị họ của Kỳ Thanh, hai người ngủ một phòng, Tần Phụ Tuyết và Dương Châm thì mỗi người một phòng, phòng cho khách đều liền kề nhau.
Đêm nay, trợ lý Hoa cũng ở lại biệt thự nhà Kỳ Thanh, gần phòng với Kỳ Thanh nhất.
Nghĩ đến người ngày mai đến đón dâu là tiểu Lục tổng, cô trằn trọc, ngủ không yên, sờ sờ ngực mình, hình như trái tim này khi nghĩ đến Lục Vân Tạ, đập có hơi nhanh.
Sấy tóc xong, Kỳ Thanh lên giường đắp chăn nói chuyện với Lục Uyển Đình, vừa mới gửi tin nhắn đi, thì một cái tin nhắn khác được gửi đến.
Tin nhắn của trợ lý Hoa, trợ lý Hoa hỏi cô, [Kỳ tổng, ngủ chưa?]
Kỳ Thanh nhanh mà trả lời lại chưa ngủ, qua hai phút sau trợ lý Hoa mới trả lời, [Vậy chị ngủ sớm một chút a, Kỳ tổng.]
Trợ lý Hoa gửi tin nhắn cho cô chỉ để nói vậy thôi sao?
Mà thôi kệ, sau đó chúc ngủ ngon với trợ lý Hoa.
Không có Lục Uyển Đình bên cạnh, ổ chăn thật lạnh lẽo cô đơn, Kỳ Thanh đem cái gối đầu ôm vào trong ngực, cũng không có tác dụng gì cả, ngược lại càng làm cho cô nhớ đến cái ôm ấm áp của Lục Uyển Đình.
Đêm nay, sợ là ngủ không ngon.
Lục Uyển Đình vẫn còn đang tắm, Kỳ Thanh nhấc chăn lên nhìn chiếc áo ngủ trên người mình, vừa mỏng manh vừa gợi cảm.
Nghĩ đến chuyện sắp làm, vừa cảm thấy thẹn là vừa chờ mong.
Nhìn tin nhắn Lục Uyển Đình gửi qua, Kỳ Thanh ôm gối trở mình, nằm nghiêng trên giường, kiên nhẫn mà chờ Lục Uyển Đình.
Lúc con người ta nhàm chán quá thì thường hay có những suy nghĩ khác, Kỳ Thanh nghĩ nếu lúc này cô gọi video cho Lục Uyển Đình, phu nhân nhà cô sẽ đồng ý sao?
Nghĩ đến hình ảnh tay Lục Uyển Đình giao du hết chỗ này đến chỗ khác trên cơ thể, mời gọi người ta, chắc cũng thẹn thùng đi.
Kỳ Thanh thử gọi video cho Lục Uyển Đình, vài tiếng tít tít qua đi, Lục Uyển Đình đã đồng ý.
Đồng ý dễ như vậy sao!
Nhìn một thân ảnh xuất hiện trên màn hình, Kỳ Thanh theo bản năng mà nín thở, "Chị... sao lại đồng ý?"
Trái tim bất động vài giây, sau đó lại đập thình thịch...
Hình ảnh chỉ quay đến ngực, nhưng Kỳ Thanh chắc chắn, Lục Uyển Đình không mặc gì cả, đang khoả thân.
"Phu nhân của chị mời, làm sao mà chị từ chối được." Lục Uyển Đình cười ôn nhu, "Em muốn xem chị tắm sao?"
Kỳ Thanh nhéo cái gối, thẹn thùng nhỏ giọng nói, "Muốn nhìn ~"
"Không cho nhìn." Lục Uyển Đình nói xong lập tức ngắt cuộc gọi.
Kỳ Thanh vừa bị khiêu khích, máu nóng trong người sôi lên, lại ngẩn ngơ, cô vùi đầu vào gối cười, Lục Uyển Đình ấy vậy mà dùng chiêu này báo thù cô.
Nghĩ đến vừa rồi cô không quay màn hình lại, Kỳ Thanh có chút hối hận.
Mà khoan đã, lúc gọi video, Lục Uyển Đình cũng sẽ không có quay màn hình lại chứ?
Kỳ Thanh nhắm mắt lại, giữa không gian yên tĩnh, tâm cứ thể mà suy nghĩ đến những hình ảnh nào đó, cô nắm lấy góc chăn, rụt người vào trong đó.
Lục Uyển Đình tắm rửa xong chuẩn bị lên giường.
Cô nhắn qua hỏi Kỳ Thanh, [Ngủ chưa em?]
Kỳ Thanh trả lời [Chưa ngủ.] Ngay sau đó mời gọi video.
Vì để tiện nói chuyện, cô từ ổ chăn chui ra, nghiêng người ôm lấy cái gối, "Chị không ở bên, em không ngủ được."
Trong video, Lục Uyển Đình cũng nghiêng người nằm trên giường, trên mặt còn có nụ cười ôn nhu, giọng nói so với ngày thường nhỏ hơn, "Nằm như vậy có giống đang ở cạnh em không?"
Giọng nói thì giống đang ở bên cạnh nhưng mà trong ngực cô chỉ có cái gối đầu, chả có cảm xúc gì cả.
Kỳ Thanh ôm chặt cái gối, nhìn người trong video, đem gối đầu tưởng tượng Lục Uyển Đình đang nằm trong lòng ngực mình, "Chị cởϊ áσ ngủ ra sao?"
Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn thoáng qua, "Em muốn chị cởi sao?" Dỗ dành bà xã cần phải cởϊ qυầи áo ra nữa à?
Tâm Kỳ Thanh như đang khua chiêng gõ trống, ý Lục Uyển Đình là cô không cởi thì Lục Uyển Đình sẽ tự cởi sao?
Gương mặt Kỳ Thanh hồng hồng, "Em muốn nhìn chị cởi."
"Em cứ như vậy, hẳn là đêm nay chúng ta sẽ không ngủ được." Tay Lục Uyển Đình ở dưới chăn bắt đầu cởi một cúc áo, đem cổ áo kéo xuống, lộ ra một bên xương quai xanh, hướng camera cho Kỳ Thanh xem, "Như vậy được chưa em?"
Đối với yêu cầu của phu nhân, cô vẫn sẽ thỏa mãn.
Kỳ Thanh nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm, không lên tiếng trả lời nhưng trong ánh mắt đầy thúc giục.
Lục Uyển Đình nhìn đã hiểu ánh mắt chờ mong của cô, lại tiếp tục cởi một cúc áo, dịu dàng hỏi, "Như vậy sao?"
Kỳ Thanh thẹn thùng che mặt, "Uyển Đình, em thẹn thùng."
Lục Uyển Đình nhìn lại chính cô, rồi nhìn Kỳ Thanh đang che mặt, cô và Kỳ Thanh tiếp xúc thân mật với nhau không có một mảnh vải nào, bây giờ, cô mới tháo hai cái cúc áo mà đã thẹn thùng là sao?
Cởi một cái nữa, có phải Kỳ Thanh sẽ trốn vào trong chăn luôn không?
Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, dịu dàng dỗ dành, "Trễ rồi, ngoan, đừng có thẹn thùng, đi ngủ thôi."
Lời nói của cô bị Kỳ Thanh hiểu lầm thành thúc giục, tim Kỳ Thanh đập gia tốc, tay xoa xoa ngực mình, chậm chạp bất động, "Em... em trước nay không có làm như vậy."
Giờ này, Lục Uyển Đình mới cảm thấy có cái gì không đúng, các cô hình như không cùng chung một kênh.
"Làm cái gì?" Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng mím môi, thực sự quá đáng yêu, làm cho người ta muốn khi dễ, Lục Uyển Đình cũng đã đoán được.
"Không phải chị nói, gọi video cũng làm được sao?" Kỳ Thanh nhớ lại lời nói của Lục Uyển Đình, thông qua video vẫn làm được là ám chỉ làm cái gì?
"Cùng nói chuyện với em, nhìn em ngủ, những việc này thông qua video vẫn làm được mà." Lục Uyển Đình nhẫn nhịn, không nhịn xuống được, cười thành tiếng, tiểu Kỳ tổng thật sự quá đáng yêu, đem lời nói của cô hiểu lầm thành như vậy.
Cô áp xuống cảm giác cuồn cuộn trong lòng, nói, "Ngày mai phải dậy sớm, ngoan ngoãn đi ngủ nào."
Kỳ Thanh sửng sốt, ngắt cuộc gọi kéo chăn lên che đầu, thật sự mất mặt quá.
Điện thoại vang lên, là Lục Uyển Đình gọi tới, nhìn thông báo trên điện thoại, Kỳ Thanh do dự một lúc mới tiếp.
Giọng nói dịu ở dừng ở trên đầu quả tim của cô, Lục Uyển Đình hỏi cô, "Em có nghĩ muốn thử không?"
"Không muốn." Kỳ Thanh nắm chặt chăn, "Em muốn đi ngủ, ngủ ngon."
Cô đang muốn cúp điện thoại thì giọng của Lục Uyển Đình lại truyền tới, "Vậy em muốn cái gì?" Lục Uyển Đình nói, "Em nói cái gì thì chị sẽ làm theo cái đó."
Kỳ Thanh nở nụ cười, "Thật sao?"
Nghe trong lời Kỳ Thanh có ý cười, trong lòng Lục Uyển Đình nhẹ nhàng thở ra, cũng cười theo, "Thật mà."
Chương 183: Đón dâu.
Một câu thật mà làm tim Kỳ Thanh thoáng chút bối rối, cô nhớ đến những lúc Lục Uyển Đình tuỳ ý để cô xằng bậy, lúc đó lại xoa xoa tóc cô mà cưng chiều, lúc cô sợ hãi sẽ dịu dàng cổ vũ, bao dung, yêu thương.
Suy nghĩ thêm một chút, Kỳ Thanh đã rõ vì sao Lục Uyển Đình gọi lại cho cô, là Lục Uyển Đình muốn dùng cách này để cho cô bớt xấu hổ.
Trong lúc Kỳ Thanh còn đang trầm tư, thì đầu điện thoại bên kia đã vang lên tiếng sột soạt, Lục Uyển Đình đang cởϊ qυầи áo.
Kỳ Thanh nuốt nước miếng để giảm bớt khô ráo trong cổ họng, "Uyển Đình, chúng ta đi ngủ sớm đi." Cô làm trái với lương tâm buông tha lần kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, "Đêm mai, chúng ta tiếp tục.
"Em có thể ngủ được sao?" Lục Uyển Đình dừng động tác cởϊ qυầи áo, đem nửa bả vai đã kéo ra kéo trở về, cài lại từng cái cúc áo.
Không có Lục Uyển Đình ở đây làm sao mà cô ngủ được, Kỳ Thanh trở mình, đem cả cơ thể nóng bóng tản bớt ra trên khăn trải giường, cách này cũng không tốt lắm, nằm đến đâu thì lại nóng đến đó.
"Ngủ không được." Kỳ Thanh hạ giọng nói thật, "Em muốn ôm chị ngủ."
Phu nhân làm nũng nói muốn ôm ngủ, thì phải làm sao đây? Lục Uyển Đình cảm thấy tâm của mình đã đi đến nơi nào rồi.
Là một con người sống rất lý trí, nhưng đối mặt với người mình yêu đều trở làm theo cảm tính, Lục Uyển Đình dịu dàng trấn an Kỳ Thanh, xốc chăn xuống giường, "Em chờ chị, giờ chị đi qua."
"Đừng." Kỳ Thanh đau lòng Lục Uyển Đình phải vất vả đi qua đi lại, vội vàng ngăn lại, "Chỉ một buổi tối thôi, rất nhanh sẽ qua đi, chị đừng đến đây."
Lục Uyển Đình ngồi ở mép giường, nhìn đôi dép lê màu xám trên chân mình, hỏi Kỳ Thanh, "Em không muốn chị đi qua sao?"
Kỳ Thanh do dự, nếu trả lời là muốn, chắc chắn Lục Uyển Đình sẽ đi qua, trả lời không... sao lại có thể trả lời là không muốn được!
"Em có thể nhẫn nhịn một đêm." Kỳ Thanh ôm chặt gối đầu, đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, ngày mai xa cách hơn nửa ngày nữa, cô có thể tưởng tượng được đêm mai hai người sẽ có một đêm như thế nào.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Lục Uyển Đình, tiếng cười đó chạm vào lồng ngực Kỳ Thanh, Kỳ Thanh không cầm lòng được mà nhắm mắt lại, tưởng tượng dáng vẻ cười của Lục Uyển Đình.
Không xong rồi... thật là muốn cái mạng cô mà.
Lục Uyển Đình nằm lại xuống giường, đắp chăn lên người, giọng nói khàn khàn mang theo chút nóng bỏng, "Chị sẽ nhân cùng em."
Giọng nói kia bị đè nén thật sự quá quyến rũ, Kỳ Thanh hé môi để thở, nỗ lực đem những hình ảnh không trong sáng, ảnh hưởng không tốt đến cơ thể khi ở một mình dời đến chuyện hôn lễ ngày mai.
"Sáng mai, 5h30 phải rời giường rồi." Kỳ Thanh nắm chặt đầu ngón tay, mấy cái hình ảnh kia không hề biến mất, ngược lại ngày càng hưng phấn hơn.
Lục Uyển Đình khẽ ừ thay cho câu trả lời.
Dựa theo lưu trình hôn lễ, yêu cầu các cô 5h30 phải dậy để trang điểm, thay bộ lễ phục đầu tiên, đội đón dâu của cả hai bên đi đón cô dấu đến trung tâm triển lãm Giang Lâm, sau đó sẽ thay váy cưới.
Kỳ Thanh còn chưa được nhìn thấy áo cưới của Lục Uyển Đình, trong lòng Lục Uyển Đình rất chờ mong phản ứng của Kỳ Thanh khi nhìn thấy cô mặc áo cưới. Trên mặt thực sự rất vui vẻ.
"Cho đến khi hôn lễ bắt đầu, em mới có thể nhìn thấy chị." Nghĩ đến phải trải qua một ngày dài dòng mới có thể gặp nhau, hưng phấn Kỳ Thanh giảm xuống một chút.
Trái tim này gấp chờ không nổi, muốn nhanh nhanh đến ngày mai.
"Em sốt ruột sao?" Lục Uyển Đình đem tay bỏ vào trong chăn, không có Kỳ Thanh ở bên, tay đặt ở đâu cũng thấy sai, Lục Uyển Đình cười nói, "Ngủ đi, ngày mai sẽ đến rất nhanh."
Vấn đề là không ngủ được.
Hai người bị chia cách ở hai nơi, cả tinh thần và thể xác đều nhớ về nhau, không được thoả mãn, không có cách nào mệt trong thoải mái mà đi ngủ.
Càng nói chuyện với Lục Uyển Đình thì tinh thần lại càng hưng phấn, Kỳ Thanh gãi gãi cái gối đầu, "Được rồi, em đi ngủ bây giờ, chị ngủ ngon."
Lục Uyển Đình cười đáp lại, "Ngủ ngon, chị cũng ngủ đây."
Tắt điện thoại, cả hai đều mất ngủ.
Kỳ Thanh trằn trọc ngủ không yên, đèn trong phòng tắt rồi lại mở, cuối cùng đi xuống giường.
Cô mở cửa phòng ngủ, nghe động tĩnh ở bên ngoài, ở dưới nhà đã không còn ai cả.
Dì Vương ở lầu 1, nghe được tiếng động, mở cửa ra nhìn nhìn, thấy Kỳ Thanh mặc áo ngủ đi ra, kinh ngạc aiz một tiếng, "Thanh Thanh, sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Dì Vương." Kỳ Thanh đổ chén nước, "Con khát nước, muốn uống nước." Nói xong uống hết nước trong ly.
"Có phải là nghĩ đến buổi hôn lễ ngày mai nên ngủ không yên?" Dì Vương đi đến giúp cô cất cái ly, trên mặt còn mang theo nụ cười hiền hậu, xem Kỳ Thanh như con gái của mình vậy.
Kỳ Thanh gật gật đầu, "Con đi lên lầu đây."
Đi một vòng lại càng tỉnh thêm, Kỳ Thanh cầm điện thoại lên chơi.
Dạo một vòng bạn bè, người mất ngủ không chỉ có một, vài phút trước trợ lý Hoa còn đăng một bài khó hiểu lên trang cá nhân, Tần Phụ Tuyết không biết là do trượt tay hay mà like một cái.
Kỳ Thanh cũng like một cái cho trợ lý Hoa.
Hai phút sau, mấy cái tin nhắn lập tức thúc giục cô đi ngủ được gửi đến, Kỳ Thanh thở dài, cô cũng muốn ngủ nhưng mà Lục Uyển Đình không ở đây, cô không ngủ được.
Cô em chồng nhắn tin tới, [Chị dâu, thức đêm một ngày cũng có quầng thâm mắt đó, chị muốn trang điểm đậm một chút để che quầng thâm mắt à.]
[Ngủ liền.] Kỳ Thanh bị doạ nhanh chóng buông điện thoại xuống.
Cô nhắm mắt lại ấp ủ buồn ngủ, cơ thể lại nhạy cảm vô cùng, từng phân từng tấc đề nhớ Lục Uyển Đình.
"Uyển Đình ~" Kỳ Thanh nỉ non mà gọi tên Lục Uyển Đình, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ.
Đang ngủ ngon lành, tiếng điện thoại chói tai vang lên, Kỳ Thanh rất thành thục sờ sờ điện thoại mà tắt báo thức.
Tiếp tục ngủ.
Khoan đã... hôm nay hình như là ngày cưới.
Trong nháy mắt, Kỳ Thanh tỉnh giấc, nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, cô sợ bản thân sẽ ngủ quên, cố ý cài đặt báo thức lúc 5h30.
Nghĩ đến chỉ còn mười mấy tiếng nữa là có thể nhìn thấy Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh xốc chăn xuống giường, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Lúc đánh răng, cô còn soi gương rất kỹ, nhìn trong gương trông thấy bản thân rất có tinh thần, không nhìn ra được tối hôm qua bị mất ngủ, mới ngủ được mất tiếng.
Rửa mặt sạch sẽ cô mặc cái áo tắm đi ra, mở cửa một cái, trong phòng toàn là người.
"Chào buổi sáng, Kỳ tổng." Trợ lý Hoa ôm lễ phục màu đỏ thêu long phượng đứng ở mép giường, nhìn cô cười rất vui vẻ.
"Hôm nay phải gọi cô ấy là cô dâu." Dương Châm kéo cô đi tới, "Cô dâu, thay quần áo đi nào."
Kỳ Thanh bị Dương Châm lôi kéo đến mép giường, trong lúc cô đi rửa mặt tắm rửa, thì chăn đệm đã đổi thành bộ màu đỏ, sửa sang lại chỉnh tề.
Chuyên viên trang điểm cùng với nhà tạo mẫu cũng đã tới, đứng ở bàn trang điểm chờ cô.
Dì Vương mang đồ ăn sáng vào cho cô, "Cô dâu, thay quần áo ăn sáng trước đi, ăn xong rồi trang điểm."
Kỳ Thanh có chút ngốc, "Mọi người muốn nhìn tôi thay quần áo sao?"
Phòng ngủ an tĩnh hai giây, sau đó là một tràng cười, trợ lý Hoa đặt lễ phục xuống, theo người khác đi ra bên ngoài.
Kỳ Thanh thay quần áo, đi đến trước gương nhìn nhìn, lễ phục cùng với áo choàng có vẻ không hợp nhau.
"Tôi thay xong rồi." Kỳ Thanh mở cửa, tất cả mọi người đang ở trên hành lang chờ cô.
Mọi người bao quanh Kỳ Thanh, nhân lúc cô ăn sáng, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu bắt đầu mang dụng cụ hoá trang ra.
Trang điểm và làm tóc cho cô dâu là đều do chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu làm, những người còn lại làm trợ thủ, chờ trang điểm xong cho cô dâu, sẽ trang điểm cho phù dâu.
Dựa theo lễ phục màu đỏ ở trên người mà lại kiểu tóc thật dịu dàng hiền thục.
Kỳ ba đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, nhìn thấy con gái đang được búi tóc sắp gả làm dâu nhà người ta.
Ông nhắm mắt lại, đem nước mắt nghẹn vào trong, cười đi vào, đi đến chỗ con gái, "Thanh Thanh."
Kỳ Thanh ngước mắt nhìn vào gương thấy ba mình, "Ba."
Kỳ ba đứng ở phía sau cô, cùng trợ lý Hoa và Dương Châm xem Kỳ Thanh hoá trang.
Vì để tiện đón dâu, Tô Giản mặc áo sơ mi và tây trang, đeo một cái kim bạc trên áo, trước khi xuất phát đi đến xem cô dâu hôm nay thế nào.
"Cô dâu thật xinh đẹp a." Tô Giản đi đến bên cạnh chụp mấy tấm hình, sau nói cho Kỳ Thanh, "Nửa tiếng nữa, chị sẽ xuất phát đến Lục gia."
Kỳ Thanh vẫn luôn nghĩ đến Lục Uyển Đình, buổi sáng cô và Lục Uyển Đình có nhắn tin cho nhau, sau lại vội không có thời gian liên lạc.
Kỳ Thanh ý bảo chuyên viên trang điểm dừng một chút, quay đầu lại dặn dò Tô Giản, "Chị họ, chị nhớ chụp hình gửi cho em a."
Trong hôn lễ đã có đoàn đội chuyên chụp hình, nhưng Tô Giản vẫn đáp ứng Kỳ Thanh, "Được, chị sẽ giúp em lén chụp mấy tấm."
Kỳ Thanh quên mất, khúc sau cô làm gì có thời gian mà động đến điện thoại.
Đoàn xe đón dâu, dẫn đầu là chiếc Rolls Royce, sáu chiếc xe BWM, bảy chiếc Audi, xe cưới đều dùng màu đen, trên cửa xe còn dán chữ cái họ của hai người là LQ, dựa theo thiết kế hợp hai chữ lồng vào nhau, trang trí dải lụa màu sắc rực rỡ, ngụ ý Lục và Kỳ nhất sinh nhất thế.
*Nhất sinh nhất thế: một đời một kiếp.
Chị họ Kỳ Thanh mang theo đoàn người đón dâu xuất phát.
Bên kia Lục Uyển Đình, Lục Vân Tạ cũng như vậy mà mang đoàn xe đi đón Kỳ Thanh.
Đường đi đón dâu của hai bên không giống nhau, cho nên hai bên sẽ không tương ngộ với nhau.
10h hơn, Lục Vân Tạ đến nhà Kỳ Thanh, xe của chủ hôn chạy đến ngay cửa, những chiếc xe còn lại ở bên ngoài chờ sẵn.
Đến cửa ải phù dâu, Lục Vân Tạ hào phóng mà phát bao lì xì, phát hết một vòng còn không chịu mở cửa, mắt nhìn vào tay trợ lý Hoa, một phát nắm được cổ tay cô nàng.
Trợ lý Hoa đỏ mặt mở cửa cho cô.
"Này, sao em lại dễ dàng mở cửa vậy?" Dương Châm nhéo nhéo cái mặt nhỏ của trợ lý Hoa, trước khi người đến đón dâu đã thảo luận với nhau chưa tới nửa tiếng thì chưa mở cửa, nào ngờ đâu chưa đến 10 phút đã mở cửa rồi.
Trợ lý Hoa bị Dương Châm nhéo, mặt càng hồng hơn, "Sợ cô dâu sốt ruột."
Đi theo Lục Vân Tạ lên lầu hai đến phòng của Kỳ Thanh, vừa nhìn một cái đã thấy được cô dâu ở trên giường đang ôm bó hoa mà sốt ruột, trên mặt như viết mấy dòng chữ,
Nhìn thấy Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh vui vẻ đến mức, thiếu chút nữa chủ động đứng dậy đi luôn.
Lục Vân Tạ ngây người, sau đó gương mặt lập tức cười rộ lên, "Chị dâu, em đến đón chị, hôm nay chị rất đẹp."
Nhiếp ảnh gia vừa rồi đã chụp mấy tấm hình cô em chồng này ngây người.
Sự vui mừng của Kỳ Thanh đều thể hiện qua nét mặt, lúc Lục Vân Tạ vươn tay ra, cô không do dự một giây nào mà đặt lên đó.
Đôi chân dẫm lên chiếc thảm đỏ, đi một đường từ lầu hai xuống dưới nhà, dì Vương bưng mấy chén canh hạt sen bách hợp lên cho đoàn người đón dâu ăn, ăn xong chén canh hạt sen bách hợp này, mới có thể mang cô dâu đi.
Kỳ mẹ bưng một chén canh bách hợp hạt sen do chính bà nấu đút cho Kỳ Thanh, muỗng thứ nhất, Kỳ mẹ hỏi cô, "Ngọt sao?"
Kỳ Thanh gật đầu, "Ngọt."
Kỳ mẹ lại múc một hạt sen đút cho cô, hạt sen không bỏ tâm sen, căn một cái bên trong là vị đắng, Kỳ Thanh nhíu mày nhẹ, Kỳ mẹ hỏi cô, "Cảm thấy khổ sở sao?"
"Vâng." Kỳ Thanh mím môi trả lời.
Kỳ mẹ cười tiếp tục đút cho cô ăn, "Về sau, con phải cùng Lục Uyển Đình đồng cam cộng khổ, yêu con bé, tôn trọng, bảo hộ và cùng con đi đến hết cuộc đời."
"Vâng!" Kỳ Thanh tiếp nhận chén cùng muỗng, cúi đầu ăn hết chén canh, đột nhiên cô muốn khóc.
Lục Vân Tạ đứng ở cách đó không xa, nhìn hạt sen trong chén của các cô đều có tâm sen, chỉ có ngọt, không có đắng.
Trung tâm triển lãm Giang Lâm, bắt đầu từ lúc 2h chiều đã không ít khách khứa bắt đầu đến, người chủ trì cùng với người tiếp khách hướng dẫn bọn họ, đi lên thảm đỏ vào bên trong.
Đội đón dâu đen cô dâu đi vào trong trung tâm triển lãm Giang Lâm, Lục Vân Tạ ở bên cạnh Kỳ Thanh, Kỳ Thanh thay áo cưới, bắt đầu trang điểm tạo hình lại.
Ở trong một gian phòng khác, nhà tạo mẫu đang giúp Lục Uyển Đình sửa lại kiểu tóc, thỉnh thoảng Lục Uyển Đình lại hỏi trợ lý Tô mấy giờ rồi, sự nhớ nhung của cô đối với Kỳ Thanh sắp đến cực hạn rồi.
"Lục tổng, chị đừng có vội mà, sắp rồi, một tiếng nửa là bắt đầu hôn lễ."
Lục Uyển Đình nắm chặt tay, vài phút sau lại hỏi trợ lý Tô, "Bây giờ là mấy giờ rồi."
Hỏi nhiều như vậy thì thời gian làm sao trôi đi nhanh được, thật không giống với tính cách thường ngày của Lục tổng, trợ lý Tô nhìn đồng hồ, mới có 5 phút trôi qua thôi, trợ lý Tô cúi người hạ giọng hỏi nhỏ cô, "Lục tổng, chị khẩn trương à?"
"Không phải." Lục Uyển Đình liếc trợ lý Tô một cái, "Nhẫn kim cương đâu?"
Lúc diễn ra hôn lễ, nhẫn kim cương sẽ do trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết mang lên sân khấu, vừa mới hỏi đến nhẫn kim cương, trợ lý Tô lập tức sờ túi, xác nhận nhẫn ở trong túi, thở phào ra, "Nhẫn kim cương ở đây." Nói đem cái hộp đưa qua.
"Vân Tạ, chị em ở phòng nào, lát nữa chị có thể đi ra cửa nhìn chị ấy sao?" Hoá trang đã xong, Kỳ Thanh thật sự rất gấp không chờ nổi nữa nên hỏi Lục Vân Tạ.
"Không thể, phải chờ hôn lễ bắt đầu hai người mới có thể gặp mặt." Lục Vân Tạ nhìn đồng hồ, "Chị dâu, chúng ta đi đến hội trường hôn lễ thôi."