Đêm nay, hai người đều uống chút rượu. Kỳ Thanh lái xe chậm rãi về nhà, về đến nhà đã 11h30.
Lục Uyển Đình nhắm mắt lại dựa vào ghế xe nghỉ ngơi, cảm giác được xe dừng lại. Cô mở mắt nhìn trên đường có ánh đèn vàng mờ nhạt đan xen với bóng cây.
Lại một lần nữa cô đến nhà Kỳ Thanh, cô phát hiện Kỳ Thanh đã thay đổi cách thức mở khoá cửa. Trước là nhập mật mã rồi thêm vân tay còn bây giờ chỉ cần vân tay.
"Sao lại không cần nhập mật mã?" Lúc quét vân tay, Kỳ Thanh nói cho cô là vân tay cô có thể trực tiếp mở cửa nhà em ấy ra, cho cho rằng chỉ riêng cô mới được đặc quyền mở cửa chỉ cần vân tay.
Mà trên thực tế là, Kỳ Thanh đã bỏ đi mật khẩu.
"Mật khẩu có chút rắc rối, tôi đã sớm không muốn dùng" Chờ Lục Uyển Đình đi vào nhà, Kỳ Thanh đóng cửa lại "Như vậy mở cửa mau hơn rất nhiều."
"Oh...thì ra là vậy." Là do cô nghĩ nhiều rồi.
Hai người thay đôi dép trong nhà, Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình nói "Chị ngồi ở trên sofa chờ tôi một lát, tôi đi chuẩn bị đồ tắm rửa."
Kỳ Thanh vào nhà vệ sinh, từ tủ lấy ra khăn tắm, bàn chải, ly bày biện ở bên cạnh đồ dùng của cô.
Không biết từ lúc nào, Lục Uyển Đình đã đứng ở cạnh nhà vệ sinh, ánh mắt ôn nhu. Kỳ Thanh quay đầu nhìn đến cô, tim lại đập nhanh "Đồ dùng đã chuẩn bị đủ rồi."
Lục Uyển Đình thu hồi ánh mắt ôn nhu đi vào nhà vệ sinh, hướng gần tới Kỳ Thanh. Kỳ Thanh theo bản năng ngừng thở, cô cảm giác được ánh mắt Lục Uyển Đình nhìn cô không đúng cho lắm.
Chỉ còn cách cô 2 bước, Lục Uyển Đình dừng lại đối với cô nói "Cảm ơn."
Nhìn lại ánh mắt Lục Uyển Đình, ánh mắt kia thực rõ ràng đang nói... em có thể đi ra ngoài.
Kỳ Thanh khôi phục hô hấp "Tôi đi ra ngoài trước." Nói xong bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, giúp cô đóng cửa lại.
Thoát ly ra khỏi tầm mắt, Kỳ Thanh dựa vào vách tường che ngực lại từ từ thở. Mới vừa rồi cô còn cho rằng Lục Uyển Đình muốn hôn cô trong nhà vệ sinh.
Lắc lắc đầu, không được suy nghĩ miên man...ai mà bất ngờ hôn cô...Lục Uyển Đình sẽ không nghĩ vậy.
Cửa không có khoá...trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy.
Kỳ Thanh quay đầu nhìn cánh cửa vệ sinh...Lục Uyển Đình không có khoá cửa...vậy chị ấy có bao nhiêu phần trăm tin là cô sẽ không đối với chị ấy có bất cứ cái ý tưởng không an phận nào.
Lục Uyển Đình dùng nước lạnh tạt lên mặt, thở phào. Bình tĩnh lại.
Lục Uyển Đình Cởi bỏ quần áo trên người, đứng dưới vòi hoa sen...bấy giờ mới nhớ là cửa không có khoá.
Quay đầu nhìn về cửa, khoá hay không khoá cũng giống nhau. Kỳ Thanh sẽ không đi vào.
Kỳ Thanh từ dựa vào vách tường đi đến sofa ngồi xuống. Hai mắt vẫn nhìn nhà vệ sinh chằm chằm.
Trông muốn mòn con mắt.
Bỗng nhiên, tiếng nước ngừng lại, trong nhà vệ sinh mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện.
Lục Uyển Đình ở trong đó gọi điện thoại.
Đã trễ như vậy rồi, chị ấy gọi điện thoại cho ai?
Cả một đêm, Lục Vân Tạ trằn trọc không ngủ yên, hơn 11 giờ, cô mặc quần áo đi ra khỏi nhà đến nhà của Lục Uyển Đình.
Cô có chìa khoá cửa nhà Lục Uyển Đình cho nên mở cửa đi vào, đi thẳng đến phòng ngủ trên lầu hai.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, Lục Vân Tạ đứng ở cửa nhìn cái giường trống mà cuống quít mở đèn.
Chị cô không ở nhà?
Đi xã giao? Hay vẫn là...
Nghĩ đến việc chị cô mình kết hôn không chịu nói cho mình, ba mẹ đối với việc chị cô kết hôn cũng không nói gì. Lục Vân Tạ liền gọi điện thoại cho Lục Uyển Đình, điện thoại có người nghe máy không đợi đối phương mở miệng. Cô nóng lòng hỏi "Chị, chị ở đâu?"
Điện thoại bên kia truyền tiếng nước chảy, chị cô đang tắm...
Lục Uyển Đình tắt vòi hoa sen, đem mái tóc ướt thả ra phía sau, bình tĩnh mà hỏi lại Lục Vân Tạ "Em hiện tại ở đâu?"
"Em hiện tại ở phòng ngủ của chị" Lục Vân Tạ tay nắm thành quyền, tức giận nói "Chị đi đâu, sao giờ này không có ở nhà!"
Lục Uyển Đình do dự trả lời "Chị ở...nhà bạn"
Điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu rồi có tiếng âm thành truyền đến là tiếng đồ sứ vỡ.
Lục Vân Tạ đem chén trà sứ trên bàn ném xuống, xúc động dùng tay nắm từ mảnh vỡ, những mảnh sắc bén lập tức cứa vào tay cô...trong nháy mắt tay đầy máu.
"Vân Tạ, em làm sao vậy?" Lục Uyển Đình bất an tột độ
Lòng bàn tay đau đớn, Lục Vân Tạ nhìn bàn tay bị thương cắn răng nói "Chị, mảnh vỡ cắt qua tay em, máu chảy rất nhiều."
"Chị gọi Tiểu Lương đưa em đi bệnh viện" Lục Uyển Đình kéo khăn tắm xuống bọc lấy thân mình, nói với Vân Tạ cúp điện thoại gọi cho Tiểu Lương.
"Không, em đợi chị về nhà" Lục Vân Tạ ngồi trên sàn nhà, dựa vào bàn nói "Em ở đây chờ chị, chị khi nào thì trở về?"
"Bây giờ." Lục Uyển Đình treo điện thoại, vội vàng lau khô người, mở cửa hỏi Kỳ Thanh "Có quần áo sạch cho tôi không? Tôi có việc gấp, đêm nay không ở đây được."
Hai người số đo giống nhau, quần áo có thể mặc. Kỳ Thanh lấy một bộ quần áo chưa có mặc qua đưa cho Lục Uyển Đình. Lục Uyển Đình nhận lấy lập tức đóng cửa thay.
"Xảy ra chuyện gì?" Kỳ Thanh cách cánh cửa hỏi.
"Em gái tôi bị thương." Lục Uyển Đình đổi xong quần áo mới ra, tóc vẫn ướt "Xe của em, tôi có thể mượn không?"
"Tôi đưa chị đi."
Lục Uyển Đình trầm mặc một lát "Không cần. Hiện tại, em gái tôi không muốn gặp người ngoài."
"Người ngoài" hai chữ này có lực sát thương mạnh mẽ đến tim Kỳ Thanh. Kỳ Thanh sắc mặt tái nhợt cầm lấy chìa khoá xe đưa cho Lục Uyển Đình "Đi đường cẩn thận."
Lục Uyển Đình tiếp nhận chìa khoá xe, nhìn Kỳ Thanh rũ đôi mắt bỗng nhiên giữ tay cô lại "Em đi cùng tôi đi, em hiện tại là phu nhân của tôi, là chị dâu của em ấy, không phải người ngoài."
Máu đỏ đọng lại một chút thành màu đỏ sậm. Lục Vân Tạ nhìn vết máu loang lổ trên bàn tay, đếm từng giây từng phút chờ chị cô quay lại.
Chị cô đã trở lại, còn mang theo một người phụ nữ.
Lục Vân Tạ nhìn hai người ngoài cửa, bụng đầy uỷ khuất.
Cái gì mà bạn bè...rõ ràng là bạn gái.
Lục Uyển Đình chạy đến bên cạnh Lục Vân Tạ ngồi xuống, nhìn tay em gái cô có hai vết cắt rõ ràng, vội vã đỡ em gái đứng dậy, lại đau lòng nói "Sao lại không cẩn thận như vậy, chị đưa em đi bệnh viện."
Lục Vân Tạ nhìn chằm chằm người phía sau Lục Uyển Đình "Chị ta là ai?"
"Em ấy là chị dâu của em." Lục Uyển Đình lôi kéo Lục Vân Tạ đi ra ngoài. Lục Vân Tạ không chút che giấu nào trong nháy mắt phẫn nộ tức giận mà nhìn Kỳ Thanh "Chị khi nào bên chị tôi? Vì tiền sao?"
"Vân Tạ!" Lục Uyển Đình nhíu mày hạ giọng không vừa ý "Bọn chị thích nhau mới ở bên nhau, em không cần vô cớ gây rối. Đi bệnh viện."
Thích nhau...thích lẫn nhau.
Lục Vân Tạ mắt mở to nhìn Lục Uyển Đình "Chị khi nào thì có người thích?"
Từ lúc vào cửa đến giờ, Kỳ Thanh vẫn không có cơ hội được nói. Cô nhìn ra được Lục Vân Tạ thời điểm này không tiếp thu được cái danh hiệu chị dâu này của cô.
Nghe được Lục Uyển Đình nói là thích nhau, trái tim cô co rút lại nhìn phía Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình không ngờ tới Lục Vân Tạ sẽ hỏi cô khi nào thì thích Kỳ Thanh, nhất thời cô không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn Lục Uyển Đình nhíu mày lại nghĩ tới chị ấy vừa mới nói thích nhau chẳng qua là lừa Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh nói "Lúc học đại học, Uyển Đình là học tỷ của tôi, khi đó chúng tôi liền thích nhau."
Lòng cô mang chút tâm tư nhỏ, mượn cơ hội này mà nói ra điều đã cất giấu trong lòng bao năm nay.
Lục Uyển Đình kinh ngạc, không nghĩ Kỳ Thanh thuận miệng nói lại nói trúng tim đen của cô...Này Kỳ Thanh...
Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Thanh nhìn cô cười cười thì Lục Uyển Đình đã hiểu được ánh mắt của cô... tôi chỉ dựa vào lời của chị mà nói.
Lục Vân Tạ bị Lục Uyển Đình mang lên xe...còn Kỳ Thanh lái xe đến bệnh viện gần đó...đi xử lý miệng vết thương.
Đứng ở bên ngoài nhìn bác sĩ xử lý vết thương cho Vân Tạ. Lục Uyển Đình hỏi Kỳ Thanh "Chuyện đại học, em còn nhớ ít nhiều?"
Lúc học đại học, chuyện phát sinh rất nhiều. Những chuyện về Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh đều nhớ hết, hồi tưởng lại quá khứ. Kỳ Thanh nói dối "Đều đã quên. Tôi chỉ biết chị cũng tốt nghiệp ở Đại Học Giang Lâm, là học tỷ của tôi."
"Cho nên, vừa rồi em nói đại học liền thích tôi, thật sự chỉ lừa Vân Tạ." Lục Uyển Đình nhỏ giọng, trong đôi mắt hiện lên mất mát.
Trên hành lang đều là người bệnh, khá ồn ào. Kỳ Thanh không nghe rõ lời Lục Uyển Đình nói "Chị nói cái gì?"
"Vân Tạ xem ra miệng vết thương xử lý xong. Em ở chỗ này chờ tôi, tôi vào xem." Lục Uyển Đình khôi phục lại ánh mắt mình, đem thuốc giao cho Kỳ Thanh đi vào phòng bệnh.
Miệng vết thương đã xử lý tốt, bác sĩ đang dùng băng gạc băng tay Vân Tạ lại sau đó bảo đi truyền dịch
Lục vân Tạ ngồi ở ghế, cúi đầu không hé răng. Lục Uyển Đình nói cảm ơn với bác sĩ, đối Vân Tạ nói "Đi thôi. Đi truyền dịch."
Giọng nói lạnh lùng, Lục Vân Tạ ngoan ngoãn đứng lên đi theo sau Lục Uyển Đình.
Đi tới cửa nhìn thấy Kỳ Thanh, Lục Vân Tạ nhăn mi lại thốt ra "Sao chị còn ở đây."
Lục Uyển Đình liếc mắt nhìn em gái, Lục Vân Tạ ngậm miệng lại.
Một người đàn ông mặt tây trang tóc thì hỗn loạn như mới chui từ ổ chó ra "Lục...Lục tổng." Chạy đến chỗ Lục Uyển Đình dừng lại thở dốc.
Người tới là lái xe của Lục Uyển Đình, Tiểu Lương...Lương Khiếu.
Nửa đêm, Tiểu Lương đang ngủ ngon giấc...bị cuộc điện thoại Lục Uyển Đình đánh thức, vội vã thay quần áo đến bệnh viện ...ngừng xe, chạy như bay tiến vào.
"Tiểu Lương, cậu đưa phu nhân về nhà." Phân phó cho Tiểu Lương xong, Lục Uyển Đình quay đầu nói với Kỳ Thanh "Vận Tạ còn phải truyền dịch, cần hơn nửa tiếng. Trời đã khuya rồi, tôi nói Tiểu Lương đưa em về nhà trước."
"Tôi ở lại với chị."
Một câu...tôi ở lại với chị... làm tâm Lục Uyển Đình ấm áp...cô luyến tiếc không cự tuyệt.
Lục Vân Tạ không cao hứng quay đầu nhìn Kỳ Thanh, nhìn trên tay cầm thuốc cho cô, trong lòng khẽ nhúc nhích, lời muốn nói cũng nuốt lại.
Chờ truyền nước xong rời khỏi bệnh viện cũng đã hơn 1 giờ sáng.
Trên đường về, vẫn như cũ là Kỳ Thanh lái xe. Tiểu Lương cẩn thận đi phía sau, một đường tới nhà rồi mới quay đầu về nhà.
"Đêm nay, em không thể ngủ cùng chị à" Lục Vân Tạ không muốn chị gái cô ngủ với người khác.
Lục Uyển Đình nhìn người bên cạnh gật đầu " n, em ngủ phòng cho khách đi."
Lục Vân Tạ muôn vạn không muốn, mím môi rầu rĩ đi phòng cho khách.
Trong phòng khách yên tĩnh trở lại, Lục Uyển Đình mang Kỳ Thanh lên phòng ngủ của cô.
Phòng cô có nhà tắm riêng, thông với nơi để quần áo cũng để ở đó. Lục Uyển Đình đưa Kỳ Thanh vào nhà tắm, kéo tủ âm tường lấy đồ dùng mới, sau lại đẩy cửa phòng quần áo ra nói "Áo ngủ treo ở đó, đều sạch cả, em thích cái nào thích mặc cái đó, có việc gì thì gọi tôi. Tôi ở bên ngoài có thể nghe thấy được."
" n" Kỳ Thanh nhìn bóng Lục Uyển Đình đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại...che trái tim đang đập loạn.
Việc này, so với việc Lục Uyển Đình ngủ lại ở nhà cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nhiều a.
Chỗ này...mọi thứ đều là dấu vết sinh hoạt của Lục Uyển Đình, quần áo...khăn lông...tất cả mọi thứ đều của Lục Uyển Đình...trong không khí còn có mùi hương Uyển Đình.
Lục Uyển Đình nhìn vết máu trên mặt đất cùng với mảnh thuỷ tinh nhỏ...quay đầu nhìn lại phòng tắm hơi nước mờ mịt...lặng lẽ dọn đồ vật trên sàn sạch sẽ.
Chờ cô dọn xong, Kỳ Thanh vẫn còn đang tắm, Lục Uyển Đình ở trên sofa nghĩ đêm nay ngủ chung. Trong đầu, một chút hình ảnh trong sáng chạy ra.
Hai mươi phút sau, Kỳ Thanh tắm xong, cô chọn một bộ đồ ngủ màu xanh biển mặc vào. Áo ngủ này có bảy phần bảo thủ ba phần gợi cảm, muốn cởi cũng dễ.
Kỳ Thanh vuốt vuốt tóc, ở trước gương chỉnh chu. Lúc này mới thong thả mà từ phòng tắm đi ra
Phòng ngủ tối tăm chỉ có một ánh đèn nhạt từ một cây đèn...bỗng có một ánh đèn màu cam rọi ra...không chói mắt.
Một tối một sáng...đan chéo lẫn nhau tạo ra một hình ảnh mông lung...một thân ảnh mê người.
Lục Uyển Đình ngồi ở dưới đất ngay chân đèn kế bên sofa, tay trái chống đầu, tay phải cầm...cầm một phần văn kiện?
Giờ này còn xem văn kiện...con người này có bao nhiêu yêu công việc.
Nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, Lục Uyển Đình ngẩng đầu lên, nhìn đến Kỳ Thanh sau khi tắm gội đi ra, chậm rãi mà đến chỗ cô. Ánh mắt nghiêm túc giờ trở nên ôn nhuận, khép lại văn kiện tuỳ ý mà đặt ở trên bàn, đứng dậy đi qua "Không sấy tóc sao?" Xoa xoa tóc Kỳ Thanh.
Xoa xong mới phát giác, động tác này của cô có bao nhiêu ái muội.
"Thật ngại, xem em là Vân Tạ" Lục Uyển Đình thu hồi tay "Máy sấy ở phòng tắm, tôi đi lấy." Nói xong như chạy trốn vào nhà tắm.
Xem cô là Vân Tạ? Ánh mắt Kỳ Thanh đuổi theo bóng Lục Uyển Đình...trong lòng không nói nên lời.
Lục Uyển Đình rất nhanh mang máy sấy ra, phụ lòng mong đợi của Kỳ Thanh không vì Kỳ Thanh mà sấy tóc cho. Đem máy sấy đưa cho Kỳ Thanh, xoay người vào phòng tắm lại.
Chờ Lục Uyển Đình từ phòng tắm đi ra thì trên người đã đổi thành áo ngủ.
Nhìn Kỳ Thanh lười biếng dựa vào đầu giường, mắt buồn ngủ mà híp lại, thoải mái cười. Tim Lục Uyển Đình đập nhanh hơn, đón ánh mắt của cô đi đến mép giường.
Hai người...đồng giường cộng gối.