Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 135: Chờ mong




Tổ trưởng Trịnh tiếp tục rót rượu cho những người khác, còn những người ở trên bàn nhiệt tình nói chuyện với nhau, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình lặng lẽ quan sát phản ứng của trợ lý Tô.

Trợ lý Tô không chút do dự mà đẩy ly rượu ra xa, "Không uống." Cái gáy của cô đang đối diện với ánh mắt bát quái của hai vị tổng tài, cong môi cười với Tần Phụ Tuyết.

Tần Phụ Tuyết bị cô cười mất tự nhiên, quay đầu lại phía bàn ăn, gắp đậu bắp vào trong chén của mình.

Động tác che giấu không cần quá rõ ràng.

Trợ lý Tô thu hồi nụ cười trên mặt, cầm đũa lên cũng gắp một miếng đậu bắp đưa vào trong miệng, từ góc nghiêng nhìn qua, không có nửa dấu vết nào cho thấy đang cười.

Hai người này có vấn đề.

Lục Uyển Đình thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Kỳ Thanh, bốn mắt nhìn nhau, bất giác mà khoé miệng cả hai đều cong lên, bàn tay Lục Uyển Đình đặt ở dưới bàn lặng lẽ nắm lấy tay Kỳ Thanh, trong lòng hai người đều hiểu không cần phải nói.

Bởi vì quan hệ của hai tổng tài, cho nên bữa cơm này nhẹ nhàng hơn hẳn, không có một chút dáng vẻ của bữa tiệc kinh doanh hợp tác, cho nên mọi người không câu nệ.

Tổ trưởng Trịnh và giám đốc Lưu ngồi cùng nhau, lúc đầu còn câu nệ với nhau, uống lên hai ly rồi, miệng nói không ngưng, kề vai sát cánh vỗ tay cười vui.

Giám đốc Trần liếc mắt nhìn bọn họ, nhíu nhíu mày, uống lên ngụm rượu.

Làm nghiên cứu phát mình, đầu óc đều vậy sao? Uống mới hai ly mà đã bá vai xưng anh em.

Nhân viên mang đồ ăn mới lên, là sườn xào chua ngọt, Lục Uyển Đình gắp một miếng đút cho Kỳ Thanh, nhìn cô cười dạt dào, không thèm quản mấy cái ánh mắt nhìn lại đây.

Kỳ Thanh ngượng ngùng mà há miệng, chờ cô ăn xong rồi, Lục Uyển Đình mới cười hỏi "Chua sao?"

Ban đầu có chút chua, ngay sau đó vị ngọt đã lấn át vị chua, độ chua ngọt rất vừa phải, Kỳ Thanh lắc đầu, "Không có chua."

Lục Uyển Đình lại đưa miệng đến bên tai Kỳ Thanh mà nói "Chị lại cảm thấy rất chua."

Ánh mắt Kỳ Thanh luôn nhìn phía hai người kia, bỏ rơi Lục Uyển Đình đang ngồi ở giữa, làm bình dấm chua trong lòng cô nồng độ ngày càng cao.

Hơi thở nóng rực mang theo vị rượu phả lên cổ, tim Kỳ Thanh đập gia tốc.

Cô không chịu nổi sự trêu ghẹo của Lục Uyển Đình, đặc biệt là ở chỗ đông người, cái loại cảm giác bị câu dẫn như vậy càng đặc biệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cả người cô lỗ chân lông mở ra, máu nóng trong người sôi trào.

Nhưng mà vẫn còn chưa ngừng lại, bàn tay kia đang lặng lẽ vuốt lấy đầu ngón tay của cô, Lục Uyển Đình đang chơi đùa với nó, từ đầu ngón tay rồi lại xoa xoa đến ngón tay đang đeo nhẫn, gãi gãi vào tâm trí cô.

Ở dưới thì lén lút câu dẫn người ta, nhưng trên mặt Lục Uyển Đình đang nghiêm túc, làm như không có gì, cười rất ôn nhu.

Ai cũng không thể nghĩ được phía sau lưng mọi người, trước mặt Kỳ tổng thì Lục tổng là kiểu người như thế nào.

Kỳ Thanh nắm chặt lấy tay Lục Uyển Đình, gắp một khối thịt chua ngọt đút cho Lục Uyển Đình, gương mặt nóng lên, "Chị ăn thử đi, rất ngọt."

Lục Uyển Đình cười há miệng, phu nhân đích thân đút cho cô ăn thịt chua ngọt nha, không có vị dấm, chỉ còn lại vị đường, "Ừ, rất ngọt."

Cái ừ này, giống như con mèo nhỏ xù móng vuốt, cào cào trên đầu quả tim, Kỳ Thanh nhanh chóng buông tay, uống mấy ngụm rượu áp đi sự xao động của mình.

Vị rượu vang đỏ loại nhập khẩu, lướt qua tim đi đến dạ dày, không chỉ không áp được cảm xúc xao động, ngược lại còn như dầu hoả đổ vào lửa, làm tim càng đập loạn.

Thê thê hai người ân ái đút nhau ăn, cẩu độc thân nhìn thấy mà tâm cũng nhộn nhạo theo.

Trợ lý Hoa đem tâm trạng như mùa xuân đến của mình nâng ly rượu mời rượu Tần Phụ Tuyết, "Cố vấn Tần, tôi kính cô một ly, hy vọng chúng ta về sau ở một chỗ có thể vui vẻ."

Tần Phụ Tuyết chạm ly với cô, tuỳ ý uống một ngụm, trợ lý Hoa vui vẻ, ngửa đầu uống cạn.

Không cho cô uống rượu thế mà bản thân lại vui vẻ uống rượu với người khác, trợ lý Tô nhìn ly rượu trầm tư, sau đó gắp một miếng cá khô nhỏ bỏ vào trong chén của Tần Phụ Tuyết, Tần Phụ Tuyết nhìn cô một cái, ngoan ngoãn mà ăn.

Một cảnh này làm cho trợ lý Hoa kinh ngạc.

Nếu là quan hệ bình thường, sẽ không lấy đũa của mình đã dùng qua mà gắp cho người khác, làm như vậy không lễ phép.

Hai con ngươi đen bóng đảo qua đảo lại, trợ lý Hoa bỗng nhớ lần trước ở công ty con. Tần Phụ Tuyết nhìn thấy trợ lý Tô bỏ đi liền đuổi theo.

Cô thuận miệng giải thích với trợ lý Tô là Tần Phụ Tuyết muốn đến nhìn trợ lý Tô cho nên mới đưa cô đi, chẳng lẽ nói bừa mà trúng sao, quan hệ của hai người không bình thường?

Trợ lý Hoa híp híp mắt phân tích mối quan hệ của hai người, lần trước cảm giác hai người này gặp mặt nhau không thoải mái, hôm nay lúc họp, trợ lý Tô muốn nhìn mà không dám nhìn, lén nhìn Tần Phụ Tuyết. Lúc ăn cơm, Tần Phụ Tuyết không cho trợ lý Tô uống rượu...

Kết hợp các tình huống lại, trợ lý Hoa đưa ra kết luận, hai người này quan hệ là tiền nhiệm, cho nên mới có kiểu dây dưa như vậy,

Cái loại suy nghĩ này không ngừng lớn lên, trợ lý Hoa vò đầu bứt tai muốn xác nhận xem rốt cuộc hai người này có phải là tiền nhiệm không.

Cô ở trên ghế nhích tới nhích lui, không ngừng đổi kiểu ngồi, Tần Phụ Tuyết chú ý tới, quay sang nhìn cô, ánh mắt dò hỏi cô làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không.

Trợ lý Hoa liếc mắt nhìn trợ lý Tô một cái, cặn chặt răng, bò đến bên tai Tần Phụ Tuyết, hạ giọng nói chỉ đủ để hai người người nghe hỏi, "Cố vấn Tần, trợ lý Tô có phải là tiền nhiệm của cô không?"

Hỏi ra được rồi má ơi!

Giọng nói của trợ lý Hoa, thoải mái hơn nhiều, cô lùi người lại, mắt trông mong mà nhìn cố vấn Tần cho cô đáp án.

Tần Phụ Tuyết không đáp lại.

Cô quay đầu sang nhìn trợ lý Tô, trợ lý Tô ôm lấy chén mà ăn canh, không chú ý đến các cô bên này, Tần Phụ Tuyết cũng bưng chén canh lên, làm động tác thổi giống trợ lý Tô, quăng trợ lý Hoa sang một bên.

Không thừa nhận cũng vô dụng, trợ lý Hoa dương dương mi, cảm thấy bản thân cô cũng đã có đáp án.

Tất cả hành động nhỏ của hai người đều lọt vào khe mắt của trợ lý Tô, rượu thì không cho uống, chè trôi nước trong chén cũng không ngọt, trợ lý Tô buông chén, yên lặng rời khỏi

Những người khác cũng không để ý, vị trí bên cạnh Tần Phụ Tuyết bị trống, vài phút sau, cũng có người lặng lẽ rời đi.

Người phục vụ ở sẵn ngoài cửa phòng chờ, Tần Phụ Tuyết đi ra hỏi người phục vụ, "Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

"Đi thẳng rẽ phải, ở cuối hành lang." Người phục vụ cười vui vẻ mà hướng dẫn cho khách.

"Bạn tôi vừa rồi cũng đi ra cũng đi nhà vệ sinh sao?"

Người phục vụ gậy đầu, "Vâng, đúng vậy."

Tần Phụ Tuyết nói một tiếng cảm ơn rồi đi đến nhà vệ sinh tìm người.

Nhà hàng ở đây trang trí hoa lệ, nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ, cửa và tường nhìn như hợp thể với nhau, không có biển báo, thật sự không thể phát hiện được nhà vệ sinh giấu sau bức tường.

Đẩy cửa ra, là bồn rửa tay dài rộng, trên tường còn có gương chiếu lớn, Tần Phụ Tuyết đi vào nhà vệ sinh, cửa tự động đóng lại.

Trợ lý Tô ngước mắt nhìn người trong kính, lắc lắc cái tay ướt, chuẩn bị lấy tờ khăn giấy lau tay, Tần Phụ Tuyết nhanh tay rút tờ khăn giấy đưa cô.

"Cảm ơn." Trợ lý Tô cầm lấy khăn giấy, phát hiện Tần Phụ Tuyết đứng ở trước mặt cô bất động, "Em không đi vệ sinh sao?"

Tần Phụ Tuyết nhìn xung quanh, đi đến chỗ bồn rửa mặt, cúi người đem tay để dưới vòi nước, "Tôi lại đây rửa tay."

Trợ lý Tô nhìn cô đánh giá, đem khăn giấy vo thành cục rồi ném vào sọt rác, đến gần Tần Phụ Tuyết, khoé miệng hơi đắc ý, "Có phải em đến đây tìm tôi không?"

"Không phải." Cơ thể trợ lý Tô cách cô quá gần, Tần Phụ Tuyết cảm thấy có chút sợ, tim đập nhanh khó khống chế được.

Ào ào tiếng nước chảy lấn át tiếng gì đó đi, trợ lý Tô vẫn còn dán sát lên người cô, Tần Phụ Tuyết lui lại hai bước, kéo khoảng cách ra với trợ lý Tô.

Tay rời khỏi vòi nước, nước trong vòi ngưng lại.

Đối mặt với dáng người cao gầy của Tần Phụ Tuyết, trợ lý Tô so với cô lùn một khúc, cô ngẩng đầu nhìn Tần Phụ Tuyết, người trước mắt đây là người mà cô thích, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà miệng không thể nói ra.

Tần Phụ Tuyết cúi đầu nhìn cô. Hôm nay, từ lúc các cô giáp mặt nhau đến bây giờ, vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng với nhau. Tần Phụ Tuyết lấy thân phận của mình ra làm đề tài, "Về sau tôi là cố vấn kỹ thuật của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật."

"Tôi biết rồi." Trợ lý Tô hỏi "Vậy quan hệ của em và trợ lý Hoa thì sao?"

"Đồng nghiệp."

"Vậy còn quan hệ của tôi và em?" Trợ lý Tô hỏi tiếp.

Tần Phụ Tuyết suy nghĩ một chút, Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật và Lục Thị đang có dự án hợp tác với nhau, cô trả lời "Đối tác."

Đối tác? Hay lắm cho một cái danh xưng đối tác.

Trong lòng trợ lý Tô như hàng rào bị đổ, nụ cười trên khoé miệng biến mất, cô mím môi, kéo cửa nhà vệ sinh đi thẳng một mạch, không thèm quay đầu.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng ăn, bây giờ cũng một trước một sau trở về, những người khác không nghĩ gì nhiều nhưng mà trợ lý Hoa vừa đính cho hai người một cái nhãn tiền nhiệm.

Lúc trợ lý Tô ngồi xuống, trợ lý Hoa đánh giá cánh môi của cô, son môi có dấu răng nhợt nhạt.

Phát hiện có ánh mắt đang đánh giá mình, trợ lý Tô quay sang nhìn thoáng qua, đụng tới ánh mắt của trợ lý Hoa.

Trợ lý Hoa nhe răng cười, "Trợ lý Tô, tôi kính cô một ly."

Trợ lý Tô liếc mắt nhìn ly rượu đặt ở chỗ xa kia, cầm lấy ly trà nói "Tôi không thể uống rượu."

"Uống trà cũng được."

Hai người chạm ly xong, Tần Phụ Tuyết đã trở lại.

Trợ lý Hoa uống rượu xong, cũng lén đánh giá Tần Phụ Tuyết, trên môi cố vấn Tần không có dấu son, vậy dấu răng trên môi trợ lý Tô là cô ấy tự cắn.

Tần Phụ Tuyết ngồi xuống, giống như chưa có chuyện gì phát sinh, cầm lấy đũa ăn tiếp.

Không nhìn thấy được sự tiến triển gì của hai người, trong lòng Kỳ Thanh thở dài, Tần Phụ Tuyết rõ ràng thích trợ lý Tô, vì sao lại không trực tiếp nói ra.

Muốn nghẹn đến già hay là nghẹn đến lúc trợ lý Tô lấy chồng mới nói?

Kỳ Thanh bất giác nghĩ đến chính cô, lúc mà cô nghe được tin đồn của Lục Uyển Đình và Cận Phong, cô cũng như vậy sao? m thầm mà thích Lục Uyển Đình, cái gì cũng không dám làm.

Sợ người bên cạnh lại ghen, Kỳ Thanh không dám nhìn lâu lắm, nhìn xíu rồi thu hồi ánh mắt lại.

Không bao lâu, Kỳ Thanh lại nhắn cho Tần Phụ Tuyết.

Lục Uyển Đình liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy cô và Tần Phụ Tuyết nói chuyện, buông đũa trong tay, không che giấu ánh mắt mình mà nhìn Kỳ Thanh chằm chằm.

Kỳ Thanh ngượng ngùng nhắn tin, câu lấy ngon tay Lục Uyển Đình mà cười, "Em ăn xong rồi."

"Chị cũng ăn xong." Lục Uyển Đình đổi ngón tay câu lấy tay Kỳ Thanh, chiếc nhẫn lạnh lẽo cọ lên da thịt của nhau, Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn nhẫn, ngước mắt hỏi Kỳ Thanh, "Kỳ tổng, chiều nay em có lịch trình gì nữa không?"

"Không có, vậy còn Lục tổng thì sao?" Kỳ Thanh giang năm ngón tay đan vào năm ngón tay của Lục Uyển Đình, hai chiếc nhẫn giống như hai người yêu đang ôm lấy nhau.

Lục Uyển Đình suy nghĩ một lát về lịch làm việc hôm nay, cô còn có mấy phần văn kiện chưa xem xong, "Không có lịch trình đặc biệt, xem xong văn kiện là xong rồi, em có muốn ở cùng chị không?"

Trợ lý Tô cạn lời với cặp thê thê này, mở miệng là Kỳ tổng với Lục tổng, chơi vui thật ha?

"Để em nghĩ một chút." Kỳ Thanh trong lòng cười trộm.

Cơm nước xong, Kỳ Thanh để cho mọi người về công ty, còn cô thì đi theo Lục Uyển Đình đến tập đoàn Lục Thị.

Tần Phụ Tuyết ngồi trên xe, suy tư điều gì mà nhìn tập đoàn Lục Thị ở phía xa.

Điện thoại rung lên, nhìn đến tin nhắn, Tần Phụ Tuyết bảo tài xế dừng xe bên lề.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Tài xế dẫm chân phanh.

Tần Phụ Tuyết mở cửa xuống xe, đối với vẻ mặt nghi hoặc của người trên xe, nhìn trợ lý Hoa mà nói "Mọi người về trước đi." Nói xong đóng cửa lại.

Buổi chiều, trợ lý Tô không cần đi làm.

Đang là giờ nghỉ trưa, Lục Uyển Đình mang Kỳ Thanh đến phòng nghỉ bên trong văn phòng nghỉ ngơi, nghe hương thơm thanh mát của trà, Lục Uyển Đình ôm sát lấy Kỳ Thanh, khẽ hôn sau gáy Kỳ Thanh, nhắm mắt lại cùng cô nói chuyện phiếm.

Tác dụng của rượu vang bây giờ mới chậm rãi đến, Lục Uyển Đình dần dần buồn ngủ, lúc sắp ngủ thì Kỳ Thanh trở mình nhìn cô.

Đột nhiên không phòng bị, bị Kỳ Thanh hỏi một vấn đề, "Uyển Đình, chị muốn ở đâu cầu hôn em?"

"Hả?" Lục Uyển Đình mở to mắt, tim đập nhanh "Cái gì?"

Kỳ Thanh nhéo nhéo mặt cô, nâng cằm cô lên mà hôn, cười nói "Nếu chị muốn cầu hôn, thì chị sẽ cầu hôn ở đâu?"

Lục Uyển Đình vốn đang buồn ngủ, không xác định được Kỳ Thanh đã biết cô muốn cầu hôn, hay chỉ là muốn tìm nơi để cầu hôn.

"Em cảm thấy sao?" Lục Uyển Đình xoa xoa đầu Kỳ Thanh, "Tiểu Kỳ tổng muốn cầu hôn chị sao?"

Kỳ Thanh vùi vào trong lòng ngực Lục Uyển Đình, ôm lấy vòng eo cô, "Chúng ta đều đã lãnh chứng rồi."

"Ừ đã lãnh chứng." Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn cô, cùng cô nói giỡn, "Hay là chúng ta ly hôn đi, sau đó lại cầu hôn rồi lãnh chứng." Vừa mới dứt lời, trên cổ đã bị ăn đau.

Kỳ Thanh để lại dấu răng lên cổ cô, ngẩng đầu hỏi, "Chị vừa mới nói cái gì?"

Mấy lời này không thể nói giỡn được.

"Chị nói là nếu tiểu Kỳ tổng muốn cầu hôn chị, chị rất chờ mong." Lục Uyển Đình cười ôm lấy Kỳ Thanh, nhẹ nhẹ cọ lên tai Kỳ Thanh, ở bên tai cô mà nói, "Chúng ta cả đời này sẽ không ly hôn."