Trợ lý Tô đột nhiên xin nghỉ phép, biến mất hai ngày, làm cho người ta có chút không quen mang theo thương nhớ, đây chính là lời trong lòng thư ký Phó, lúc nhìn thấy trợ lý Tô đi làm lại, lập tức vứt đống công việc trong tay xuống mà chạy đến văn phòng cô nói chuyện phiếm.
"Trợ lý Tô, hay ngày nay cô đi đâu vậy?" Một người đàn ông, õng à ỏng ẹo ghé người lên bàn làm việc trợ lý Tô, "Nhắn tin cho cô cũng không trả lời lại.
Trợ lý Tô làm vẻ mặt ghét bỏ, cầm văn kiện đẩy bả vai thư ký Phó, đem người đẩy ra xa, "Xem mắt."
"Cô lại đi xem mắt sao?" Thư ký Phó nửa đùa nửa thật nói "Nếu cô gấp muốn tìm đối tượng kết hôn, có thể suy xét đến tôi nha, dù sao tôi cũng độc thân."
"Không cần suy xét." Trợ lý Tô cầm cái ly đến khu trà nước, ném thư ký Phó ở một mình trong văn phòng của cô.
Chờ cô rửa xong cái ly, pha cà phê trở lại văn phòng, thì thư ký Phó đã trở về chỗ làm việc của mình. Văn phòng làm việc của cô có thêm một người, Lục nhị tiểu thư đang ngồi ở chỗ của cô xem văn kiện.
Nghe được tiếng bước chân, Lục Vân Ta liếc mắt nhìn, thấy trợ lý Tô, cô đem văn kiện trong tay đặt qua một bên, hỏi "Đi làm lại rồi sao?"
Trợ lý Tô gật gật đầu, đặt ly cà phê lên bàn, Lục Vân Tạ nhìn lỳ cà phê, trợ lý Tô thấy vậy, hỏi "Muốn uống cà phê sao?"
"Không cần." Cô không có thói quen dùng ly của người khác, Lục Vân Tạ đứng dậy trả chỗ ngồi cho trợ lý Tô, nhìn đồng hồ rồi nói "Chị tôi cũng sắp đến công ty. 9h30, có một cuộc họp với phân tích hợp tác với công ty cung cấp vật liệu, tôi phải về trường học một chuyến, không thể tham gia."
Lục Vân Tạ chỉ chỉ văn kiện trên bàn, "Tư liệu đều ở đây."
"Ừ, tôi biết rồi."
Trợ lý Tô ngồi lại chỗ của mình, mở văn kiện ra, Lục Vân Tạ không có lập tức đi, đứng ở bên người cô một lát, "Nghe nói hai ngày nay, cô nghỉ làm để đi theo đuổi bạn gái?"
Cái nghe nói này, không phải hỏi cũng biết là nghe được từ chỗ Lục tổng, trợ lý Tô ngẩng đầu nhìn cô một cái, việc này cũng không có gì phủ nhận, cô thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy."
Lục Vân Tạ đánh dưới trạng thái của trợ lý Tô, "Thoạt nhìn trạng thái cũng không tồi nha." Cười xong bỏ đi.
Trạng thái không tồi? Trợ lý Tô lấy gương soi soi mặt mình, tối hôm qua cô trở về nhà, kết quả mất ngủ, buổi sáng đôi mắt còn có một vòng thâm quầng, phải dặm thêm mấy lớp phấn mới che được.
Để làm cho mình có chút tinh thần phấn chấn, còn tô son màu dưa hấu, trợ lý Tô mím môi, màu son môi này nhìn rất có sức sống, trạng thái này thực sự không tồi.
Trợ lý Tô đã nhắn tin chào buổi sang cho Tần Phụ Tuyết.
Tin nhắn đã gửi qua, rất nhanh thu được tin nhắn, Tần Phụ Tuyết cũng gửi cho cô chào buổi sáng.
Trạng thái càng tốt hơn.
Trợ lý Tô đặt điện thoại qua một bên, bắt đầu tập trung làm việc.
Nhưng mà đầu điện thoại bên kia, Tần Phụ Tuyết nhìn khung trò chuyện, đợi 3 phút, không thấy trợ lý Tô nói gì, do dự đánh mấy chữ [Đến công ty sao...] đang định gửi đi thì xoá mất, không gửi nữa.
Không bao lâu, Lục tổng đến công ty.
Xe dừng lại trước toà nhà, Lục Uyển Đình từ trên xe xuống, xoay người đưa tay ra muốn dắt người khác xuống xe, Kỳ Thanh cười đặt tay lên tay Lục Uyển Đình, xuống xe, cô và Lục Uyển Đình mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Lương Khiếu đóng cửa xe thay hai người, Lục Uyển Đình nắm tay Kỳ Thanh, thoải mái mà đi vào trong công ty.
Lễ tân đang xem tạp chí, liếc mắt một cái đã nhìn ra hôm nay đồ của Lục tổng và Kỳ tổng chính là trong bộ sưu tập đồ tình nhân mới ra hai ngày trước của FX. Từ áo khoác đến quần áo, toàn bộ đều do nhà thiết kế Phạm tự làm, cái này không thể đặt được.
Lục Uyển Đình gật đầu chào lại, Kỳ Thanh cười còn nói "Sớm." Lập tức trên tay cảm giác đau, Lục Uyển Đình nhéo tay cô.
Không thể cười như vậy với người khác được.
Vào thang máy, Lục Uyển Đình nắm lấy cằm Kỳ Thanh hôn lên môi một cái, Kỳ Thanh không nhịn được cười, "Mỗi lần em đến đây, đều cùng chào hỏi với lễ tân."
Thêm mắm thêm muối.
Lục Uyển Đình thực sự càng ghen hơn, nắm tay cô thật chặt, "Lát nữa, chị sẽ nói bộ phận nhân sự đổi người xấu hơn."
"Hiện tại, chị cảm thấy lễ tân xinh đẹp sao?"
"... xinh đẹp sao? Cũng không tồi đi." Lục Uyển Đình quay đầu, sắc mặt không được tự nhiên, Kỳ Thanh khó có cơ hội khi dễ Lục Uyển Đình, vẫn tiếp tục nói
Kỳ Thanh xoay mặt Lục Uyển Đình lại, "Còn nói không tồi nữa chứ, em thấy là chị cảm thấy cô ấy đẹp."
Nhìn thấy Kỳ Thanh ghen, Lục Uyển Đình không cầm lòng được mà cười rộ lên, ánh mắt nhìn Kỳ Thanh không chớp mắt, "Đâu có, phu nhân nhà chị xinh đẹp." Cô ôm lấy Kỳ Thanh, "Trong mắt chị chỉ thấy được em."
Cô lễ tân còn không biết hai vị tổng tài đang lấy cô ra để ghen bóng ghen gió, nhân lúc không có ai lập tức phát tin nhắn trong diễn đàn công ty, [Hôm nay, Lục tổng và Kỳ tổng mặc đồ đôi đến công ty nha.]
Đến văn phòng, cuối cùng cả hai cũng tách nhau ra, Kỳ Thanh ngồi trước bàn làm việc của Lục Uyển Đình, còn Lục Uyển Đình ngồi vào vị trí quen thuộc của cô, cười hỏi "Hôm nay, em thật sự ở đây cùng với chị cả ngày sao? Không thấy nhàm chán hả?"
Lục Uyển Đình mở máy tính ra, rồi nhìn vào lịch trình làm việc hôm nay ở trên bàn xem lại công việc hôm nay cần làm.
Trừ bỏ những việc sự vụ, hôm nay cô có hai cái hội nghị, một cái là lúc 9h30, còn một cái lúc 2h30 chiều.
Cuộc họp buổi chiều có chút đặc thù, chính là buổi toạ đàm về nghiên cứu thị trường kinh doanh, cô không cần lên tiếng, nhưng mà phải ngồi nghe người ta nói.
Một buổi toạ đàm hoàn toàn lãng phí thời gian nhưng không thể không tham gia.
"Xem cả đời cũng không nhàm chán." Kỳ Thanh cười với Lục Uyển Đình.
Lời nói âu yếm làm động lòng người, Lục Uyển Đình ngước mắt, giữa hai người còn có cái bàn làm việc chen ngang, không có tiện hôn môi, Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh, nhẹ nhàng lưu lại dấu hôn môi lên mu bàn tay Kỳ Thanh, ôn nhu mà nói, "Vậy em hãy ở đây cả đời xem chị nhé."
Kỳ Thanh lật bàn tay Lục Uyển Đình lại, cũng đặt lên mu bàn tay Lục Uyển Đình một dấu hôn môi, "Đã đóng dấu rồi, không thể đổi ý."
Trợ lý Tô đi vào đưa văn kiện, cô mới bước vào văn phòng, liền ăn một miệng cẩu lương.
Cô nhấc văn kiện trong tay lên, "Lục tổng, văn kiện này cần chị ký tên đóng dấu." Còn nhấn mạnh nói, "Là đóng con dấu thật."
Kỳ Thanh buông tay Lục Uyển Đình ra, chủ động đi ra chỗ khác để cho hai người nói chuyện công việc, cô đi đến sô pha ngồi.
Trợ lý Tô đưa văn kiện cho Lục Uyển Đình, nhìn thấy Lục tổng trên áo khoác còn có một cái ghim cài áo đính kim cương, cô quay đầu nhìn sang Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh nghiêng người ngồi trên sô pha, trợ lý Tô nhìn thấy trên áo khoác của Kỳ Thanh cũng có một cái ghim cài áo đính kim cương, nhưng nhìn không rõ kiểu dáng.
"Em đang xem cái gì đó?" Lục Uyển Đình xem văn kiện nhưng dư quang vẫn có thể giác được hành động của trợ lý Tô, cô nàng đang nhìn phu nhân nhà cô.
Trợ lý Tô thu ánh mắt lại, tầm mắt dừng trên cái cài áo của Lục tổng, "Em đang nhìn áo khoác của phu nhân, muốn nhìn thử xem trên đó có cái cài áo chữ M không."
M? Lục Uyển Đình ngẩng đầu, trợ lý Tô cười nguy hiểm, Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn chính cái ghim cài áo của mình.
Ghim cài áo có thể thấy được một chữ S, trên đó còn được đính vài viên kim cương vụ, ở chính giữa chữ S còn đính một viên ngọc bích, thiết kế độc đáo, lại bắt mắt.
Không nghĩ tới trợ lý Tô là dạng người này, cho rằng các cô một người chữ S một người chữ M.
Lục Uyển Đình lật một tờ giấy, bình tĩnh tự nhiên mà nói cho trợ lý Tô nghe, "Hai cái ghim cài áo đề là S. Trong tiếng anh 6 và 7, chữ cái đầu là S."
Trợ lý Tô, "..." còn nghĩ rằng có thể trêu ghẹo Lục tổng, kết quả lại ăn thêm một chén cẩu lương.
Người nào đó ở trên sô pha đang xem email, ánh mắt tạm thời rời khỏi màn hình điện thoại, cười với trợ lý Tô nói, "Trợ lý Tô, cô có muốn lại đây xem cái ghim cài áo của tôi không, tuy rằng cũng là S, nhưng mà so với cái của Lục tổng của các cô không giống nhau."
Trợ lý Tô cự tuyệt.
Cô chưa có điên tới mức, dưới cái nhìn chằm chằm của Lục tổng mà đi xem ngực Kỳ tổng, đôi mắt này cô còn muốn giữ lại để xem bình minh ngày mai, cùng với ... Tần Phụ Tuyết.
Trợ lý Tô lại nhớ đến Tần Phụ Tuyết.
Lục Uyển Đình thấy trợ lý Tô ngây người, liếc mắt một cái đã nhìn ra được trợ lý Tô đang nghĩ tới ai, làm bộ vô tình mà nhắc tới chuyện hai ngày nay, "Em cùng với Tần tiểu thư sao rồi?"
Tần tiểu thư đang cùng với phu nhân của cô nhắn tin.
Xem xong tư liệu Tần Phụ Tuyết gửi qua, Kỳ Thanh nâng ánh mắt, trợ lý Tô đang đứng quay lưng với cô, cô không thể nhìn thấy được biểu cảm trên mặt của trợ lý Tô, chỉ có thể dựa vào giọng nói cùng với ngữ điệu mà phán đoán tâm tình của cô nàng.
"Chuyện của tối hôm đó, cô ấy đã tha thứ cho em." Khoé miệng trợ lý Tô cong lên, "Tối hôm kia, lúc em chuẩn bị đi về thì cô ấy giữ em ở lại, còn ngày hôm qua để cho em ôm nữa."
Lục Uyển Đình lập tức lộ ra biểu cảm hứng thú, đem văn kiện buông xuống, "Cô ấy sao lại tình nguyện để em ôm?"
Nói cái gì vậy! Cô lớn lên cũng đâu có xấu, còn là phụ nữ, cơ thể mềm mại, ai mà kháng cự được cái ôm của cô?
Trợ lý Tô đem chuyện hôm qua kể cho Lục Uyển Đình nghe, khoé miệng vẫn cong lên, "Em sẽ từ từ mà hoà tan cái phiến tuyết kia."
Lời nói này có chút...
Lục Uyển Đình nhìn qua bên ghế sô pha, Kỳ Thanh đang nghe lén hai người, ánh mắt hai người giao nhau, Kỳ Thanh có loại cảm giác bị bắt trong lúc làm chuyện xấu, nhưng Lục Uyển Đình lại cười ôn nhu với cô, ánh mắt trở lại trên người trợ lý Tô, "Phu nhân của tôi còn ở đây, em không sợ em ấy đem những lời này nói cho Tần tiểu thư sao? Nói cho cô ấy biết, em có ý đồ xấu với cô ấy."
Tần Phụ Tuyết sớm đã biết lòng cô mang ý xấu, trợ lý Tô đĩnh đĩnh ngực, "Phu nhân đứng về phía em."
"Ừ, thật sự đứng về phía em." Lục Uyển Đình tiếp tục xem văn kiện, "Em bán đứng tôi đổi lấy tin tức của Tần Phụ Tuyết."
"Em không có!" Trái tim trợ lý Tô đột nhiên rút lại, thề thốt phủ nhận.
Hai giây sau, lại thiếu nghị lực mà thừa nhận sai lầm, đem chuyện này nói rõ ràng, "Em sai rồi Lục tổng, em chỉ nói cho phu nhân biết chị có ăn chưa, ăn cái gì, đang họp hay gặp khách hàng. Còn những chuyện liên quan đến công ty, em không có nói."
Quan trọng nhất chính là cô dám nói cho Kỳ Thanh biết, là vì Kỳ Thanh là phu nhân của Lục tổng, đổi là người khác, đánh chết cô, cô cũng không để lộ ra hành trình nào.
Lúc trợ lý Tô đang nhận sai, Lục Uyển Đình đã xem xong văn kiện, sau đó ký tên lên đó, từ trong ngăn kéo lấy ra con dấu, trên đó có khắc tên của cô.
Lục Uyển Đình đưa văn kiện lại cho trợ lý Tô, "Em hẳn là nên sớm nói cho tôi biết, phu nhân nhà tôi quan tâm tôi như vậy."
"Lần sau, em nhất định sẽ nói sớm." Trợ lý Tô tiếp nhận văn kiện, quay đầu lại gửi cho Kỳ Thanh một ánh mắt ý là về sau cô không thể gửi tin nhắn cho Kỳ Thanh được.
Kỳ Thanh cũng đáp lại ánh mắt không sao, rồi nhìn về phía Lục Uyển Đình nói, "Về sau tôi trực tiếp hỏi phu nhân tôi là được."
Hai người không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình.
Trợ lý Tô rất biết gây mất hứng, chen vào hai người, "Lục tổng, đến lúc đi họp rồi."
"Được."
Trợ lý Tô lấy một tờ khăn giấy ướt ở trên bàn, "Còn có, Lục tổng, dấu son môi trên mu bàn tay của chị, lau qua một cái."
Mang dấu son môi này đi họp, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của tập đoàn Lục Thị.
Cuộc họp buổi sáng là họp nội bộ của Lục Thị cho nên Kỳ Thanh không tham gia, nhưng buổi chiều là buổi toạ đàm doanh nghiệp, Lục Uyển Đình mang Kỳ Thanh tham gia cùng.
Buổi toạ đàm rất nhàm chán, toàn bộ thời gian đều nghe hội trưởng Chương diễn thuyết, báo cáo.
Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh, mắt thì nhìn Kỳ Thanh, cũng may còn có Kỳ Thanh ở đây, cho nên cuộc họp này không nhàm chán đến mức làm cô ngủ gật.
Ánh mắt cô quá chuyên chú, nụ cười ôn nhu trên gương mặt cô khiến cho người diễn thuyết trên đài chú ý, ánh mắt hội trưởng Chương liên tiếp nhìn các cô, trợ lý Tô ngồi ở bên cạnh ghi biên bản phát hiện, lập tức duỗi tay xuống dưới bàn chạm nhẹ vào chân Lục tổng nhắc nhở.
Toà đàm kết thúc, yêu cầu mỗi công ty đối với nghiên cứu này làm báo cáo đánh giá, việc này do trợ lý Tô đảm nhiệm, mỗi lần họp xong, báo cáo đều do cô viết.
Từ khách sạn quốc tế Giang Hằng đi ra, kim đồng hồ nhích về số 5, thời gian hẹn Trương Hoàng Nhã ăn tối cũng sắp đến
Hai người mang theo trợ lý Tô đến chỗ hẹn, người bên Trương Trạch đã ở trong phòng riêng, nghe tiếng đẩy cửa, người ở trong phòng ăn ngẩng đầu nhìn.
Hai người bận đồ đôi chậm rãi đi vào trong, ánh mắt Lục Uyển Đình quét một vòng trong phòng ăn, cuối cùng dừng lại trên người Trương Hoàng Nhã.
"Trương tổng, đã để cô đợi."
Trương Hoàng Nhã vẫn bình đạm, cười đứng dậy, "Không chờ bao lâu, cũng vừa thôi."
Cô kéo ghế ra mời Lục Uyển Đình ngồi xuống, Lục Uyển Đình chỉ cười kéo một cái ghế trong tầm tay ra, "Phu nhân, ngồi đi."
Một tiếng phu nhân vừa dịu dàng lại đầy yêu thương, làm trái tim nhỏ của Kỳ Thanh đập mãnh liệt, da mặt nóng lên, dưới cái nhìn của mọi người cô chậm rãi ngồi xuống.
Cô còn đang tính toán ở ngoài sáng trong tối làm Trương Hoàng Nhã biết cô và Lục Uyển Đình yêu thương nhau thế nào, không nghĩ tới Lục Uyển Đình đã bắt đầu trước.
Chờ Kỳ Thanh ngồi xuống, Lục Uyển Đình quay sang nói lời cảm ơn với Trương Hoàng Nhã, lại không ngồi xuống cái ghế mà Trương Hoàng Nhã kéo ra.
Trợ lý Tô rất có nhãn lực, kéo cái ghế bên cạnh Kỳ Thanh ra, Lục Uyển Đình ưu nhã mà ngồi xuống, ở dưới bàn nắm lấy tay Kỳ Thanh đặt lên đùi cô, chủ động cùng Trương Hoàng Nhã nói chuyện hợp tác.
Chuyện hợp tác vẫn còn cứu vãn được, bữa tiệc kết thúc, Lục Uyển Đình không còn cự tuyệt như trước, nhưng vẫn không cho người ta câu trả lời thoả đáng, chỉ nói hai ngày sau sẽ trả lời.
Ngồi ở trên xe, mùi rượu ở trong xe nồng nặc, trợ lý Tô cài chặt dây an toàn, quay đầu hỏi: "Lục tổng, có muốn mở cửa sổ..." ở ghế sau, hai người đang ôm hôn nhau nồng nhiệt.
Đây không phải là lần đầu cô bắt gặp hai người này hôn môi. Nhưng lần này, không biết vì sao mà trợ lý Tô cảm giác tim mình còn đập mau, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước. Có tiếng than nhẹ lọt vào tai cô, trợ lý Tô khẳng định mình nghe rất rõ, trong cơ thể cô có một loại cảm xúc khó nói.
Cô nhắm mắt lại, trước mắt xuất hiện ra Tần Phụ Tuyếtm, dựa vào đầu giường dùng một ánh mắt không nói thành lời nhìn cô.
Trợ lý Tô nghĩ tới, đây chính là ánh mắt mà sáng hôm qua lúc cô ôm Tần Phụ Tuyết.
Cân nhắc lại một chút, ánh mắt này hình như vừa có khát vọng vừa có chờ mong.
Trợ lý Tô hoảng sợ, cô sao lại vào lúc này cảm thấy ánh mắt kia của Tần Phụ Tuyết lại là chờ mong, rõ ràng là ánh mắt cự tuyệt.
Lục Uyển Đình hôn đủ rồi, xoa xoa đầu tóc Kỳ Thanh, nói "Lái xe đi."
Người đang rơi vào tình trạng rối rắm, hạ cửa sổ xe xuống một chút.
Không khí từ bên ngoài thổi vào, Kỳ Thanh dựa vào đầu vai Lục Uyển Đình, nhớ lại lúc ăn tối Lục Uyển Đình làm gì, nhịn không được mà lén cười.