Tiếng đập cửa đánh thức người đang ngủ trên giường, trợ lý Tô từ trong lúc cơn mơ ngồi dậy, xoa xoa đầu, đau đầu đến lợi hại.
Chăn từ trên người cô chảy xuống, lộ ra một mảnh hỗn độn, nhìn quần áo không chỉnh tề, hình ảnh nóng bỏng điên cuồng tối hôm qua hiện ra.
Trợ lý Tô quay đầu nhìn xem vị trí bên cạnh, nhưng mà bên người cô trống rỗng không có người, trợ lý Tô nhấc lên chăn nhìn nhìn dưới chăn, phía dưới cũng không có người.
Tần Phụ Tuyết đâu?
Trợ lý Tô hoảng loạn xuống giường, nhấc lên toàn bộ chăn ném lên trên mặt đất, nhìn từ trên xuống dưới của cái giường ngoài hai chiếc gối ra không còn cái gì khác.
Tối hôm qua những cái đó, kỳ thật là cô nằm mơ?
Trợ lý Tô vỗ vỗ mặt, không có khả năng a, Tần Phụ Tuyết hôn cô nhiệt liệt đến như vậy, hiện tại cô vẫn còn có thể cảm giác Tần Phụ Tuyết mút cắn lấy cánh môi của cô, hành động vụng về giống như học sinh lần đầu tiên hoan ái.
Từ từ, hoan...ái?
Trợ lý Tô nâng tay lên dùng ngón tay cái vuốt qua ngón tay giữa của mình, ký ức nào đó lại nhảy ra.
Cô xoay người đổi vị trí với Tần Phụ Tuyết đem cô nàng đè ở dưới thân, nhiệt độ cơ thể tăng lên đến khó chịu, cô vội vã mà cởi bỏ quần áo của mình ra, sau đó khó dằn lại mà cởi bỏ nút quần của Tần Phụ Tuyết, gấp không chờ nổi mà muốn chiếm hữu người kia.
Tần Phụ Tuyết không có cự tuyệt sự thô lỗ của cô, chịu đựng cô làm càn, thậm chí ôn nhu mà xoa tóc cô.
Sau đó, cô ở bên tai Tần Phụ Tuyết nói một câu nói.
Không phải tôi thích cô, không phải tôi yêu cô, càng không phải hỏi cô có nguyện ý hay không.
Trợ lý Tô mộng bức mà ở trên giường ngồi xuống, cô nhớ rõ cô đã nói: "Tần Phụ Tuyết, cô là người tuỳ tiện vậy sao."
Xong rồi, xong rồi, xong đời cô rồi.
Thật vất vả mới có thể cùng Tần Phụ Tuyết có chút tiến triển, cô thế mà lại nói ra lời nói như vậy, lại đúng vào lúc quan trọng như vậy
Trợ lý Tô vò đầu bức tóc, sau gáy có chút đau, cô sờ sờ sau gáy., nhớ tới, sau khi cô nói lời kia với Tần Phụ Tuyết thì cảm nhận được sau gáy thật đau, rồi hôn mê bất tỉnh.
Rất giống với lần đầu tiên hôn Tần Phụ Tuyết, cũng bị ăn một đao.
Nếu không có nói lung tung, cô hẳn là cùng Tần Phụ Tuyết có một đêm vui vẻ, buổi sáng còn ôm nhau mà thức giấc, dưới ánh nắng mặt trời, hôn lên trán đối phương, sau đó lại nói chào buổi sáng. Và rồi cùng nhau bắt một đoạn tình yêu tốt đẹp.
Mà hiện tại, trợ lý Tô nhìn đống hỗn loạn trên giường, nhìn nhìn quần áo của mình, nhanh chóng tìm điện thoại. Hiện tại, vẫn nên gọi cho Tần Phụ Tuyết mà xin lỗi.
"Em đoán xem, người mở cửa sẽ là Tần Phụ Tuyết hay là trợ lý Tô?" Bên trong không có động tĩnh, Lục Uyển Đình lại gõ cửa.
Kỳ Thanh suy nghĩ nửa giây, "Hẳn là trợ lý Tô."
"Vì sao?" Lục Uyển Đình rất có hứng thú mà nhìn cô, "Em cảm thấy trợ lý Tô về phương diện kia sẽ ở trên sao?"
"Không phải." Người nhân viên đã sớm rời đi, trên hành lang không có ai, Kỳ Thanh duỗi tay câu lấy eo Lục Uyển Đình, "Gõ cửa lâu như vậy không ai ra mở cửa, khẳng định Tần Phụ Tuyết đã đi rồi." Nói rồi hôn Lục Uyển Đình, cười rạng rỡ.
Điện thoại không ai nhận, tin nhắn gửi đi chìm trong đáy biển, điều an ủi duy nhất chính là Tần Phụ Tuyết không cho cô vào danh sách đen.
Nghe tiếng gõ cửa lần nữa, trợ lý Tô ngẩng đầu nhìn qua cửa, nhớ tới nảy giờ vẫn có người gõ cửa, nhìn đồng hồ, lúc này chắc là nhân viên mang quần áo đến.
Trợ lý Tô hối hận thở dài, chải chải lại mái tóc, sửa sang lại quần áo, mang dép lê đi mở cửa.
"Lục tổng, phu nhân?" Nhìn người bên ngoài cửa, trợ lý Tô kinh ngạc.
Lục Uyển Đình nhìn vào trong phòng, gối nằm lộn xộn trên giường, khăn trải giường bị trảo hỗn loạn, mà cái chăn đáng lý nằm trên giường thì lại rơi xuống đất, nhìn thấy được, tối hôm qua có bao nhiêu điên cuồng.
"Tối hôm qua, ngủ ngon sao?" Lục Uyển Đình thu hồi ánh mắt giọng nói bình thản hỏi "Tần Phụ Tuyết đâu?"
Nhắc tới Tần Phụ Tuyết, trợ lý Tô muốn khóc.
Nhịn không được, cái mũi sụt sịt, cố nén nước mắt nhưng mà có một giọt nước mắt rơi xuống khoé mắt, trợ lý Tô giang hai tay, đối mắt với gương mặt lạnh lùng của Lục tổng, mà xoay người nhào vào trong lòng ngực Kỳ Thanh, buồn rầu mà khóc lớn.
Ở đây khóc thật không ra gì, Kỳ Thanh mang cô nàng đi vào phòng, Lục Uyển Đình không cao hứng đến nhíu mày, buồn bực đóng cửa.
"Em khóc cái gì?" Giọng nói có chút hung.
Kỳ Thanh vỗ vỗ lưng trợ lý Tô, ôn nhu hỏi, "Tối hôm qua, cô với Tần Phụ Tuyết có phải đã làm cái gì hay không?"
Người trong lòng ngực không có trả lời, túm lấy áo Kỳ Thanh mà khóc càng nhiều hơn, nước mắt thấm vào áo Kỳ Thanh, ướt thành một mảng lớn.
Kỳ Thanh nhìn lên giường đánh giá, nhìn dấu vết trên giường cô rất quen thuộc, trong phòng chỉ còn lại một mình trợ lý Tô, trợ lý Tô vừa thấy các cô thì đã khóc, hai suy đoán kết thành một kết luận, trợ lý Tô bị người ta bội bạc.
Kỳ Thanh đau lòng, "Tôi gọi cho Tần Phụ Tuyết, nói cậu ấy xin lỗi cô."
Người trong lòng ngực dừng khóc, hít hít cái mũi, ngẩng đầu lên, trợ lý Tô nước mắt lưng tròng mà nhìn Kỳ Thanh, bộ dáng này giống như con cún con bị chủ nhân vứt bỏ dưới trời mưa to, làm người ta sinh lòng thương hại.
"Hiện tại, gọi cho cô ấy được không?" Tần Phụ Tuyết không muốn nghe điện thoại của cô, nhất định sẽ nghe điện thoại của phu nhân.
Nhìn mình và trợ lý của mình ôm nhau, cái hình ảnh này không thoải mái lắm, Lục Uyển Đình tiến lên tách hai người kia ra, đem Kỳ Thanh kéo trở về bên mình, "Trợ lý Tô, em trước tiên đi rửa mặt đi."
Trợ lý Tô lắc đầu, đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh bất đắc dĩ, trợ lý Tô có bao nhiêu thích Tần Phụ Tuyết a, chuyện thành thế này rồi mà trước sau như một vẫn thích người.
Kỳ Thanh gọi cho Tần Phụ Tuyết.
Điện thoại rất nhanh có người bắt, bên trong điện thoại truyền giọng nói, nghe như bị cảm.
"Cậu bị cảm sao?" Kỳ Thanh vẫn còn nhớ mà hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của bạn mình, không có trực tiếp hỏi chuyện của trợ lý Tô.
"Uh." Tần Phụ Tuyết quấn chặt chăn, rên rĩ mà hỏi "Có chuyện gì sao?" Giọng nói có chút yếu ớt vô lực, giống như bệnh nặng.
Trợ lý Tô ở bên cạnh tâm khó chịu, nhỏ giọng hỏi "Có thể để tôi nói chuyện với cô ấy không?"
Kỳ Thanh nhìn cô một cái, rồi đem điện thoại cho trợ lý Tô.
"Phụ Tuyết, thực xin lỗi." Trợ lý Tô nhận điện thoại vừa mới nói xin lỗi, thì đầu điện thoại bên kia đã treo.
Điện thoại gọi qua chỉ còn lại giọng nói lạnh băng nói đối phương đã tắt máy.
Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, cảm giác có cái gì đó không thích hợp, người làm sai hình như là trợ lý Tô.
Chẳng lẽ trợ lý Tô đem Tần Phụ Tuyết ngủ, sau rồi lại đuổi người...
Ánh mắt thê thê giao nhau, suy đoán lung tung không bằng hỏi trực tiếp đương sự, trợ lý Tô nhìn điện thoại mà phát ngốc, Lục Uyển Đình mở miệng "Em với cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?"
Trợ lý Tô lắc lắc đầu, đem điện thoại trả lại cho Kỳ Thanh, hồn xiêu phách lạc mà vào nhà tắm.
Tiếng nước từ nhà tắm phát ra, Kỳ Thanh nhìn chằm chằm vào cửa, cau mày lại, "Chị dạy cho trợ lý Tô làm cái gì?"
Lục Uyển Đình phủ nhận, "Chị có dạy cái gì đâu." Đối với ánh mắt chất vấn của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình mềm xuống, "Nói trợ lý Tô thử Tần Phụ Tuyết, xem cô ấy có ghen hay không thôi."
Trên người Kỳ Thanh dính nước mắt của trợ lý Tô, Lục Uyển Đình cởϊ áσ khoác của Kỳ Thanh ra, "Chỉ có vậy thôi, không có gì khác. Phản ứng tối hôm qua của Tần Phụ Tuyết em cũng thấy rồi đó, cô ấy cũng thích trợ lý Tô còn gì."
"Vậy làm sao mà hai người đó lại thành nông nỗi này?"
Lục Uyển Đình cũng cởϊ áσ mình ra, đưa cho Kỳ Thanh, "Em mặc áo khoác của chị đi, đại khái tối hôm qua trợ lý Tô đối với Tần Phụ Tuyết đã làm chuyện gì quá đáng đi."
Trên áo còn còn nhiệt độ cơ thể của Lục Uyển Đình, mặc áo vào giống như được Lục Uyển Đình ôm vào trong lòng ngực, Kỳ Thanh ôm chặt lấy Lục Uyển Đình, "Chị như vậy có lạnh hay không?"
Lục Uyển Đình ôn nhu mà hôn lên trán Kỳ Thanh cười nói, "Chị có nói người mang quần áo sạch đến đây." Nói rồi gọi cho quản lý Hồng, kêu hắn chuẩn bị một bộ quần áo cho trợ lý Tô, lại thêm một cái áo khoác khác đưa đến phòng trợ lý Tô.
Trợ lý Tô tắm rửa đi ra, trên người mặc cái áo tắm dài của khách sạn, tóc ướt chưa lau khô vẫn còn chảy nước, thấy Lục tổng và Kỳ tổng còn ở đây, thở dài đi đến sofa ngồi xuống nói "Thực xin lỗi, đã để cho hai người lo lắng."
Cô đã điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, chủ động nhắc đến chuyện tối hôm qua.
"Tối hôm qua, tôi suýt chút nữa đã cùng Tần Phụ Tuyết ở bên nhau."
"Suýt chút nữa?" Kỳ Thanh cảm thấy hứng thú mà ngồi xuống, Lục Uyển Đình cũng ngồi kế bên cô, tay quen thuộc ôm lấy người.
Trên tóc còn dính nước, chảy lên chiếc áo tắm dài, có cảm giác lạnh lẽo, trợ lý Tô xoa xoa tóc, ừ một tiếng, "Đều do tôi, uống say nói lời bậy bạ."
Trợ lý Tô nhìn thoáng qua cái giường, tiếp tục nói "Sau đó làm cô ấy tức giận đi rồi." Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Tần Phụ Tiếp lập tức bỏ đi.
"Cô nói cái gì?" Hai đôi mắt tò mò nhìn Tần Phụ Tuyết, nói cái mà có thể làm Tần Phụ Tuyết tức giận?
Trợ lý Tô che mặt gục đầu xuống, "Cô ấy rõ là thích tôi, nhưng lại không muốn tiếp thu tôi, lúc tôi nói tôi không thích cô ấy thì lại chủ động hôn tôi..."
"Sau đó thì sao?" Kỳ Thanh có chút sốt ruột.
"Tôi nói cố ấy tuỳ tiện." Trợ lý Tô ngẩng đầu, sống không còn gì luyến tiếc nữa nhìn hai người trước mặt chờ xử trảm, "Lục tổng, phu nhân, tôi nên làm cái gì bây giờ? Lúc đó tôi không có nghĩ nhiều...tôi không có ý kia, tôi chỉ là tức giận cô ấy hết lần này đến lần khác nói không có cảm giác với tôi."
Đôi thê thê nhà họ Lục: "......"
Nhân viên đưa quần áo đến, ở bên ngoài gõ cửa, Kỳ Thanh đi lấy quần áo, Lục Uyển Đình khẽ thở dài, "Tiểu Tô, tôi không ngờ tới được là em có thể nói lời đả thương người ta vậy."
Nhớ tới cuộc nói chuyện của Tần Phụ Tuyết và Kỳ Thanh, chuyện cũng đã rồi "Bất quá, hai người cũng giống nhau, cô ấy nói em là quấy rầy cô ấy, còn em thì nói cô ấy tuỳ tiện, hai người các em... rất xứng đôi."
Một lời khó mà nói hết được.
Kỳ Thanh cầm lấy quần áo trở về, đem quần áo của trợ lý Tô đưa cho cô nàng, "Phụ Tuyết bị cảm, chắc là do tối hôm qua rồi, cô tìm thời gian mà đi chiếu cố cậu ấy, cứu lại chút hảo cảm."
Lục Uyển Đình đứng lên, Kỳ Thanh giũ áo khoác ra giúp cô mặc vào, Lục Uyển Đình nghiêng đầu cười dịu dàng với Kỳ thanh, quay đầu lại đối với người còn đang ngây ngốc ở trên sofa mà nói: "Ở dưới còn các trợ lý khác, cuối tuần cũng phải tăng ca ở công ty, tôi thả cho hai ngày nghỉ ngơi, em cố mà nghỉ ngơi cho tốt."
Trên mặt trợ lý Tô nao nao, hiểu được ý tứ của Lục tổng, dũng mãnh mà đứng lên "Cảm ơn Lục tổng."
Cô ôm quần áo đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh rời khỏi phòng.
Đi ra cửa, Lục Uyển Đình xoay người ôm lấy Kỳ Thanh, "Thật may mắn, khi mà người chị thích không có đối xử với chị như vậy."
Không có sao? Kỳ Thanh nhớ đến mình của khẩu thị tâm phi, nhéo góc áo Lục Uyển Đình, ở trên mặt cô nàng hôn một cái, lướt qua cái đề tài này "Đi làm thôi, Lục tổng."
Ảnh chụp tối hôm qua đã rửa ra đặt ở ghế sau, Lỳ Thanh nhớ tới ảnh chụp, quay người lại lấy túi, đem ảnh chụp lấy ra.
Một phát lấy đúng ngay ảnh các cô hôn môi, bên tai Kỳ Thanh nóng lên, rồi mới phát hiện mỗi một bức ảnh được đều rửa ra 4 tấm, lập tức thẹn thùng, Lục Uyển Đình nhìn cô cười nói, "Trong nhà và công ty đều đặt một tấm."
Kỳ Thanh quay sang, đưa tấm ảnh hôn môi kia lên, "Cái này để trên bàn làm việc không tốt lắm đâu."
"Em không muốn sao?" Lục Uyển Đình thu hồi nụ cười, dừng lại ở cái đèn đỏ phía trước, quay sang nhìn Kỳ Thanh.
"Nguyện ý, nguyện ý, để cho mỗi người đi vào văn phòng em đều biết, vợ em là Lục Uyển Đình." Kỳ Thanh cúi người hôn lên mặt Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình nắm lấy cằm, hôn hôn môi cô cười đáp "Vợ của chị là Kỳ Thanh."