Trong rạp phim tối tăm, mắt trần xem hình ảnh 3D, âm thanh sống động, làm cho người ta cảm nhận như đang ở trong một thế giới Tu Tiên, tiếng chim hót bên tai, Lục Uyển Đình dựa vào ghế sofa, vừa khắc chế lại vừa triền miên mà hôn Kỳ Thanh.
Tiếng động từ bộ phim phát ra che giấu âm thanh từ đôi môi của hai người phát ra những tiếng ngâm khẽ, Lục Uyển Đình ôm gắt lấy Kỳ Thanh, tay ôm lấy một bên má, nhẹ nhàng mà vuốt ve, nhiệt độ của cơ thể từ từ mà tăng lên, Kỳ Thanh nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, không cam lòng yếu thế mà đáp lại.
Hai mái tóc mềm mại quấn lấy nhau rồi lại tách ra chưa đầy một phút lại dây dưa bên nhau, tiếng của Trần Lam Nguyệt và Huyền Li nói chuyện ở bên tai, cô bắt lấy góc áo của đại sư tỷ, quấn lấy đại sư tỷ rồi hai người cùng nhau bay lượn.
Lục Uyển Đình đỡ lấy sau gáy Kỳ Thanh, vuốt ve vành tai, đem nụ hôn càng gia tăng.
Âm thanh từ bộ phim dần dần mờ mịt, tiếng tim đập lại tìm được tiết tấu với nhau, đập bang bang kịch liệt.
Một ánh mắt lướt qua Tần Phụ Tuyết dừng lại ở hai người kia, nhìn thấy Lục tổng và Kỳ tổng không coi ai ra gì mà hôn môi, trợ lý Tô đỏ mặt.
Đây là lần thứ mấy cô thấy hai người đó hôn môi? Cấm dục gì đó đều là biểu hiện giả dối.
Tần Phụ Tuyết xoay đầu không nhìn bên Lục tổng, vừa quay đầu sang chính là thấy Lục tổng và Kỳ tổng đang hôn môi, trợ lý Tô duỗi tay câu lấy cổ Tần Phụ Tuyết, đem đầu cô xoay lại.
Ý tứ rất rõ, không cần nhìn.
Khoảng cách của các cô vì động tác này mà gần lại nhau, có một cảm giác ấm áp trên cổ tay trợ lý Tô, gương mặt Tần Phụ Tuyết đỏ cả lên, nhưng hoa hồng trong nắng sớm, đỏ tươi lại ướŧ áŧ.
Cô đẩy tay trợ lý Tô ra, làm bộ là không có nhìn thấy cái gì, không thèm nhìn trợ lý Tô, lưng thẳng tắp, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía màn hình trước mặt.
Trợ lý Tô không nhịn được mà cười, đem chai nước trong tay đưa qua "Muốn uống nước không?"
"Tôi không khát." Tần Phụ Tuyết liếc chai nước trong tay cô, chai nước này trợ lý Tô đã uống qua, cô có thể tưởng tượng được hình dáng của dấu son môi ở trên miệng chai nước, cùng với nước bọt lơ đãng dính lên đó.
Cô sẽ không uống.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, trợ lý Tô lấy tay đè lấy yết hầu của cô, lòng bàn tay cứ như vậy ma sát khiêu khích yết hầu của cô, cô muốn đẩy ra, trợ lý Tô buông lỏng tay, bò đến bên tai cô nói "Thật sự không khát sao? Tôi nghe được tiếng cô nuốt nước miếng."
Lúc miệng cảm thấy khô, theo bản năng sẽ nước nuốt miếng để cho giọng nói dễ chịu hơn, Tần Phụ Tuyết ngừng thở, cổ họng lên xuống, cầm lòng không được lại nuốt một chút.
Trong mắt Tần Phụ Tuyết sinh ra kháng cự, cảm giác trợ lý Tô đang là trò xấu với cô.
Trợ lý Tô đưa nước cho cô, giọng nói rất đứng đắn, "Tôi chỉ nhấp một ngụm rất nhỏ trên miệng chai."
Tần Phụ Tuyết không nhận, ánh mắt vẫn luôn đề phòng nhìn cô.
Trợ lý Tô khẽ thở dài, đem chai nước nhét vào trong lòng ngực cô, Tần Phụ Tô cầm lấy chai nước, nhìn chai nước trong tay, lại nhìn thấy vẻ mặt mất mát của trợ lý Tô, ma xui quỷ khiến lại nói cảm ơn, xem như tiếp nhận ý tốt của cô nàng.
"Không cần cảm ơn." Trợ lý Tô nở nụ cười, ngồi lại chỗ của mình, cùng cô bảo trì khoảng cách,
Cái hành động này làm cho Tần Phụ Tuyết không hiểu.
Nếu nói trợ lý Tô không thích cô, sao lại đưa nước cho cô, thích cô mà từ nảy đến giờ trợ lý Tô còn không làm bất cứ hành động mờ ám nào, đưa nước xong sợ cô hiểu lầm cái gì đó, lập tức kéo khoảng cách với cô.
Nắp bình không có vặn chặt, dùng sức một chút liền có thể vặn ra được, Tần Phụ Tuyết vặn cái nắp ra đưa lên cái miệng nhỏ mà nhấp một ngụm.
Nước lạnh vào trong cổ họng, xua tan cái khô nóng trong miệng, Tần Phụ Tuyết lại hớp thêm một ngụm nữa.
Cô hình như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm kia ở trên miệng chai nước, thuộc về trợ lý Tô.
Thấy màn ảnh tối đi, Tần Phụ Tuyết liền nhìn nhãn hiệu nước kia, nước này cô có uống, sao hôm nay uống có chút không giống nhau.
Trợ lý Tô nghiêm túc xem phim, cũng chú ý đến Tần Phụ Tuyết uống nước.
Phản ứng của Tần Phụ Tuyết làm cô thấy đáng yêu, uống một ngụm nhỏ xác nhận không có vấn đề gì, mới dám uống một ngụm lớn.
Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, ánh mắt hai người đan xen nhau, cong khoé môi mà cười, Lục Uyển Đình lại hôn hôn lên đôi môi no đủ kìa một cái, xoay người điều chỉnh tư thế, để cho Kỳ Thanh rúc vào ngực cô, tai dựa vào thái dương của cô.
Nhân tiện vuốt tóc Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình liếc nhìn hai người kia một cái.
Hai người kia vẫn không có tiến triển, vẫn ngồi cách xa nhau.
Lục Uyển Đình thu hồi ánh mắt, dịu dàng mà nhìn người trong lòng, cô nắm lấy tay Kỳ Thanh cùng nhau xem phim.
Tần Phụ Tuyết uống một hơi hết nửa bình, đóng cái nắp chai lại còn muốn đưa cho trợ lý Tô, bỗng nhiên cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng nếu không đưa chai nước trả lại, lại không biết nên nói thế nào.
Lúc cô đang rối rắm, trợ lý Tô đã đưa tay ra, cầm lấy chai nước.
Tần Phụ Tuyết yên lặng nhìn trợ lý Tô, trợ lý Tô tươi cười rạng rỡ, lấy lại chai nước "Cô còn muốn uống sao?"
Nụ cười của cô giống như đánh vào tiếng lòng của cô, tim Tần Phụ Tuyết lỡ một nhịp, nhanh chóng quay đầu, "Không."
Nước ấm nấu ếch xanh, từ từ mà hoả dung Phụ Tuyết, trợ lý Tô không nóng nảy, bộ phim đã chiếu được 30 phút, cô còn rất nhiều thời gian để hoà tan Tần Phụ Tuyết.
*Nước ấm nấu ếch xanh là câu truyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch vào trong nước nóng nó sẽ lập tức nhảy ra, còn bỏ trong nước lạnh từ từ đun nóng sẽ ở yêu đó mà chết từ từ. Ý của trợ lý Tô đối với Tần Phụ Tuyết nên chậm rãi, chứ nóng lòng sẽ bị phản ngược lại
Tần Phụ Tuyết không còn tâm tư mà xem phim, tiếng tim đập của trợ lý Tô quấy nhiễu cô, bên tai cô luôn bị vây tiếng tim đập.
Nhưng mà nghe kỹ lại thì tiếng tim đập kia không phải là của trợ lý Tô mà lại là của chính cô.
Phát hiện ra điều này, tim cô càng đập nhanh hơn, Tần Phụ Tuyết nhắm mắt lại, cau mày, tay nắm chặt góc áo.
Cô cần tĩnh tâm.
Trong lòng cô tự dẫn đường cùng ám chỉ, vài phút sau, tim đập khôi phục lại bình thường, cô thở nhẹ ra, mở mắt.
Tĩnh tâm xong, lý trí quay lại, cô nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh nói với cô là đã mua vị trí ở bên cạnh cô, sẽ không có người khác, nhưng mà sự thật là trợ lý Tô đến.
Cho nên từ lúc bắt đầu, Kỳ Thanh đã muốn cô và trợ lý Tô ngồi cùng nhau.
Vậy trợ lý Tô thì sao? Có biết cô cũng ở đây không?
Cô ấy không biết.
Nếu trợ lý Tô biết cô ở đây, với tính cách săn sóc cùng với cẩn thận, sẽ không chỉ có mua ba bình nước.
Tần Phụ Tuyết lấy điện thoại trong túi quần ra, nhắn cho Kỳ Thanh [Cậu cố tình để mình ngồi cùng với trợ lý Tô?]
Cô nhắn tin xong, quay sang nhìn Kỳ Thanh, trợ lý Tô lúc cô quay đầu đã liếc trộm tin nhắn trên màn hình.
Thị lực rất tốt, liếc một cái thì đã thấy hết nội dung ở trên đó.
Kỳ Thanh đang được Lục Uyển Đình ôm ấp trong ngực, cảm giác được điện thoại rung lên nhưng lười lấy ra.
Tần Phụ Tuyết thấy vậy lại nhắn qua hai cái tin nữa.
Người đang rúc vào trong ngực người khác cuối cùng cũng có phản ứng, Kỳ Thanh lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn của Tần Phụ Tuyết, thoáng nhìn qua ghế bên cạnh.
Tần Phụ Tuyết vẫn luôn nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Thanh cười gật đầu, thuận thế mà cho cô một ánh mắt cổ vũ.
Dưới cái ôm ấm áp làm cho Kỳ Thanh muốn luân hãm trong đó, không muốn lãng phí chút thời gian nào, đem điện thoại để lại trong túi, lại dựa lên vai Lục Uyển Đình.
Tay Lục Uyển Đình lại câu lấy ngón tay Kỳ Thanh, trong bóng đêm thưởng thức nó.
Ngón tay Kỳ Thanh dài lại thon gọn, da dính vào khớp ngón tay rõ ràng, Lục Uyển Đình từ đầu ngón tay vuốt đến chiếc nhẫn, cảm giác tê tê dại dại làm người ta muốn thoát ra, Kỳ Thanh rụt tay lại, Lục Uyển Đình cảm nhận được hành động của Kỳ Thanh, lại kéo tay cô đưa lên môi, nhẹ nhàng mà hôn lên ngón tay.
Một màn này lại lọt vào mắt Tần Phụ Tuyết.
Cẩu độc thân thật sự không thích hợp ngồi ở ghế tình nhân.
Nụ hôn dừng ở ngón giữa, chiếc nhẫn trên ngón áp út chạm nhẹ lên khoé môi Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình hạ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Kỳ Thanh, cười thả tay cô ra, lại bắt đầu chơi đùa với chiếc nhẫn.
Nhẫn được khảm 6 viên kim cương nhỏ, lòng bàn tay mềm mại vuốt khẽ lên mấy viên kim cương, từng viên từng viên một.
Cô thử đem nhẫn tháo xuống, Kỳ Thanh cảm giác được, đè tay cô, ngăn không cho lấy.
Nhẫn không thể tuỳ tiện mà tháo ra.
Lục Uyển Đình khẽ hôn lên tóc Kỳ Thanh, cười đem nhẫn đẩy trở về, xoay xoay chiếc nhẫn, rồi giang tay xuyên qua khe hở của ngón tay, cùng với ngón tay Kỳ Thanh, mười ngón tay đan vào nhau.
Phim chuyển cảnh, Huyền Ly ngồi trong suối nước nóng, khung cảnh xung quanh được bọc bở hơi nóng, trên mặt nước còn có cánh hoa, có vài cánh hoa trôi dạt lướt qua người Huyền Ly, dừng lại bên người cô.
Bỗng nhiên, Huyền Ly mở mắt, nhìn về hướng bình phong.
Biểu tình cô lạnh lùng "Ai đó?"
Tiểu sư muội từ tấm bình phong đi ra, đôi mắt đen như mực còn chưa theo ý cười, từng bước tới gần suối nước nóng "Đại sư tỷ."
Cô nghỉ chân bên bờ suối nước nóng, rồi nhấc một chân thả vào làn nước nóng kia, làn váy bị nước làm ướt, Trần Lam Nguyệt đi đến bên cạnh Huyền Ly, cúi người múc nước xối lên vai Đại sư tỷ, nước ở trên bờ vai bóng loáng mà chảy xuống.
"Ngươi tới làm cái gì?"
"Hầu hạ đại sư tỷ tắm." Trần Lam Nguyệt lại múc một gáo nước, nước từ trên vai Huyền Ly chảy xuống.
Bên cạnh truyền đến giọng nói hưng phấn "Aaaa, chính là đoạn này, tiểu sư muội lần đầu hôn đại sư tỷ, câu dẫn cô ấy!"
Lời vừa dứt, hình ảnh Tiểu sư muội hôn đại sư tỷ chiếu lên.
Thân là cẩu độc thân, người khác xấu hổ hay không thì Tần Phụ Tuyết không biết, nhưng cô rất xấu hổ nha.
Ánh mắt không biết đặt đâu cho đúng, nhìn hết chỗ này đến chỗ khác rồi nhìn về trên màn ảnh, cảnh nay thực sự quay rất đẹp, hoàn hảo hấp dẫn người xem, người và cảnh đều đẹp hài hoàn.
Cảnh chiếu ước chừng ba phút, Tần Phụ Tuyết vứt bỏ tạp nuêmj trong đầu, cô đã nhìn thấy cảnh hôn phiên bản đời thực của Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình, hiện tại cái này tính là cái gì, đều là diễn cả thôi,
Bỗng nhiên, trợ lý Tô mở miệng, "Hai người đó là hôn thật."
Trợ lý Tô quay sang nhìn Tần Phụ Tuyết, "Trong giới đồn, Thẩm Thu Vân và Triệu Thiều Kha là một đôi, cảnh quay hôn môi trong Ly Nguyệt là hôn thật."
Không biết tại sao trợ lý Tô vì sao lại nói cái này cho cô nghe, Tần Phụ Tuyết trố mắt mà nhìn cô, trợ lý Tô cười vặn chai nước ra uống, giơ chai nước lên hỏi "Như vậy, chúng ta có được xem là hôn môi gián tiếp không?"
Tâm tức khắc như con nai chạy loạn, Tần Phụ Tuyết cảm giác ngực của cô nóng lên, trợ lý Tô từ khi nào lại trêu ngươi vậy.
Bị trợ lý Tô trêu chọc, phản ứng của Tần Phụ Tuyết làm cho trợ lý Tô rất vừa lòng, cô vươn tay mà chọc lên má Tần Phụ Tuyết, đẩy đẩy nói, "Xem phim đi, đừng nhìn tôi."
Tần Phụ Tuyết: "..."
Trên mặt vẫn còn hơi ấm từ đầu ngón tay của trợ lý Tô, mặc dù tay cô nàng đã rời đi, Tần Phụ Tuyết lại cảm thấy, trợ lý Tô vẫn luôn chọc gương mặt cô.
Tần Phụ Tuyết nhìn đồng hồ, một tiếng cũng chưa trôi qua.
Trên màn ảnh, Huyền Ly một chưởng đẩy tiểu sư muội ra, quát lớn "Người vừa rồi mới khống chế linh hồn của ta?"
Tần Phụ Tuyết cũng cảm thấy linh hồn của cô cũng bị trợ lý Tô câu một chút, nhìn trợ lý Tô nghiêm túc xem phim.
Giống như bản thân cô lại tự mình đa tình, chính cô năm lần bảy lượt cự tuyệt trợ lý Tô, trợ lý Tô có khả năng đã bỏ cuộc không còn thích cô.
Lục Uyển Đình lại nhìn qua bên này, Tần Phụ Tuyết đang không xem phim, đầu hơi nghiêng xem trợ lý Tô, Lục Uyển Đình cong môi cười, buông tay Kỳ Thanh, nắm lấy cằm Kỳ Thanh vặn qua đối mặt với cô, nhẹ nhàng mà hôn tiếp.
Không động thì thôi vừa động liền hôn, Lục tổng thực sự ngày càng lợi hại.
Kỳ Thanh nắm lấy tay cô mà nhắc nhở, "Đây là rạp chiếu phim."
Rạp chiếu phim có camera theo dõi, cho dù ánh đèn u ám, các nhân viên công tác cũng có thể thông tia hồng ngoại mà xem rõ.
Lại hôn chút nữa, cô sợ tay Lục Uyển Đình không an phận mà bơi vào trong áo cô, Kỳ Thanh đem tay Lục Uyển Đình đặt trên đùi, vỗ vỗ mu bàn tay nói, "Ngoan một chút."
Lục Uyển Đình không nhịn được mà bật cười, tiến đến trước mặt Kỳ Thanh hỏi "Em vừa rồi mới nói cái gì?"
Cố ý để cho Kỳ Thanh lập lại.
Kỳ Thanh đè cái tay đang lộn xộn kia, "Ngoan một chút."
Lục Uyển Đình hôn hôn, cười ôn nhu "Được."
Lục Uyển Đình ngồi thẳng dậy, ôm lấy Kỳ thanh không có làm chuyện không an phận, ngồi yên mà xem phim.
Cốt truyện đang được đẩy cao trào, Đại sư tỷ từng bước mà chuẩn bị động tâm với tiểu sư muội, dần dần rơi vào cái bẫy mà Trần Lam Nguyệt thiết kế.
Những điều cô ta làm trước đó, đều là muốn đoạt tu vi của Huyền Ly.
Kỳ Thanh nhớ đến chuyện của bản thân, cũng thiết kế, dụ bắt Lục Uyển Đình.
Nội tâm giãy dụa một phen, Kỳ Thanh hỏi Lục Uyển Đình, "Nếu lúc trước em đối với chị có dã tâm khác, có phải chị sẽ ghét em không?"
Cô nói dã tâm khác, ám chỉ là nhân mạch và tài nguyên của tập đoàn Lục Thị.
"Sẽ không." Lục Uyển Đình xoa xoa tóc Kỳ Thanh, ánh mắt ôn nhu cưng chiều mà nhìn cô, "Em quên mất rồi sao? Chính chị cưỡng bách em đến Cục Dân Chính lãnh chứng nha." Nhớ tới lý do Kỳ Thanh đưa ra, Lục Uyển Đình ở bên tai cô lặp lại, "Em nói: tôi không thích chị, tôi chỉ vì công ty tôi."
Lục Uyển cười chế nhạo, "Nào biết được tiểu Kỳ tổng không phải vì công ty, mục đích chính lại ở trên người tôi nha."