Vẻ mặt mất mát của trợ lý Tô làm cho cô áy náy, nhìn những con thiên nga đang bơi lội trong hồ nước, bỗng nhiên cô không còn ý định muốn cự tuyết nữa, chủ động nói cho trợ lý Tô biết cô đang ở Phong Đình.
"Cô có chuyện gì không mà gọi cho tôi?" Cứ trầm mặc như vậy cũng không phải là biện pháp, trợ lý Tô vẫn mở miệng trước.
Lời vừa mới nói, cô đã khẩn trương cả lên, trước mắt cô chỉ có thể đoán được một lý do, là Tần Phụ Tuyết đã nhìn thấy bài đăng của cô ở trên trang cá nhân.
Vì sao cô lại gọi cho trợ lý Tô? Chính Tần Phụ Tuyết cũng không rõ, cô nhìn thấy bài đăng trên trang nhật ký bạn bè, biết trợ lý Tô đi xem mắt, trong lòng có một loại cảm giác không thoải mái.
Giống như đang ngủ ngon đột nhiên bị người ta đánh thức, người kia như thế nào lại chính là mẹ của mình, muốn giận cũng không thể giận, phải đè nén cảm giác không thoải mái.
"Cô ăn trưa chưa?" Tần Phụ Tuyết.
Trợ lý Tô sửng sốt, Tần Phụ Tuyết gọi cho cô chỉ để hỏi cô ăn cơm chưa sao? Giờ đã là mấy giờ rồi, giờ cơm đã qua từ lâu.
"Ăn rồi." Trợ lý Tô nói, "Cô gọi chỉ để hỏi tôi ăn chưa sao?"
"Không phải." Tần Phụ Tuyết trả lời xong lại trầm mặc ba giây, ba giây đồng hồ này, tim trợ lý Tô đập giống như ngồi trên Lamborghini. Nháy mắt đã đạp chân ga lên tới 100km/h.
Ngay sau đó, xe đụng phải vòng bảo hộ bên đường, toan thành trăm nhìn thật thê thảm, Tần Phụ Tuyết nói "Tôi nhìn thấy cô đăng trên trang cá nhân nhìn thấy đồ ăn của nhà hàng đó không tồi, cho nên vừa lúc cần không biết chọn chỗ nào, cho nên mới muốn gọi hỏi tên của nhà hàng tối hôm qua cô đến ăn, địa chỉ ở đâu?"
Trợ lý Tô lấy tay che ngực mà xoa xoa, Tần Phụ Tuyết thật độc đáo, cô ngẫm lại, tối hôm qua cô đã nói như thế nào về buổi xem mắt nhỉ?
Đi xem mắt với người đàn ông mà mẹ nhỏ giới thiệu, phiền phức, chỉ có cái hài lòng duy nhất chính là nơi xem mắt, đồ ăn nhà hàng đó không tồi, cuối cùng bỏ thêm ba cái kỳ từ quỳ rạp.
"Say Phong Các." Sắc mặt trợ lý Tô trắng như vách tường kế bên, nói địa chỉ "Ở bên kia quảng trường Thánh Hiền."
"Cảm ơn." Nghe thấy trợ lý Tô nói nếu không có việc gì thì cô ấy về làm việc, Tần Phụ Tuyết nắm chặt chăn, dùng ngữ khí lãnh đạm mà hỏi "Vậy, buổi xem mắt thế nào?"
Trợ lý Tô thoáng nhìn ra bên ngoài, qua vách kính trong suốt, cô nhìn thấy thư ký Phó đang lộ ra hàm răng trắng cười với cô, cũng không biết là đang cười cái gì.
Thấy trợ lý Tô nhìn mình, thư ký Phó dựng hai ngón tay chỉ chỉ lên hai mắt anh ta, lại chỉ chỉ cái điện thoại trong tay trợ lý Tô, khoa chân múa tay nói từng chữ một, cười rất ái muội.
Trợ lý Tô xem đã hiểu, ý thư ký Phó nói : "Tôi lần đầu tiên thấy cô đến đó gọi điện thoại." Trên mặt nhộn nhạo cười mờ ám, đặc biệt làm cho người ta muốn đánh hắn một phen.
Trợ lý Tô xoay người đưa lưng về phía thư ký Phó, tay nắm chặt thành quyền "Tôi không thích đi xem mắt, mẹ nhỏ là họ hàng đối xử với tôi rất tốt, bà ấy giới thiệu người cho tôi, tôi không thể nể mặt bà ấy. Phụ Tuyết, cô biết tôi thích ai."
Những lời nói này nói cho Phụ Tuyết biết, tôi thích cô.
Điện thoại bên kia trầm mặc, Tần Phụ Tuyết cũng tự hỏi, vài giây sau nói, "Bà ấy là họ hàng tốt nhất với cô, người bà ấy giới thiệu, khẳng định sẽ không kém cỏi."
"Điều kiện đúng là không tồi, nhưng lại không phải loại tôi thích." Trợ lý Tô cảm thấy cô bị chọc tức chết rồi, "Tôi thích người cao, da trắng, nói chuyện lạnh lùng." Trợ lý Tô tạm dừng một chút, lại nói thêm một câu nhẹ nhàng, "Chơi game xúi quẩy."
Tần Phụ Tuyết: "...tôi đi ăn cơm."
Cúp điện thoạii, Tần Phụ Tuyết xốc chân lên từ trên giường ngồi dậy, vừa đi vừa cởϊ qυầи áo, vào nhà tắm, đem quần áo dơ bỏ vào sọt, mở vòi sen ra tắm.
Thật lâu sau, mới phun ra một câu hờn dỗi, "Mình không có xúi quẩy a." Nhớ tới trợ lý Tô kéo cô đi phó bản đánh Boss, lau sạch nước trên mặt, mở mắt nói: "Chỉ là cái phó bản kia không rơi ra trang bị cực phẩm thôi mà."
Người gọi điện thoại là Tần Phụ Tuyết, mà người ngắt điện thoại cũng là Tần Phụ Tuyết. Ngực trợ lý Tô cảm giác như có cây rìu bổ vào một cái.
Bình tĩnh lại một chút, trợ lý Tô cười, nếu Tần Phụ Tuyết thực sự không có cảm giác với cô, liền sẽ gọi cuộc điện thoại này.
Hỏi tên nhà này chỉ là lấy cớ, cô không tin Tần Phụ Tuyết không biết ăn cái gì mới gọi cho cô, nếu vậy thì sẽ đến Say Phong Các ăn cơm đi.
Đường Cảnh Phúc Môn cũng không gần Say Phong Các.
Trợ lý Tô trở về văn phòng làm việc, một tiếng rưỡi sau, Tần Phụ Tuyết đã gửi cho cô một tấm ảnh, ảnh chụp chính là một bàn thức ăn rất ngon, trên góc bàn còn có chữ Say Phong Các, Tần Phụ Tuyết [Nhà hàng này không tồi, đồ ăn rất ngon.]
Trợ lý Tô đỡ trán, như vậy tính là bị vả mặt sao? Tần Phụ Tuyết chỉ vì không biết ăn gì mà gọi cho cô!
Một người cô đơn ngồi ở Say Phong Các, gửi xong ảnh buông chiếc đũa, gọi phục vụ tính tiền.
Nhìn một bàn đồ ăn, đa số các món còn chưa đụng qua, nhân viên phục vụ khom lưng hỏi: "Thực xin lỗi, đồ ăn của chúng tôi không hợp khẩu vị với cô sao?"
"Không có, là tôi ăn không vô." Tần Phụ Tuyết lạnh lùng trả lời.
Sắc mặt người phục vụ kia có chút ửng đỏ, cầm lấy danh sách gọi món lên, "Vậy cô chờ tôi một lát, tôi đi xuất hoá đơn."
Tần Phụ Tuyết ngồi một lát thì người phục vụ kia cầm tờ giấy trở lại, chỉ lên mã QR tính tiền nói "Bốn món ăn tổng cộng 628 tệ, tôi đã giảm giá cho cô 30%, chỉ cần trả 439 tệ, quét ở đây là được."
Tần Phụ Tuyết tiếp nhận tờ hoá đơn mở điện thoại ra quét mã QR thuận miệng hỏi một câu "Vì sao lại giảm giá?" Trên mặt cũng không tỏ ra hứng thú vì được giảm giá
Người phục vụ nhìn một bàn đồ ăn, "Những món ăn này cô đều không thích." Trên mặt đỏ ửng, "Giảm giá 30% là tôi đã cố gắng lấy chiết khấu tốt nhất rồi."
"Cảm ơn." Tần Phụ Tuyết đối với người phục vụ không có ý tưởng khác, thanh toán xong trả lại hoá đơn, tới tên cũng không thèm ghi lại, rời đi khỏi Say Phong Các.
Tần Phụ Tuyết lại đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.
"Thật ngại, Kỳ tổng đang gặp khách hàng." Trợ lý Hoa tiếp đãi Tần Phụ Tuyết, "Tần tiểu thư, cô trước tiên ngồi ở đây một lát."
Trợ lý Hoa đến khu quầy pha nước, pha một bình trà, trong khay trà còn có điểm tâm, bánh cookie chocolate, bánh kem tươi, bánh quy
Tần Phụ Tuyết nhấp một ngụm trà, tuỳ tay cầm lấy một cái bánh quy ăn.
Trợ lý Hoa ở cái sofa bên cạnh cô mà ngồi xuống, cũng rót cho bản thân một ly trà "Tần tiểu thư, cô và trợ lý Tô có quan hệ gì a?"
"Không có quan hệ gì." Sắc mặt Tần Phụ Tuyết khẽ nhăn, buông trà đuổi người, "Trợ lý Hoa, cô đi làm việc đi, một mình tôi ở đây chờ Kỳ tổng là được rồi."
Trợ lý Hoa nhìn bàn điểm tâm cùng với ly trà mới rót ra, tiếc nuối nói, "Được rồi, tôi đây không bồi cô nữa."
Trong phòng họp, ký xong hợp đồng, giám đốc Hoa vươn tay muốn bắt tay với Kỳ Thanh "Kỳ tổng, hợp tác vui vẻ."
Kỳ Thanh cười bắt lấy bàn tay kia " n, hợp tác vui vẻ." Lúc thu hồi tay, tay của Hoa Ngôn Tâm không những không có buông ra, ngược lại còn nắm chặt, Kỳ Thanh mặt không biến sắc, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Hoa Ngôn Tâm ý thức được hành động của cô, buông tay ra, "Buổi tối, cùng nhau ăn cơm đi."
Theo đạo lý, Kỳ Thanh hẳn là chủ động mời khách ăn cơm, hiện tại khách hàng lại nói ra trước, Kỳ Thanh không cự tuyệt được, "Giám đốc Hoa mua ăn cái gì, tôi nói vị trí đặt chỗ."
"Lẩu thì thế nào?"
"Được, vậy ăn lẩu." Kỳ Thanh phân phó trợ lý Cao đi đặt chỗ, mắt nhìn điện thoại, nói "Tôi còn có chuyện khác, thời gian kế tiếp đành phải để tổng giám Hồ bồi cô."
Đoàn người rời đi, Kỳ Thanh trở về văn phòng mình.
Giờ ăn tối còn chưa đến, tổng giám Hồ mờ giám đốc Hoa cùng với mấy người bên công ty Song Hoa đi đến quán cafe gần đó uống cafe.
"Phụ Tuyết." Kỳ Thanh nhìn thấy Tần Phụ Tuyết, trở tay đóng cửa lại, cười đi đến chỗ cô nàng "Cậu gần đây xuất hiện ở chỗ của mình tần suất ngày càng cao."
Ấm trà thuỷ tinh sớm đã thấy đáy, trên bàn có ba món điểm tâm, đã ăn hết một cái, còn lại hai cái kia vẫn không động.
"Gặp khách hàng xong rồi soa?" Tần Phụ Tuyết rót những giọt trà cuối cùng ra ly, từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy ướt, rút ra lau tay, "Có thời gian bồi mình không?"
Kỳ Thanh ngồi xuống bên người cô, nhìn ra tâm trạng của cô nàng không tốt, "Bồi cậu làm cái gì?"
Hình như đây là lần đầu tiên đưa ra yêu cầu này với cô.
Tần Phụ Tuyết nghĩ nghĩ, nghĩ không ra là làm cái gì, lắc lắc đầu, "Thôi đi, mình ngồi ở đây một lát liền đi." Đem khăn giấy đã dùng xong vứt vào sọt.
"Gần đây giống như chiếu mấy phim mới, có muốn đi xem phim không?"
"Đi xem phim với mình?" Tần Phụ Tuyết ngẩng đầu, "Lục tổng nhà cậu sẽ không ghen chứ?"
Kỳ Thanh cười, "Chị ấy đương nhiên cũng đi."
Tần Phụ Tuyết trầm mặc nửa giây, "Vậy cô ấy sẽ mang theo trợ lý Tô sao?"
"..." trên mặt Kỳ Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngây người
"Mình tuỳ tiện hỏi thôi." Tần Phụ Tuyết đứng lên, "Cậu bận thì đi đi, mình không quấy rầy, mình đi về."
Nhớ tới trợ lý Tô khổ sở mà yêu Tần Phụ Tuyết, Kỳ Thanh giữ Tần Phụ Tuyết lại, "Về cái gì mà về a, đi xem phim đi, mình mời cậu."
Kỳ Thanh nói xong mới nhớ, buổi tối còn có hẹn đi ăn lẩu với điện tử Song Hoa, cô đem Tần Phụ Tuyết ấn ngồi trở lại trên sofa, nói "Cậu ngồi ở đây một lát, mình đi gọi điện thoại, nói xong, buổi tối chúng ta cùng nhau đi xem phim, ở đây chờ mình trở lại."
Kỳ Thanh gọi cho tổng giám Hồ, nói cho anh ta cô buổi tối có việc rất quan trọng, không thể bồi giám đốc Hoa và người Song Hoa đi ăn, để cho anh ta giải thích, và chiêu đãi người bên đó.
Gọi cho tổng giám Hồ xong, lại gọi cho Lục Uyển Đình.
"Xem phim sao? Được a." Còn nhớ rõ lần đầu tiên các cô đi xem phim, cô muốn hôn Kỳ Thanh, kết quả trong 150 phút xem phim, cô chỉ có thể ôm Kỳ Thanh rồi trộm hôn lên tóc một cái nhẹ, "Em đã chọn được phim chưa?"
Kỳ Thanh tìm trong ký ức, "Một bộ phim kiếm hiệp, hình như tiểu sư muội yêu đại sư tỷ, khá dài, ba tiếng lận, chị xem không?"
"Tiểu sư muội yêu đại sư tỷ? Phiên dịch ở thời hiện đại có phải là tiểu học muội yêu đại học tỷ không?" Đôi mắt đào hoa cong lên như trăng khuyết, Lục Uyển Đình cười nói "Vậy xem cái này đi, học muội."
Vừa lúc có thể đền bù mấy cái tiếc nuối lần xem phim đầu tiên chưa làm.
Tiếng cười dịu dàng lại mang theo hài hước, gương mặt Kỳ Thanh nóng lên, cảm thấy một tiếng học muội này, có quá nhiều ý tứ, làm cho lòng cô ngứa cả lên.
"Em đặt vé." Tâm Kỳ Thanh nhộn nhạo, muốn cúp điện thoại mới nhớ tới, "Đúng rồi, chị mang theo trợ lý Tô nha."
Lục Uyển Đình thu hồi nụ cười, "Sao lại muốn mang theo em ấy?" Giọng nói lạnh ngay tức khắc
"Chị mang cô ấy đến sẽ biết, cho cô ấy một kinh hỉ."
"Kinh hỉ?" Lục Uyển Đình suy nghĩ tí, đã đoán được, "Em muốn rủ thêm Tần Phụ Tuyết?"
Kỳ Thanh: "... Lục học tỷ, chị có thể làm bộ như không biết cái gì hết mà rủ trợ lý Tô đi không? Cũng đừng để cô ấy biết."
Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn trợ lý Tô trước mặt, trợ lý Tô nghe được ba chữ Tần Phụ Tuyết, đổ dồn lực chú ý lên người cô, hai mắt như giống như con mèo nhìn chằm chằm hộp cá, lộ ra tò mò cùng với khát vọng.
Có lẽ trợ lý Tô đã biết, Lục Uyển Đình rũ mắt cười khẽ, "Được, sẽ không để cho em ấy biết."