Trong phòng ngủ có nhà tắm riêng, cột chắc tay Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình ngẩng đầu hôn cô nàng, xoa xoa mái tóc đặt Kỳ Thanh nằm lên trên giường, chỉ vào hướng nhà tắm hỏi, "Nhà tắm ở bên kia sao?"
Kỳ Thanh vẫn còn đang ở trong trạng thái hưng phấn ừ một tiếng, trong đầu xuất hiện hình ảnh Lục Uyển Đình đứng dưới vòi hoa sen, nước từ trên đầu chảy xuống, rồi hình ảnh hai người tắm chung với nhau.
Tim đập thình thịch không theo một tiết tấu cố định nào, Kỳ Thanh nuốt nước miếng cho thông cổ, Lục Uyển Đình lúc này rời khỏi người cô, từ trên giường đứng dậy, đứng ở mép giường nói một câu là cho tâm người ta đang tràn đầy nhiệt huyết bị đóng băng, "Chị đi tắm."
Kỳ Thanh: "..." Trói cô lại rồi đi tắm một mình?
Lục Uyển Đình cúi người sờ lên gương mặt nhỏ của Kỳ Thanh, làn da trắng mịn do cọ sát mà đỏ một mảnh, bộ mặt ngây ngô dại dại của Kỳ Thanh, thực sự quá đáng yêu.
Nói cô OOC, nhưng mà Kỳ Thanh cũng vậy thôi.
Từ lúc tốt nghiệp xong, Kỳ Thanh liền tiếp nhận quản lý công ty, bằng tốc độ nhanh nhất đã đứng vững gót ở Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật. Những nhân viên có ý định nhảy việc, sau khi Kỳ Thanh làm tổng tài thì đã nguyện ý ở lại. Với năng lực lãnh đạo của Kỳ Thanh, làm cho người ta cam tâm tình nguyện mà đi theo trả giá giúp.
Bộ phận nhân sự Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật từng muốn đào giám đốc Lưu Ngâm, đề nghị mức lương tăng 45%, Lưu Ngâm vẫn kiên định không dao động, điện thoại gọi đều ngắt rồi bị kéo đen.
Cô luôn chú ý Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cùng người nào ăn cơm, cùng công ty nào hợp tác, trong công ty xảy ra chuyện gì, cô đều biết rõ hết.
Duy nhất có một việc nằm ngoài dự đoán, đó chính là phần mềm hệ thống khoá cửa điện tử xảy ra vấn đề, dẫn đến việc công ty thiếu tài chính.
Sau đó, cô cũng biết được, tin tức đó do Kỳ Thanh cố ý thả ra.
Kỳ Thanh đi câu, mục tiêu là câu cô.
Lục Uyển Đình hôn hôn môi Kỳ Thanh, hôn lướt qua rồi lại tách ra, mắt nhìn vào đôi tay bị tró chặt, giọng nói dịu dàng "Chị đi tắm, em ngoan ngoãn mà nằm ở trên giường chờ chị trở lại."
Tiếng dép lê cọ lên sàn nhà khá nhỏ, Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình rồi ngồi dậy, Lục Uyển Đình thực sự tắm một mình, không muốn mang cô đi tắm chung, Kỳ Thanh tức giận mà rống, "Lục Uyển Đình!"
Lục Uyển Đình đi vào nhà tắm quay đầu lại nhìn Kỳ Thanh chớp chớp mắt, bán manh, Kỳ Thanh ngây người, Lục Uyển Đình bật cười, mặc kệ Kỳ Thanh đang nhìn cô mà đóng cửa nhà tắm lại.
Kỳ Thanh ngã nằm lên giường, trong lòng rầu rĩ, vừa rồi tại sao cô lại không lấy điện thoại chụp lại hành động của Lục Uyển Đình, thật sự quá đáng yêu.
Nói đến chụp ảnh, Kỳ Thanh nhớ tới một công cụ chụp ảnh thần không biết quỷ không hay, đánh người nảy lên như con cá chép nhào lộn trên mặt nước, từ trên giường đứng dậy, mắt nhìn nhà tắm, bên trong nhà tắm truyền ra tiếng nước, cô rón ra rón rén mà đi tới cái kệ sách nhỏ trong góc phòng ngủ, mở một ngăn kéo ra.
Trong ngắn kéo có đặt một cái hộp mắt kính màu xám, Kỳ Thanh lấy hộp mắt kính ra, quay đầu nhìn bên nhà tắm một cái, nhẹ nhàng đóng năng kéo lại, về tới mép giường.
Đã lâu không dùng không biết còn pin hay không, Kỳ Thanh mở hộp lấy mắt kính ra đeo.
Mắt kính gọng nhựa nhìn thật giống loại kính thông thường, nhưng tế bên trong lại là một ẩn giấu lớn, giọng kính bên phải có một nút nhỏ, ấn giữ năm giây sẽ khởi động.
Kỳ Thanh ấn 5 giây, mắt kính không có bất cứ phản ứng nào, thật sự là hết pin rồi.
Lục Uyển Đình tắm ít nhất cũng hai mươi phút, có đủ thời gian để sạc pin.
Đôi tay bị trói thật bất tiện, cái khăn lụa này là mẹ đưa cho Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh không dám dùng sức, sợ làm hỏng quà tặng đầu tiên mà mẹ cô đưa cho Lục Uyển Đình.
Kỳ Thanh từ trong hộp lấy đồ sạc ra, tìm cái ổ cắm gần nhất mà cắm vào, mắt kính được thiết kế sạc nhanh, đặt ở trên đế sạc nhanh trong vòng 5 phút đã sạc được một ít, lượng pin này cô có thể chụp được mấy tiếng nha.
Kỳ Thanh một lát nhìn mắt kính một lát lại nhìn nhà tắm, chú ý động tĩnh của Lục Uyển Đình.
Sạc hơn 10 phút, nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm đã ngưng. Kỳ Thanh nhanh đem mắt kính từ đế sạc mang lên trên mặt, đem cất đồ sạc vào trong hộp kính rồi nhét vào ngăn kéo ở tủ đầu giường, ngồi lại đúng vị trí trước khi Lục Uyển Đình đi tắm.
Tim đập kịch liệt, khẩn trương nhìn cửa nhà tắm.
Biết các cô đến, Kỳ mẹ đã cho dì Vương chuẩn bị vật dụng cá nhân đầy đủ, trong nhà tắm dùng loại cặp đôi nha.
Trong tủ chứa đồ có hai cái áo tắm dài sạch sẽ, hai bộ đồ ngủ tơ tằm gợi cảm, hai cái áo thun dài đáng yêu, trên tầng thứ nhất của cái kệ xếp hai cái khăn tắm chỉnh tề, một cái màu xanh, một cái màu hồng.
Tắm rửa xong, Lục Uyển Đình mở tủ vật phẩm ra, cầm cái khăn màu xanh, một bên lau người một bên đánh giá áo ngủ trên bên trong đó.
Ngón tay thon dài lướt qua cái áo tắm trắng tinh, Lục Uyển Đình dừng dừng một chút, còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng Kỳ Thanh lăn lộn trên giường, hành động của Kỳ Thanh quá chậm, đem lửa của người ta cháy thành tro rồi vẫn còn chưa cởi xong quần áo, mặc áo tắm dài lát nữa có vẻ dễ cởi hơn.
Khoé môi Lục Uyển Đình cong lên, lắc lắc đầu, cởi thì dễ thật nhưng mà mặc áo tắm không có tình thú.
Ánh mắt của cô dừng trên cái áo ngủ thun dài đáng yêu kia, cô nhớ trước giờ cô chưa từng mặc qua kiểu như thế này, Lục Uyển Đình lấy áo ngủ ra, tuỳ tay đem cái áo tắm quăng lên giá, mặc cái áo thun vào,
Lau khô tóc, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ, bên trong không mặc cái gì hết, đi chân không từ trong nhà tắm ra ngoài.
Mở cửa, tiểu Kỳ tổng ngơ ngác nhìn cô.
Có gì đó tương phản, vừa câu dẫn lại vừa đáng yêu.
Kỳ Thanh nhìn từ đầu tới chân Lục Uyển Đình mà đánh giá, kiểu áo ngủ này cô rất quen thuộc, cái này tuyệt đối do mẹ cô sắp xếp, đừng nhìn thấy Triệu tiểu thư ở bên ngoài dịu dàng ưu nhã, nội tâm rất là thiếu nữ, luôn chọn mua cho cô những loại áo ngủ hoạt hình màu hồng đáng yêu.
"Đây là do mẹ em chuẩn bị." Kỳ Thanh nói đẩy mắt kính xuống, lặng lẽ chụp được một mặt đáng yêu của Lục Uyển Đình.
Lúc mới ra khỏi nhà tắm, Lục Uyển Đình không để ý Kỳ Thanh mang kính, thấy động tác đẩy của Kỳ Thanh hỏi "Sao bỗng nhiên em lại mang mắt kính?"
Kỳ Thanh đã chuẩn bị trước câu trả lời rồi, cô lại đẩy mắt kính, thuận tay mà giơ đôi tay đang bị cột lại với nhau, "Muốn diễn một chút a."
Kỳ Thanh cười ngoan ngoãn, "Lục tổng, nhìn em như vậy có giống với sinh viên mới vào đời không?"
"Không giống." Lục Uyển Đình nhướng mày, "Giống như một nhân viên thực tập bò lên giường của tổng tài."
Cô đi đến trước mặt Kỳ Thanh, nắm lấy cái cằm kia, để sát vào nói "Đeo kính lên đúng là thêm mấy phần của sinh viên nha."
Cơ thể vừa mới được tắm gội tản ra hương thơm thanh mát, Kỳ Thanh ngửa đầu nhìn Lục Uyển Đình, tim đập nhanh như hồi trống đánh hết hồi này đến hồi khác, theo một tiết tấu, Lục Uyển Đình nhắm mắt nghiêng đầu thử hôn hôn lên môi cô, đôi môi cô nhẹ nhàng nhấm nháp thưởng thức môi Kỳ Thanh, lúc sau nắm lấy cái gáy làm cho nụ hôn thêm sâu.
Mắt kính thỉnh thoảng cộm, đụng trúng Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình sờ lấy cổ tay Kỳ Thanh, đem khăn lụa tháo ra.
Sau mấy chục phút bị trói cũng đã được thả ra, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, lại tự do, Kỳ Thanh lập tức vòng tay ra sau lưng Lục Uyển Đình mà ôm lại, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn kia.
Bàn tay tinh nghịch mà tiếp xúc với da thịt ở dưới cái áo ngủ kia, tay không ngừng sờ từ chỗ này đến chỗ khác.
Trong lúc gián đoạn cần hít thở lấy không khí, Kỳ Thanh mở mắt hỏi "Bên trong chị không mặc gì sao?" Đáp án dường như đã khẳng định, toàn bộ máu trong cơ thể sôi lên, Kỳ Thanh không còn giữ được bình tĩnh, bắt lấy cánh tay Lục Uyển Đình, đem người xoay nằm ở dưới cô.
"Chị có phải lén học bổ túc, sao lại câu dẫn như vậy?" Trong tâm trí có một cái ý tưởng muốn xé áo ngủ của Lục Uyển Đình ra.
Nhưng mà suy nghĩ luôn khác xa thực tiễn, Kỳ Thanh bắt chước Lục Uyển Đình lần trước xé áo ngủ của cô, bắt lấy cổ áo dùng sức xé.
Không thể không nói, chất lượng áo ngủ mẹ cô mua quá tốt, cô xé không được, ngoài việc là cho cổ áo bị giãn ra một chút. Còn lại không có động tĩnh gì.
Lục Uyển Đình cười ra tiếng, "Em có cần chị giúp em xé không?"
Kỳ Thanh nghĩ đến hình ảnh, Lục Uyển Đình xé nát quần áo của bản thân, sau đó nằm ngoan ngoãn ở dưới thân cô để cho cô tuỳ ý mà xằng bậy, hình ảnh kia quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới độ có một mùi tanh từ trong mũi cô chảy ra, Kỳ Thanh cảm nhận được, lấy mu bàn tay lau mũi, người ở dưới thân cười đến đôi mắt thành trăng khuyết, thực sự Lục Uyển Đình không cười không được, tháo mắt kính xuống giúp Kỳ Thanh tìm lý do, "Mùa thu khô ráo, dễ chảy máu mũi."
Kỳ Thanh xấu hổ, che cái mũi chạy vào nhà tắm.
Lục Uyển Đình cầm lấy cái mắt kính vừa tháo trên mặt Kỳ Thanh xuống ngồi dậy, từ xa hỏi han người trong nhà tắm, "Kỳ Thanh, em có muốn chị nói dì Vương giúp em pha một ly trà hạ hoả không?"
Kỳ Thanh đang dùng nước lạnh rửa mặt nghe được, ló đầu ra nói, "Không cần, chị ở trên giường chờ em đi!"
Mặc như vậy đi tìm dì Vương, không sợ dì Vương tăng huyết áp a.
"Được, chị chờ em ở trên giường." Lục Uyển Đình xốc chăn chui vào.
Kỳ Thanh rửa sạch máu trên mũi và tay, vẫy vẫy tay cho tay bớt nước chuẩn bị đi ra ngoài, cúi đầu nhìn đồ ở trên người, Lục Uyển Đình đã tắm xong thay áo ngủ, còn cô thì vẫn mặc đồ từ lúc chiều.
Cô đóng cửa nhà tắm lại, quyết định đi tắm.
Lục Uyển Đình đang quan sát cái mắt kính nghe được tiếng đóng cửa, ngẩng đầu nhìn hướng nhà tắm, trong phòng tắm rất nhanh có tiếng nước từ vòi sen chảy ra, Lục Uyển Đình nở nụ cười, cô còn tưởng Kỳ Thanh đang gấp muốn trở lại liền, không nghĩ tới vẫn còn nhớ đi tắm.
Cô nhìn qua cái mắt kính Kỳ Thanh vừa mang, Lục Uyển Đình cũng muốn đeo thử để xem phong cách sinh viên như thế nào.
Tròng kính không có độ, chỉ là một cái mắt kính dùng để trang trí bình thường, Lục Uyển Đình đẩy gọng kính điều chỉnh mắt kính, ánh mắt như bị ảo giác.
Cô tháo mắt kính xuống nhìn nhìn, lại mang lên lại, ngón tay ở trên gọng kính mà tìm tìm cái gì đó.
Tầm nhìn đột nhiên bị một thân ảnh mặc áo thun lọt vào, nhưng mà cái người kia là cô sao?
Ồ đây là một thiết bị chụp lén mới sao.
Không có sách hướng cho nên Lục Uyển Đình tự mình tìm hiểu công năng của mắt kính này, thao tác đơn giản, sử dụng rất dễ, nếu không nói thì ai mà biết được một cái mắt kính trông có vẻ bình thường bên trong lại sở hữu một công nghệ cao.
Lục Uyển Đình điều chỉnh xem các hình chụp trước đó, ảnh chụp rất ít, có thể thấy được, đều là đêm nay chụp, Lục Uyển Đình tháo mắt kính xuống rồi gấp lại đặt trên tủ đầu giường. Cô híp mắt lại nhìn cái kính, cái mắt kính này nhìn như không phải mới mua.
Vậy những hình chụp lúc trước đâu?
Cái khăn lụa màu xanh ngọc đang nằm tuỳ tiện ở trên chăn, Lục Uyển Đình duỗi tay cầm lấy cái khăn, mắt nhìn nhà tắm, xem ra đêm nay cô muốn lật lọng một lần.
Tắm xong, Kỳ Thanh cũng mặt cái áo ngủ đáng yêu giống Lục Uyển Đình đi ra, nhìn thấy Lục Uyển Đình ngoan ngoãn mà nằm trong chăn chờ cô, Kỳ Thanh cách một tấm chăn mà ôm lấy Lục Uyển Đình, cười si ngốc.
Lục Uyển Đình cũng cười theo, lấy cái tay ở trong chăn nhấc lên một góc "Vào đi." Mời gọi Kỳ Thanh vào trong chăn.
Kỳ Thanh chui vào trong ổ, đắp chăn đàng hoàng, quỳ gối bên cạnh Lục Uyển Đình, một tiếng sột soạt vang lên, cổ tay bị nắm lấy, Lục Uyển Đình lại trói cô lại.
Đôi môi lạnh lẽo dán lên tự sưởi ấm cho nhau, Lục Uyển Đình để cho Kỳ Thanh quỳ gối ở trên người, như một quý phi đang quỳ gối trước cửa hoàng cung bị bao phủ bởi một trận tuyết lớn, Kỳ Thanh không ngừng run rẩy.
Đến sau nửa đêm, đầu gối đã đỏ cả lên tạo ra vết hằn, khăn lụa trên cổ tay không biết từ lúc nào ra được mở quăng sang một bên, Kỳ Thanh vô lực mà ngã vào người Lục Uyển Đình, tay đặt lên bả vai người kia, vùi đầu vào cổ, "Lục Uyển Đình, chị là đồ lừa đảo."
Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, ở bên tai cô cười, "Cái mắt kính kia của em là như thế nào vậy?"
Người đang ở trong lòng ngực tức khắc cứng đờ, Kỳ Thanh cắn môi, lúc tắm rửa cô luôn thấy thiếu thiếu cái gì đó, hoá ra là mắt kính.
Mở ánh đèn ở đầu giường lên, Kỳ Thanh mở to mắt, ánh mắt lướt qua cơ thể của Lục Uyển Đình, thấy được cái mắt kính ở trên đầu giường.
Lục Uyển Đình hôn hôn lấy lỗ tai cô, "Mắt kính kia rất thích hợp chụp lén." Lục Uyển Đình xoa xoa đầu tóc Kỳ Thanh, "Em dùng nó chụp lén bao nhiêu người rồi?"
"Chỉ có một mình chị." Lục Uyển Đình quá xấu xa, trước khi tái thẩm vấn thì đã dùng hình, hiện tại cô về tâm hay sức đều không có chút sức phản kháng, Lục Uyển Đình hỏi cái gì, cô trả lời cái đó.
...
Không phải thẳng thắn sẽ được khoan hồng còn kháng cự sẽ bị nghiêm phạt sao? Vì cái gì thẳng thắn xong, Lục Uyển Đình vẫn không buông tha cô?
Kỳ Thanh nắm lấy góc chăn, gắt gao cắn lấy môi.
Cô không thể khóc.
Ngày hôm sau, Lục Uyển Đình đã dậy từ sớm, trạng thái rất sảng khoái, cả người đề phấn chấn, ăn xong bữa sáng đã cùng Kỳ ba và Kỳ mẹ ở phòng khách nói chuyện.
Kỳ Thanh bị lăn lộn cả đêm, tay đỡ lấy tường run rẩy từ trong phòng ngủ đi ra, xuống cầu thang phải đi từng bước một, tay thì vịn tay nắm, mỗi một bước, bắp chân đều run.
Người trong phòng khách nghe được động tĩnh, cùng nhau ngẩng đầu nhìn cô, Lục Uyển Đình buông ly trà đi qua, đưa lưng về phía Kỳ mẹ và Kỳ ba, cong môi cười với Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh liếc cô một cái, nỗ lực làm cho mình đi thật tự nhiên.
Lão Kỳ tổng ho nhẹ một tiếng, quay sang gọi dì Vương, "Bữa sáng còn nóng không? Không thì làm cho Thanh Thanh một phần mới đi."
Lục Uyển Đình ôn nhu cười, đỡ lấy Kỳ Thanh.
Kỳ mẹ há mồm muốn hỏi làm sao vậy, lại nhớ đến cái khăn lụa màu xanh hôm qua vẫn còn hoàn hảo thì hôm nay có vài chỗ bị hỏng rồi, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, sửa miệng nói: "Lần sau đứng đem Uyển Đình lăn lộn như vậy, xem con mệt đến vậy rồi kìa."
Lôi kéo lão Kỳ tổng đi đứng lên, đem phòng khách trả lại cho các cô, "Mẹ và ba đi sân sau chăm hoa."
Kỳ Thanh bức mộng, Lục Uyển Đình cười chỉ chỉ cái khăn lụa đang mang trên cổ, nói cho cô "Ba mẹ em biết chị nằm dưới."
Lúc cùng với hai người nói chuyện, Lục Uyển Đình liên tục xoa eo, Kỳ ba và Kỳ mẹ có trình độ suy luận siêu cấp, hơn nữa trên cổ Lục Uyển Đình còn có dấu hôn, đoán ra được Lục Uyển Đình nằm dưới.
Cũng không biết, nằm dưới là nằm như thế nào.
Kỳ Thanh đỡ trán, chính cô mới là người bị khi dễ a.
Kỳ Thanh thật sự rất đáng yêu, Lục Uyển Đình không nhịn được mà hôn cô một cái, "Lần sau, nhất định để em ở trên đúng nghĩa."