Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 102: Nằm trên?




Lục Uyển Đình dùng từ "nếu", làm cho Kỳ Thanh cảm giác như Lục Uyển Đình đang lừa cô, lừa cô thừa nhận chuyện theo đuôi biếи ŧɦái.

Cho đến nay, từng việc cô làm rất cẩn trọng như đang đi trên lớp băng mỏng, khát vọng Lục Uyển Đình cũng thích cô, nhưng sợ Lục Uyển Đình lại biết chuyện xưa.

Ở dưới mắt Lục Uyển Đình thấy được Kỳ Thanh đang đề phòng, Lục Uyển Đình suy nghĩ lại, biết Kỳ Thanh đang hoài nghi cô, không tin lời cô nói.

Lục Uyển Đình cười nói chuyện từ thời đại học, "Lần đầu tiên chị gặp em ở trường đại học, lúc đó em đang mặc bộ quần áo ở trong tấm ảnh kia. So với thời sơ trung, em thay đổi rất nhiều, nhưng mà chị chỉ nhìn một cái đã nhận ra em."

Tâm lại nứt ra, không khí xung quanh giống như đang loãng ra, Kỳ Thạnh cảm giác được mình thở không thông.

"Chị quay đầu nhìn em, nhưng mà em không chú ý đến chị." Lục Uyển Đình cảm thấy phản ứng lúc đó của bản thân cô thật khó tưởng tượng, "Chị vừa từ lầu tám thư viện đi ra, lại theo chân bọn em đi vào lại."

Nhớ lại Kỳ Thanh và Dương Châm thân mật với nhau, Lục Uyển Đình đến giờ vẫn còn thấy chua, "Vào khu vực kệ sách, bọn em tìm một cái bàn trống ngồi xuống, sợ làm ồn đến những người xung quanh đang đọc sách, hai người dựa đầu lại gần nhau mà thầm thì."

"Chị đi đến gần cái kệ sách gần bàn của em nhất, làm như đang tìm sách, giả vờ lấy hết sách này đến sách khác để nhìn em thêm một lát." Có một cái hoài nghi ở trong lòng cô rất lâu rồi, Lục Uyển Đình dựng thẳng ngón tay trỏ lên môi Kỳ Thanh, làm động tác im lặng.

"Lúc đó, Dương Châm nói gì mà em cười đến cả người run lên, dựng ngón tay như thế này đặt lên môi Dương Châm, ý bảo cô ấy đừng nói nữa?" Cô nhớ rõ Dương Châm không nghe lời, vẫn tiếp tục nói, Kỳ Thanh phải câu lấy cổ Dương Châm, lấy tay mà bịt kín miệng Dương Châm.

"Là ve vãn đánh yêu sao?" Lục Uyển Đình dùng ngón tay vuốt ve môi Kỳ Thanh, độ mềm mại của da thịt và độ mềm mại của đôi môi rất khác nhau, Lục Uyển Đình ở trên mặt cô mà ấn lên tạo một cái hố lõm, vừa buông ra thì cánh môi ngay lập tức đã hồi phục như cũ. Lục Uyển Đình càng làm càn, đầu ngón tay xâm nhập dần vào giữa đôi môi.

Kỳ Thanh bị Lục Uyển Đình làm cho ngứa, cô bắt lấy cái tay xấu xa đang tiến vào trong miệng cô lấy ra, "Sao có thể ve vãn đánh yêu được!"

"Vậy thì là sao?" Một bàn tay bị Kỳ Thanh giam giữ, cô chỉ còn lại có một cái tay để trêu chọc Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình ôm lấy mặt Kỳ Thanh, cúi người hôn lên cánh môi kia.

Chỗ cô hôn chính là nơi mới bị ngón tay của cô ấn vào.

Kỳ Thanh mím môi, e thẹn mà thẳng thắn, "Đang nói về chị."

Cô và Dương Châm ngồi xuống không bao lâu thì thấy Lục Uyển Đình.

Lúc đó Lục Uyển Đình đang khoát chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao ráo, khí chất lỗi lạc, các góc cạnh trên gương mặt đều có nét rõ ràng, trên mặt biểu cảm nhàn nhạt, ánh mắt dừng ở trên cuốn sách, chỉ một động tác lật trang giấy, làm cho tim cô đập không khống chế được.

Từ cái nhìn đầu tiên, Kỳ Thanh đã thích Lục Uyển Đình.

Diện mạo và khí chất của Lục Uyển Đình, chính là hình mẫu lý tưởng của cô, thấy sắc cho nên nảy lòng tham, nhất kiến chung tình, rồi bắt đầu câu chuyện yêu thầm.

Cô nói nhỏ cho Dương Châm người đang đứng ở là kệ sách, Lục Uyển Đình bỗng nhiên ngước mắt nhìn các cô.

Kỳ Thanh giật mình, sợ Lục Uyển Đình nghe được hai người đang nói về Lục Uyển Đình, cho nên mới nói Dương Châm đừng nói nữa, nhưng mà Dương Châm lại ồn ào nói với cô..."Không bằng cậu đi qua đó thổ lộ a."

Dương Châm vừa nói ra câu kia, cô liền bịt miệng cô nàng lại.

Lần đầu tiên gặp mặt đã thổ lộ, người ta khẳng định sẽ cho cô là kẻ biếи ŧɦái.

Chờ cô buông Dương Châm ra thì Lục Uyển Đình đã không còn đứng ở đó nữa.

Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Lục Uyển Đình rời đi, không phải là hiểu lầm mối quan hệ của cô với Dương Châm chứ?

Kỳ Thanh hỏi Lục Uyển Đình, "Sao lúc đó chị lại đột nhiên rời đi?"

Lục Uyển Đình trầm ngâm hai giây, "Chị đi học."

"Đi học?" Kỳ Thanh cười khoanh cổ Lục Uyển Đình lại, "Nhưng em nhớ rõ, hôm đó là ngày cuối tuần a."

Kỳ Thanh cười đắc ý, "Hoá ra khi đó chị đã thích em, nhìn thấy em và A Châm thân mật, cho nên chị ghen a."

"Em từ khi nào trở nên thông minh vậy?" Lục Uyển Đình ôm lấy cô, mang cô đến bên bệ cửa sổ ngồi xuống, "Hiện tại, em có thể nói cho chị nghe rồi sao?"

Kỳ Thanh nghiêng người ngồi trên đùi Lục Uyển Đình, thật là kỳ quái, biết được Lục Uyển Đình khi đó đã thích cô, trong lòng cô bao nhiêu sợ hãi bỗng nhiên biến mất.

Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn không nói cho Lục Uyển Đình biết.

Cô muốn được biết, Lục Uyển Đình lúc ở đại học đã làm chuyện gì với cô.

Kỳ Thanh nhướng mày cười, "Lục học tỷ, có phải chị cũng lén đi theo dõi em không?"

"Cũng?" Lục Uyển Đình rất nắm bắt từ trong câu, lập tức phủ nhận, "Chị không có khả năng làm chuyện này."

Đôi tay Kỳ Thanh ôm lấy gương mặt Lục Uyển Đình, nâng nâng đầu cô lên, "Lục tổng, chị có biết cái vẻ mặt lạnh lùng, hững hờ với chuyện tình cảm, cự tuyệt tỏ tình của người khác, làm cho người ta không dám đến gần chị không?"

Những người đã từng tỏ tình với Lục Uyển Đình đều có một kết quả là bị Lục Uyển Đình xem như không khí, làm như không thấy.

"Em không đến gần chị, thì làm sao em biết được chị sẽ cự tuyệt em?" Nghiêm túc được vài giây, trên mặt Lục Uyển Đình lại treo lên nụ cười, ánh mắt ấm áp dịu dàng lại lưu luyến, con người xinh đẹp, trong con ngươi đó cũng có một hình ảnh tươi cười.

"Còn chị thì sao? Rõ ràng là thích em, nhưng cái gì cũng không chịu làm."

Hai người cứ tung ra chiêu chị đến em đi, toàn nói những lời khách sáo.

Biết Kỳ Thanh không chịu nói cho cô nghe, Lục Uyển Đình cười xoa xoa tóc Kỳ Thanh, buông cô ra.

Để Kỳ Thanh biết được từ đại học cô đã thích Kỳ Thanh, tình cảm cô dành cho Kỳ Thanh không ngắn, bao nhiêu đó là đủ rồi.

Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, "Chúng ta ở trong phòng lâu rồi, hẳn là nên đi xuống."

Đúng thật là lâu, lúc các cô đi lên, bên ngoài trời vẫn còn sáng, mà hiện tại đã đen hoàn toàn.

Hai người từ bệ cửa sổ đứng lên, sửa sang lại quần áo, rồi rời khỏi phòng ngủ.

Đi tới cửa phòng, tay đặt lên tay cầm cửa, Kỳ Thanh nhớ lúc cô và Lục Uyển Đình đang hôn môi trên bệ cửa sổ thì có nghe tiếng mở cửa và đóng cửa lại.

Cửa không có khoá, chỉ khép hờ, các cô ở trong phòng nói chuyện, người ngoài cửa đứng bên ngoài sẽ nghe rõ nội dung, là ai đẩy cửa vào nhìn thấy rồi lại giúp các cô đóng cửa?

"Làm sao vậy?" Thấy Kỳ Thanh cầm tay cửa thất thần, Lục Uyển Đình cười hỏi, "Em muốn tiếp tục ở đây nói chuyện phiếm sao?"

Kỳ Thanh quay đầu nhìn Lục Uyển Đình, ánh mắt đảo qua cái cổ trắng kia, buông tay cầm cửa ra, đem Lục Uyển Đình ấn lên tường.

Bị tập kích đột ngột không kịp phòng thủ, Lục Uyển Đình giật mình ngây ngốc, Kỳ Thanh nâng lấy cằm của cô đẩy lên trên làm cho cô ngẩng đầu lên, đôi môi áp lên cổ của cô mà mút, tạo ra một cái dấu hôn mới.

Sau lưng là vách tường lạnh lẽo, trước mặt thì là cơ thể thơm mát, Lục Uyển Đình giờ mới phản ứng lại Kỳ Thanh đang làm cái gì, thì cưng chiều mà xoa lên tóc cô nàng.

"Em cảm thấy để lại trên cổ của chị một dấu hôn, thì ba mẹ vợ sẽ cho là chị bị em làm cho chậm trễ không đi xuống sao?"

Kỳ Thanh buông cô ra, nhìn dấu hôn mới, hài lòng mà cười "Không, em chỉ muốn cho ba mẹ biết, em nằm trên."

Cô mở cửa đi ra ngoài, cười vui vẻ như con Husky mới được gặp chủ.

Đóng cửa lại, đi theo Kỳ Thanh xuống lầu.

Kỳ ba và Kỳ mẹ ngồi trên sofa xem TV, Kỳ Thanh lén quan sát một chút, nhất thời không nhìn ra được là ai đi nghe lén các cô nói chuyện, thấy cô và Lục Uyển Đình thân mật.

Bước đầu suy đoán là lão Kỳ tổng.

Mẹ cô sẽ không làm ra cái loại chuyện nghe lén này.

Ánh mắt Kỳ Thanh phong sát lão Kỳ tổng, lão Kỳ tổng ho khan một tiếng, nâng chén trà lên mắt nhìn Lục Uyển Đình ở phía sau Kỳ Thanh, uống ngụm trà nói, "Mang Uyển Đình xem phòng xong rồi sao?"

Phía trước còn một tiếng Lục tổng, hai tiếng Lục tổng. Hiện tại lại thân mật mà kêu tên, có thể xác định người nghe lén chính là ba mình.

Kỳ Thanh đi qua sofa ngồi xuống, "Vâng, đã xem xong rồi."

Dì Vương ở trong bếp nghe được động tĩnh bên ngoài, cho nên đi ra, Kỳ Thanh nhìn thấy bà hỏi: "Dì Vương, cơm tối đã nấu xong chưa?"

Dì Vương cười cười, "Đã xong lâu rồi, Kỳ tổng lại kêu dì nấu thêm một phần canh, cũng sắp xong rồi."

Ánh đèn trong phòng khách sáng trưng, Lục Uyển Đình ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thanh, hai ông bà già thấy được dấu hôn bên sườn cổ Lục Uyển Đình.

Kỳ mẹ nhớ tới cái khăn lụa bà mới mua xong đứng lên nói, "Mẹ đi ra đây một chút, hai đứa nói chuyện với ba đi."

Bà vừa đi, ánh mắt Kỳ Thanh leo thẳng lên người lão Kỳ tổng, "Ba, có phải ba đứng bên ngoài nghe lén bọn con nói chuyện đúng không?"

Già mà không đứng đắng.

Sắc mặt Kỳ Huy nghiêm túc, "Ba cũng là lo lắng cho các con, sợ Lục tổng hiểu lầm con và A Châm." Ánh mắt ông lướt qua cổ Lục Uyển Đình, "Nhưng mà tuỳ rằng các con đã là người trưởng thành, cũng lãnh chứng rồi, tình đến nồng nàn thắm thiết ba hiểu, nhưng..."

Kỳ mẹ xách theo một cái túi trở lại, Kỳ ba nhìn vợ, nắm lấy cổ áo của bà, ý bảo Lục Uyển Đình "Che một chút."

Lục Uyển Đình cười rất tự nhiên, "Đây là Kỳ Thanh cố ý đánh dấu."

Để làm cho phần cố ý này nhìn thấy rõ ràng hơn, Lục Uyển Đình cũng cố ý đè cổ áo xuống.

Nhìn thấy Kỳ mẹ từ trong túi lấy đồ ra, nụ cười trên mặt cô càng sáng, "Mẹ vợ đã thấy được."

"Nhìn thấy cái gì?" Kỳ mẹ ngồi xuống bên người Lục Uyển Đình, đem cái khăn lụa trên tay đưa cho cô, "Uyển Đình, nếu không chê thì để mẹ mang giúp con."

Một cái khăn lụa màu xanh ngọc khá thích hợp với mọi độ tuổi, Kỳ mẹ đem cái khăn lụa ra tới, nhìn Lục Uyển Đình mong chờ.

"Không có gì ạ." Lục Uyển Đình xoay mặt đối mặt với Kỳ mẹ, hơi hơi ngẩng đầu, cười vui vẻ, "Làm phiền mẹ."

"Chúng ta còn khách khí cái gì a." Kỳ mẹ giúp cô mang khăn lụa lên, che khuất dấu hôn trên cổ.

Bộ dáng nghiêm túc của bà làm cho Kỳ Huy nhớ tới lúc trước khi ông còn đi làm, mỗi buổi sáng ra cửa, vợ ông cũng như vậy mà giúp ông thắt cà vạt, sửa sang cổ áo.

Tự dưng có cảm giác ghen.

Sắc mặt lão Kỳ tổng không tốt, mà sắc mặt của tiểu Kỳ tổng cũng không hơn lão Kỳ tổng.

Trong không khí tràn ngập mùi dấm của hai cha con Kỳ tổng, tiểu Kỳ tổng uống dấm đến chua muốn chết.

"Mẹ, để con giúp chị ấy." Đây là phu nhân của cô, mấy cái chuyện này phải để cô làm.

Kỳ mẹ ghét bỏ mà đẩy Kỳ Thanh ra, "Con từ nhỏ đến lớn chỉ có biết thắt khăn quàng đỏ, chưa bao giờ dùng khăn lụa, biết thắt như thế nào sao?"

Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, trong lòng buồn cười, "Tôi cũng rất ít dùng khăn lụa."

Khăn lụa lại điểm thêm vài phần lẳng lơ, nhưng màu xanh ngọc lại làm cho mấy phần lẳng lơ kia thành hệ cấm dục, Kỳ mẹ gật đầu, vỗ nhẹ bả vai Lục Uyển Đình, sẵn tay vuốt lại áo cho cô "Cái màu này thật phù hợp với con."

"Cảm ơn mẹ, con rất thích." Lục Uyển Đình cười dạt dào với Kỳ mẹ, ở trên gương mặt của Kỳ mẹ, cô thấy được một phần nào đó của Kỳ Thanh ở trên đó.

Kỳ Thanh nhịn không được, đem Lục Uyển Đình kéo vào trong ngực, "Triệu tiểu thư, phiền toái người trở lại bên cạnh Kỳ tổng, người nhìn xem Kỳ tổng nhà chúng ta, ngài ấy đang ghen kìa."

"Đều là vợ chồng già với nhau rồi, còn ghen cái gì nữa, Uyển Đình có phải là người ngoài đâu. Hiện tại cũng là con gái của mẹ nha." Nói thì nói như vậy nhưng Kỳ mẹ vẫn trở về ngồi bên Kỳ ba, ôm lấy cánh tay Kỳ ba nũng nịu cười.

Độ ghen của Kỳ Thanh cũng không kém so với Kỳ ba, Lục Uyển Đình nhìn sang ba vợ, quay đầu cũng làm trò, cô ở bên tai Kỳ Thanh nhẹ nhàng mà nói, "Tối hôm nay, để em nằm trên nha."

Cô nói xong, cười mà ngồi thẳng người, ánh mắt Kỳ ba và Kỳ mẹ rất tò mò, vì sao mà mặt con gái nhà hai người đỏ lên.

Tim Kỳ Thanh đập thình thịch, Lục Uyển Đình lại dám cả gan làm trò trước mặt ba mẹ cô mà đi trêu chọc cô!

Quá trêu ngươi, cô chịu không nổi.