Kỳ Thanh đang muốn phủ nhận, đột nhiên nhớ tới Lục Uyển Đình từng hỏi cô một vấn đề, "Em có biết là Dương Châm thích em không?"
Cô trả lời là Dương Châm không thích cô, kết quả Lục Uyển Đình nói là không biết.
Câu hỏi của ba cô cùng với câu hỏi ngày đó của Lục Uyển Đình rất giống nhau, cô mà trả lời không có thì chắc chắn ba cô sẽ nói là do cô không nhớ rõ, mà cô trả lời không nhớ rõ, vậy thì... cũng tiêu đời.
Vấn đề này trả lời như thế nào cũng sai.
Kỳ Thanh quay sang nhìn biểu cảm của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cười thực ôn nhu, đôi mắt đen kia giống như một ngôi sao trong bầu trời đêm, giống như không thèm để ý đến vấn đề này.
Cô lại nhìn trên người Lục Uyển Đình, tay Lục Uyển Đình đặt ở trên đùi nắm chặt lại, chiếc quần tây được ủi thẳng tắp giờ đang bị cô nắm thành vết nhăn.
Lục Uyển Đình, ghen a.
Đối diện với ba mẹ đang ngồi ở trên sofa bên kia, lúc này Lục Uyển Đình sẽ không làm cái gì với Kỳ Thanh, cô thong dong bình tĩnh, làm bộ rất chuyên chú nghe Kỳ mẹ nói chuyện lúc nhỏ của Kỳ Thanh.
Thấy Kỳ Thanh nhìn mình, Lục Uyển Đình cười hỏi, "Làm sao vậy?"
Lão Kỳ tổng nói tiếp, "Chắc chắn là Kỳ Thanh đã quên lúc đó nói vậy rồi."
Phía sau còn có một câu mà ông không nói ra, bằng không sẽ không đi thích cô nha.
"Con không có nói!" Cô nhìn ra là ba cô đang đào hố cho cô nhảy. Lúc này mà do dự, sẽ làm cho Lục Uyển Đình đối với cô có vết nứt, Kỳ Thanh dứt khoát mà phủ nhận, "Con chưa bao giờ nói sẽ gả cho A Châm cả."
Kỳ mẹ liếc Kỳ ba, xem con gái nhà mình gấp gáp chưa kìa, nhìn lại con rể, biểu tình của Lục Uyển Đình vẫn như cũ, từ đầu đến cuối vẫn ôn nhu bình tĩnh.
Phản ứng như vậy thật không tốt.
Con gái mình yêu thầm người ta lâu như vậy, mà tình cảm của Lục Uyển Đình đối với con gái mình lại ngắn ngủi còn nhạt nhẽo, Kỳ mẹ dời chủ đề từ Kỳ Thanh sang trên người Lục Uyển Đình, bà cười hỏi: "Uyển Đình, con khi còn nhỏ có từng suy nghĩ sẽ gả cho người nào đó không?"
Kỳ mẹ hỏi một câu hỏi là cho Kỳ Thanh rất hứng thú, Lục Uyển Đình suy nghĩ một lát, gật đầu, "Cũng có thể là có."
Cô không dùng từ khẳng định, Kỳ Huy vừa nghe, lại không biết dũng khí từ đâu lại nổi dậy, cùng Lục tổng tranh cãi "Cũng có? Chuyện của bản thân mình mà Lục tổng còn không thể xác định được sao?"
Lục Uyển Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh, lúc này mái tóc hay được xả xuống vai là một KỳThanh đã trưởng thành, trong suy nghĩ lại biến thành cái đuôi ngựa là Kỳ Thanh lúc còn trẻ, ánh mắt cô như xuyên qua dòng thời gian, "Khi đó thực sự không có xác định sẽ lấy người ấy."
Cô lần đầu tiên thấy Kỳ Thanh, cũng không phải đại học, mà là sơ tam (tương đương lớp 9 ở VN) năm đó.
Từ nhỏ đến lúc sơ trung (cấp 2 VN), Kỳ Thanh luôn cột tóc đuôi ngựa đáng yêu, trang điểm lại xinh xắn, Lục Uyển Đình lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Thanh đã bị hấp dẫn.
Sơ tam việc học nặng nề, chuẩn bị thi khảo sát, Lục Uyển Đình thực ra đã quên mất Kỳ Thanh, một lòng chỉ đặt lên việc học.
Lại lần nữa cô nhìn thấy Kỳ Thanh chính là đại học năm ba.
Lúc đó, bản thân Lục Uyển Đình cảm thấy rất kinh ngạc, đã qua mấy năm như vậy, liếc mắt một cái cô cũng có thể nhận ra Kỳ Thanh, một cái nhìn ngẫu nhiên ở sơ trung lại làm cô khắc sâu như vậy.
Lục Uyển Đình hững hờ nói, tâm Kỳ Thanh giống như va vào một khối thiên thạch, một hòn đá làm cả hồ nước dậy sóng, tất cả cảm xúc trong lòng, cuối cùng biến thành một từ... Ghen.
"Chị khi còn nhỏ có người thích sao?" Không phải nói đây là lần đầu tiên thích người khác sao? Vậy thích kia không phải chính cô sao?
Ánh mắt Kỳ Thanh bốc hoả, uổng công cô yêu thầm Lục Uyển Đình tám năm, không nghĩ đến trong lòng Lục Uyển Đình lại có Bạch Nguyệt Quang.
Lục Uyển Đình là kẻ lừa đảo.
"Không có." Lục Uyển Đình giơ tay ôm lấy mặt Kỳ Thanh, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt cô, "Tôi chỉ thích em."
Kỳ Thanh nghiêng đầu né lòng bàn tay Lục Uyển Đình. Hiện tại, đừng có mơ cô vì một hai lời âu yếm mà bị dỗ dành đến ngu muội, Kỳ Thanh dịch ra ngoài sofa mấy cm, giữ khoảng cách với Lục Uyển Đình, "Vậy cái người mà chị không nghĩ cưới đâu rồi?"
Kỳ ba Kỳ mẹ đang suy xét là có nên để lại phòng khách cho đôi trẻ không, nghe Kỳ Thanh hỏi cả hai lập tức yên vị trên sofa, hai đôi mắt yên lặng mà nhìn Lục Uyển Đình chằm chằm.
Lục Uyển Đình cười một cái "Chuyện lúc nhỏ, tôi không có nhớ rõ." Cô nhấp một ngụm trà ấm, nói "Vấn là tiếp tục nói chuyện lúc nhỏ của Kỳ Thanh, con thực sự rất thích nghe."
Kỳ mẹ và Kỳ ba liếc mắt nhìn nhau một cái, rất ăn ý với với nhau, liền đã biết tính toán trong lòng đối phương.
Kỳ Huy rót miếng trà nóng, khai thông cổ họng nói "Thanh Thanh khi còn nhỏ, hầu như mỗi ngày đều đi chơi với A Châm, nửa ngày mà không gặp nhau, liền sẽ lo lắng."
Kỳ mẹ tiếp chiêu: "Có một lần nửa đêm, Thanh Thanh phát sốt, đi bệnh viện kiểm tra, ở bệnh viện một ngày mới về, A Châm ngồi trước cửa cả ngày, nhìn thấy chúng ta trở về, nước mắt lập tức trào ra, khóc giống như bị đứa trẻ bị vứt bỏ vậy."
"Đêm đó, con bé còn quấn lấy đòi ngủ chung với Thanh Thanh không phải không?" Kỳ mẹ quay sang hỏi Kỳ ba.
Kỳ ba hớn hở đỡ chiêu: "Đúng vậy, sáng hôm sau, chúng ta đi vào phòng, thấy Thanh Thanh như một đứa bé ở trong lòng A Châm mà ngủ, hai đứa ngủ rất ngon nha."
Kỳ Thanh đỡ trán, "Ba mẹ, hai người không cần nói bậy a, cái chuyện này con là đương sự mà còn không biết."
Kỳ mẹ nhanh nhảu nói, "Con phát sốt thì nhớ cái gì."
Kỳ Thanh "..."
Trà uống vào vừa đắng vừa chua, Lục Uyển Đình buông chén trà, đem đề tài này vứt qua một bên, hỏi Kỳ Thanh: "Tôi có thể lên phòng của em nhìn xem sao?"
Cô không nghĩ muốn nghe chuyện của Kỳ Thanh và Dương Châm.
"Có thể." Kỳ Thanh cũng không muốn từ ba mẹ lại nghe những việc mà cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Kỳ Thanh mang Lục Uyển Đình lên lầu, Kỳ mẹ thu hồi vẻ mặt tươi cười, lo lắng nhìn các cô, nhỏ giọng hỏi Kỳ Huy, "Vừa rồi, chúng ta có quá đáng lắm không?"
"Có chút." Thật ra họ muốn nhìn xem Lục Uyển Đình thích con gái họ bao nhiêu, kết quả không cẩn thận nói quá trớn, Kỳ Huy vẫn còn dư vị mấy câu nói vừa rồi, vỗ đùi "Không xong rồi, Lục Uyển Đình sẽ không hiểu lầm Thanh Thanh và A Châm từng có thời gian qua lại với nhau chứ."
Hai vợ chồng đồng thời đứng lên, đi lên lầu.
Vào phòng ngủ, Lục Uyển Đình xoay người ôm lấy Kỳ Thanh, nắm lấy cái gáy Kỳ Thanh kéo lại mà hôn môi, ngực phồng phập kịch liệt, máu trong cơ thể cuồn cuộn, trong đầu đều là những hình ảnh Kỳ ba và Kỳ mẹ nói.
Kỳ Thanh hôn lên mặt Dương Châm, lại cùng Kỳ Thanh ngủ cùng một cái giường, Kỳ Thanh nằm trong ngực Dương Châm ngủ rất ngon.
Tất cả hình ảnh đều là Kỳ Thanh ở cùng Dương Châm, Lục Uyển Đình không chịu được, dấm bay lên.
Môi như gần như xa, Lục Uyển Đình mở to mắt, hô hấp khó khăn đem điều không vui ở trong lòng nói ra, "Tôi ghen."
Mặt trời cũng đã xuống núi, trong phòng ngủ tối đen, Kỳ Thanh bật đèn mím môi, đôi môi ửng hồng mê người, Lục Uyển Đình nhìn cô, đầu ngón tay mơn trớn trên mặt.
"Những chuyện em và A Châm, em thực sự không nhớ, một chút ấn tượng đều không có." Kỳ Thanh bắt lấy mấy cái ngón tay đang trêu chọc cô, kéo Lục Uyển Đình hướng về phía cửa sổ, "Chị thì sao, nói không nhớ rõ, khẳng định là vẫn còn nhớ người kia đi."
Cửa khép hờ, nghe lén con gái nói chuyện không tốt lắm, Kỳ Huy kéo góc áo vợ, ý bảo bà rời đi.
Triệu Tư Phi đẩy tay ông ra, chỉ chỉ bên trong, bà còn chưa nghe đủ.
Chỉ biết Lục Uyển Đình đang ghen vẫn còn chưa đủ nha, bà còn muốn biết người mà lúc nhỏ Lục Uyển Đình muốn cưới là ai.
Lão Kỳ tổng nhớ tới lần trước nghe lén, cô con gái ngoan ngoãn của ông vứt bỏ hình tượng tiểu áo bông mà nũng nịu cầu xin người ta, Kỳ Huy kéo góc áo vợ lại, vẫn là đừng nên nghe.
Vợ ông không thèm để ý đến ông.
Kỳ Huy nhìn qua cánh cửa, lại nhìn vẻ mặt nhiều chuyện của vợ mình, cảm giác hình tượng người vợ dịu dàng ưu nhã có chút xa lạ.
Dưới ánh chiều tà xuyên qua tán cây bạch quả tạo những tia sáng mờ ảo, Lục Uyển Đình xoay người ngồi bên bệ cửa sổ, ôm lấy Kỳ Thanh để cho cô ngồi lên đùi mình, thừa nhận nói "Đúng vậy, là tôi còn nhớ rõ người ấy."
Ánh mắt cô chuyên chú thâm tình, tim Kỳ Thanh đập thình thịch rất nhanh, trong nháy máy, cô có một suy nghĩ lớn mật, đó là cái người trong miệng của Lục Uyển Đình, chính là cô.
"Sơ tam năm đó, tôi gặp được một cô bé rất đáng yêu, tâm có một chút rung động, nhưng không có nghĩ đến việc cưới hay gả cho cô bé đó." Giọng nói êm tai, chậm rãi mà kể lại chuyện cũ, "Lúc mẹ em hỏi tôi, tôi nhớ đến cô bé đó."
Cái câu trả lời này làm cho Kỳ Thanh không hài lòng, "Vậy về sau thì sao?" Trong lòng cô đang có một mong chờ, chờ Lục Uyển Đình nói rằng cô bé đáng yêu kia chính là cô.
Lục Uyển Đình cười lắc đầu, "Không có sau đó."
Trên mặt Kỳ Thanh lập tức không cao hứng, từ đùi Lục Uyển Đình đứng dậy, Lục Uyển Đình kéo tay cô, "Em lần trước là ở chỗ cửa sổ này gọi điện thoại cho tôi sao?"
Bệ cửa sổ có một tấm đệm mềm, Kỳ Thanh có nói cho cô biết là quỳ gối ở trên đó sẽ không đau, cô hướng mắt nhìn ra ngoài, cô có thể thấy được vườn cây bạch quả.
Vườn bạch quả cô thấy được, nhưng mà bộ dáng quỳ gối của Kỳ Thanh, cô vẫn chưa được thấy.
Kỳ Thanh nhìn ra được suy nghĩ của Lục Uyển Đình, cúi người nói: "Lục tổng muốn thử cảm giác quỳ gối bên cửa sổ sao?"
Con gái bọn họ sao lại phóng đãng như vậy?
Lục Uyển Đình dùng chút lực làm cho Kỳ Thanh ngã vào trong ngực cô, Lục Uyển Đình cười ôm lấy cô, "Là em quỳ hay tôi quỳ?"
"Đương nhiên là chị quỳ." Kỳ Thanh khoanh cổ Lục Uyển Đình, ở trong lòng tính toán nói Tần Phụ Tuyết đi điều tra cô bé mà Lục Uyển Đình gặp lúc sơ tam. Nhưng mà thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, lại là sơ trung, khả năng dường như bằng không.
"Được a, tôi quỳ." Lục Uyển Đình cười đáp ứng, thân thể quay một vòng, cùng Kỳ Thanh đổi vị trí.
Cô nâng một chân lên quỳ trên bệ cửa sổ, một tay chống lên nệm, một tay ôm lấy eo Kỳ thanh gắt gao, hôn cái nhẹ lên giữa mày Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, đón nhận lấy sự ấm áp dịu dàng cùng với nhiệt tình của Lục Uyển Đình, cơ thể dần dần thả lỏng nằm xuống.
Bức màn cửa sổ được kéo ra, lấy ánh sáng rất tốt, đúng như Kỳ Thanh nói, ở đây hai người có thể nằm ngủ.
Trong lúc ý thức đang mê loạn, Kỳ Thanh nghe được tiếng của mẹ, trong khe hở cửa truyền vào, "Bên trong sao lại không có động tĩnh?"
Tiếp theo, cô nghe được tiếng đẩy cửa, hai giây sau, một tiếng đóng cửa.
Kỳ Thanh chống đôi tay đẩy bả vai Lục Uyển Đình ra, cô há miệng thở dốc, cô rõ ràng đang ăn dấm Bạch Nguyệt Quang của Lục Uyển Đình, như thế nào lại cùng Lục Uyển Đình hôn môi?
Thật thiếu nghị lực.
"Uyển Đình, chị thật sự thích em sao?" Sau cơn dấm hôn, thì lòng lại bất an, Kỳ Thanh nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, dùng sức mà nắm.
Trong nháy mắt, sắc trời đã tối hoàn toàn, buông phương màn đêm bao trùm, thân ảnh hai người khắc rõ lên kính, Lục Uyển Đình đè tay Kỳ Thanh, không trả lời mà hỏi lại, "Em có phải đi điều tra bảo an ở tiểu khu có phải người của tôi hay không? Có phải muốn biết từ khi nào mà tôi bắt đầu để ý đến em không?"
"Không có." Kỳ Thanh theo bản năng phủ nhận, lúc nói dối đôi mắt sẽ trốn tránh ánh mắt của Lục Uyển Đình.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của Lục Uyển Đình, trái tim Kỳ Thanh đột nhiên co rút lại, cô nghe được Lục Uyển Đình hỏi cô, "Em có phải từ năm nhất đại học đã thích tôi, thích tôi tám năm rồi?"