Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!

Chương 39: Anh Vẫn Chờ Đợi




Nửa đêm, trong bar càng đông nghẹt người.

Âm nhạc cũng được thay bằng giai điệu ma mị, như thể cố tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ dây thần kinh hưng phấn của con người.

"Tiểu Nghiên, dựa vào cái gì mấy tên đàn ông mới có thể ăn chơi đàn đúm? Con gái chúng ta cũng có những ngày phóng đãng, tớ nói phải không?”

Đối diện đó, Lý Du Du sớm đã say đến ánh mắt mơ hồ, gục đầu xuống bàn lầm bầm lầu bầu, lời nói cũng đứt quãng.

“Cậu biết không? Nếu như chúng ta biết đoạn tình cảm đó không đi đến đâu, tớ tình nguyện làm người buông tay trước, chứ nhất định không bao giờ để người ta đá.” Trần Tiểu Nghiên lặng im một lúc, mới lên tiếng thử thăm dò: “Cậu lại cùng Kim Trạch Ân giận dỗi đấy à?”

Lý Du Du giương mắt nhìn, cười đến bả vai rung lên: “Thật khó xử, cũng không phải vào nhà lao.

Hợp thì thân thân thiết thiết, không hợp thì lại tìm đến bọn này, giận cái quái gì mà giận.”

“Trai đẹp còn nhiều mà, tớ thật nghĩ không ra, tại sao cứ phải buộc mình vào cái cây đấy nhỉ?”

Cô ấy cầm ly rượu đưa lên nhấp môi, nhưng bên trong đã đổ quá nửa ra bàn.

Đúng là kẻ say đều không biết mình làm gì, nói gì.

Dù Lý Du Du đều không náo loạn, nhưng Trần Tiểu Nghiên trong trực giác đều cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Vừa định hỏi, Lý Du Du đem đôi mắt bồ câu lướt qua sau vai cô, đột nhiên hất tung mái tóc dài, cầm ly rượu đế cao lên, hướng bên kia lắc người đi đến.

Trần Tiểu Nghiên hướng mắt theo thân thể lảo đảo kia, nhìn về phía cô ấy đang đi đến, bên đó toàn là đàn ông.

Người ở ngoài cùng bên trái đang chăm chú nhìn Tiểu Nghiên, nâng chén rượu mang ý mời mọc.

Người đeo kính bên cạnh hơi cười cười, cũng dường như hướng cô chào hỏi.

Cô có chút mờ mịt, nhất thời trở nên bối rối.

Khi cô tập trung trở lại, thứ cô nhìn thấy là một bóng dáng cao lớn khác, đang đi thẳng về phía bên này.

Trần Tiểu Nghiên còn tưởng mình xảy ra ảo giác, mãi đến tận lúc người nọ ngồi xuống bên cạnh các cô, cô mới ý thức được hóa ra đó là Nguyễn Chi Dập.

“Không phải cô không uống rượu sao, sao lại tới nơi này?” Nói một cách dễ hiểu, dường như chuyện này chưa từng xảy ra, bọn họ chỉ gặp nhau tối hôm qua, rồi rời đi.

Đó không phải chỉ là một người xa lạ tình cờ gặp lại, mà là một người bạn cũ đã quen từ lâu.

Vì lý do nào đó, Trần Tiểu Nghiên không muốn đưa ra bất kỳ nhận xét đạo đức giả và thiếu lịch sự nào.

Cô cúi đầu, khàn giọng nói: “Lần đầu gặp mặt có thể nói là tình cờ, lần thứ hai là duyên phận, rồi lần thứ ba, chẳng lẽ… chỉ có thể lý giải do duyên số?”

“Không có.” Nguyễn Chi Dập mỉm cười: “Cũng có thể là tôi đang theo dõi các cô.”

“Theo dõi?” Trần Tiểu Nghiên ngẩng đầu.

Đôi mắt của những người trước mặt luôn bao phủ ý cười.

Trong ánh sáng mờ ảo, nụ cười dường như được bao phủ bởi một lớp màng bạc, một màng bạc cực kỳ quyến rũ.

Cô muốn biết chính xác câu này có nghĩa là gì, nó là một trò đùa, hay nó là sự thật?

Nhưng tâm trí họ dường như ngập trong một đám sương mù, họ không thể nắm bắt được manh mối nhỏ nhất.

Một lúc sau, hai người nghe anh ta nói một cách dửng dưng: “Được rồi, là giả.

Có lẽ chúng ta là duyên số, và ông trời muốn tôi gặp cô.”

“Tôi không tin.” Trần Tiểu Nghiên mím môi, sau đó cúi đầu nghịch cái cốc đã cạn một nửa trong tay.

Trái phải cô đều không tin anh ta, Chi Dập ngừng tiếp tục chủ đề này, chỉ hỏi: “Tại sao những ngày này cô không gọi cho tôi?”

“Tại sao tôi phải gọi cho anh?” Cô thậm chí còn không nghĩ đến điều đó.

Giọng điệu không quá tiêu cực, càng giống như đang hỏi một cách chân thành:

"Bởi vì…”

Nguyễn Dập Chi nhấp một ngụm rượu trong tay, dường như đang cân nhắc nên trả lời như thế nào.

Chất lỏng trong ly của anh ta có màu hổ phách nhạt, phản chiếu ánh sáng hấp dẫn so với các viên đá và thủy tinh pha lê.

Trần Tiểu Nghiên đột nhiên muốn biết loại rượu đó là gì.

Cô thậm chí còn muốn nếm thử xem nó là loại mùi vị gì.

“Bởi vì tôi đã chờ đợi đến cơm không ăn trà không uống.” Nguyễn Chi Dập từ tốn nói.

Lời nói như bay vào tai, Trần Tiểu Nghiên suýt nữa quên thở.

Nguyễn Chi Dập đặt cái chén xuống, trong mắt anh có ý cười thẳng thắn.

Cơm không ăn, trà không uống…

Bộ não đã say đến chuếnh choáng của cô không thể phản ứng gì hơn với câu nói này trong một lúc.

Cô chỉ nghĩ: Có lẽ, những ngày này tôi đang kìm nén những cảm xúc tương tự..