193.
Vì có đến hai Khương Nhược Châu nên để phân biệt, tôi gọi Khương Nhược Châu kiếp này là Tiểu Khương.
Tiểu Khương và tôi rất hợp nhau, chúng tôi chợt nhớ đến một chuyện, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau cười vang.
Sau khi kết bạn với hắn, rốt cuộc tôi mới hiểu có bạn là điều hạnh phúc cỡ nào.
194
Nghiêm trang chủ phải xuống núi làm việc nên để Tiểu Khương ở lại trang bảo vệ tôi. Tiểu Khương nói kiếp trước của hắn tạm thời rút hồn phách ra khỏi thân thể này, có lẽ là cùng Nghiêm Thù Lân xuống núi.
Thì ra các thị nữ trong trang là do gỗ biến thành, hèn gì trước đây tôi hỏi gì các nàng cũng không trả lời.
Nghiêm Thù Lân nói đó là nhờ vu thuật làm, tôi hết sức kinh ngạc, nghĩ trong thế giới võ hiệp này còn có thiết lập huyền huyễn vậy nữa.
Nhưng nghĩ tới bọn họ có thể hóa cọp hóa chim, gỗ biến thành người hình như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Giờ ở cạnh tôi chỉ còn Tiểu Khương.
Tôi xắn ống quần lên rồi để chân trần lội xuống suối, vừa khom lưng vốc nước suối mát rượi vừa nhìn Tiểu Khương phía trước nói: "Có ngươi chơi với ta, ta đỡ buồn hơn nhiều."
Tiểu Khương quay đầu cười với tôi rồi đi tới cạnh, cho tôi xem con cá đuôi đỏ mà hắn đang bưng. Tôi chụm hai tay vào nhau, cẩn thận hứng con cá hắn đưa sang. Mình nó trơn láng mát lạnh, cọ vào lòng bàn tay tôi hơi nhột làm tôi nhịn không được cười ra tiếng.
Ngắm đủ rồi, tôi thả nó về suối.
Chấm đỏ kia lập tức biến mất trong khe đá.
Sắc trời dần tối, nắng chiều vàng vọt hắt xuống con đường trong rừng, gió thổi qua mặt cuốn theo mùi bùn đất ngai ngái. Tôi tung tăng bước trên thảm lá rụng êm ái rồi giậm chân khinh công một đoạn ngắn.
"Nơi này tự do tự tại, không cần để ý đạo lý đối nhân xử thế," Khương Nhược Châu đuổi theo tôi cười nói, "Rất hợp để tiểu hồ ly chạy nhảy."
Tôi trèo lên lưng hắn, hai tay quàng qua cổ hắn, hắn thuận thế ôm đùi tôi để tôi ngồi thoải mái hơn.
Náo loạn một hồi, tôi tì cằm lên vai hắn, nhìn bầu trời tím thẫm rồi nói khẽ: "Hy vọng Nghiêm trang chủ và Khương đại hiệp kia cũng cười thật nhiều."
"Người kia nói mình là ta nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược với ta." Tiểu Khương lắc đầu nói, "Ta hỏi hắn kiếp trước trải qua chuyện gì nhưng hắn không chịu nói."
Một lát sau hắn nói tiếp: "Ta nghe hắn nói mớ "Ta không có tội", hét tới mấy lần làm ta hoảng hồn, cả đêm đều ngủ không ngon."
Dứt lời Tiểu Khương tặc lưỡi rồi quay đầu hôn lên má tôi một cái: "Chắc lại là mấy chuyện thù hận ấy mà, thật vô vị, chúng ta về thôi, ta đói bụng rồi."
195.
Đêm đó tôi lại nằm mơ.
Lần này người trong mộng là Khương Nhược Châu. Tôi không thấy rõ mặt hắn, hắn quỳ gối trước người tôi, hình như đang khóc.
Tôi muốn lau nước mắt cho hắn nhưng hắn lại tránh đi.
Hắn bảo tôi đừng nhìn hắn, sợ bộ dạng của mình sẽ làm tôi sợ.
Khương Nhược Châu kéo tay tôi đặt lên ngực rồi nói: "Tim ta nát rồi, xấu rồi, không đáng được gọi là đại hiệp nữa."
Giọng hắn run rẩy: "Ta có tội, ta là tội nhân......"
Tôi cúi xuống ôm đầu hắn nói: "Ngươi không phải tội nhân, ngươi là đại hiệp đã cứu ta, là đại hiệp cực kỳ tốt."
Hắn khóc trong lòng tôi.
Trong mơ tôi nói với hắn: "Nếu làm đại hiệp mệt mỏi quá thì sau này chỉ làm Khương Nhược Châu thôi. Dù người đời nghĩ thế nào thì ta vẫn cảm thấy ngươi rất tốt."
Tôi ngoéo tay với hắn, hứa nếu có kiếp sau sẽ làm uyên ương trường sinh với hắn, hạnh phúc cả đời, vĩnh viễn không chia lìa.