125.
Đường sá thời cổ đại thực sự rất khó đi, đường trong thôn trấn còn tương đối bằng phẳng, nhưng muốn trèo đèo lội suối thì cực kỳ gian khổ, còn phải đeo túi hành lý nữa. Khương Nhược Châu nói leo núi là đường ngắn nhất, trong thành gần đây có rất nhiều cửa hàng của Nghiêm trang, đi vào đó quá nguy hiểm nên đi đường khác sẽ an toàn hơn.
Tôi thay bộ đồ khác cho tiện đi lại, giày thêu đổi thành giày vải, hai ngày nay luyện khinh công với Khương Nhược Châu. Khi dừng chân nghỉ ngơi, y dạy tôi một vài chiêu thức hay ho để tự vệ, tôi cảm thấy thú vị nên lắng nghe chăm chú, cơ thể dần trở nên linh hoạt hơn, có thể tiếp được một hai chiêu của y bằng dao găm.
Trong tiểu thuyết đã tốn rất nhiều bút mực để ca ngợi kiếm pháp của Khương Nhược Châu, trước kia tôi không để ý lắm, nhưng sau khi tận mắt nhìn mấy lần thì cảm thấy kiếm pháp của y huyền diệu đến mức một phàm nhân như tôi không thể nào hiểu được, vì vậy càng thêm bội phục y.
Trên núi có rất nhiều chim sẻ, thỉnh thoảng lại thấy những chú chim nhỏ đậu trên cành hót líu lo.
Đôi khi tôi lại nhớ đến người mặt chim đã bắt mình ra khỏi Nghiêm trang, cũng chẳng biết hắn đi đâu nữa.
Khương Nhược Châu đang nhóm lửa cạnh tôi, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn không có vẻ gian tà, cũng chẳng giống tên điên muốn c**ng bức tôi. Y nói cha mẹ mình khi còn sống đều là hiệp sĩ nổi danh giang hồ, lần này y xuôi Nam để trừ gian diệt bạo, nếu không gặp tôi thì y sẽ đến dự tiệc của Kim Lâm Các rồi bàn chuyện giang hồ với các hiệp sĩ chính đạo khác.
"Nhưng," y lắc đầu nói, "Trong đám người tự xưng là hiệp sĩ cũng có không ít ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, ta còn phải kính cẩn gọi bọn họ một tiếng tiền bối, bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ, rõ là đáng ghét."
Tôi ngồi rung chân trên tảng đá lớn, cười nói: "Khương đại hiệp, đi với ta vui hơn bàn luận với bọn họ đúng không?"
Khương Nhược Châu ngẩng đầu nhìn tôi rồi cũng cười theo: "Lão hồ ly gian trá, tiểu hồ ly vẫn đáng yêu hơn."
Tôi ngẩng đầu nhìn y rồi nghĩ thầm: Tính cách Khương Nhược Châu tốt như vậy, sao kiếp trước lại biến thành bộ dạng đáng sợ thế kia chứ?
"Phu nhân ăn trước đi." Bắt gặp ánh mắt tôi, y ngẩng đầu cười thật tươi để lộ môi hồng răng trắng, đưa khoai lang đã nướng chín cho tôi.
Khoai lang nướng vừa phải, cắn vào ngọt lịm. Tôi ăn một miếng rồi nhếch miệng cười với y: "Tạ ơn phu quân!"
126.
Sau khi Doãn Hoàn Từ ra suối rửa mặt thì trở lại gối đầu lên túi hành lý ngủ.
Khương Nhược Châu cắn cọng cỏ ngồi trên tảng đá, lấy ra một chiếc lông chim màu xanh đen từ trong tay áo.
Lúc nãy theo thiếu niên ra suối, y vô tình nhìn thấy trên tảng đá có vật gì đó sáng lấp lánh, tới gần xem thì phát hiện một chiếc lông chim bóng loáng không thấm nước. Hình như trong mơ y đã từng thấy dạng lông chim này nên hơi băn khoăn.
Trên tấm bản đồ địa hình y nhận được trước khi đến Nghiêm trang cũng có dấu chân chim, giống như cố tình in lên vậy.
"Trên giang hồ có người nuôi chim võ công cao cường vậy sao?" Khương Nhược Châu nhả cọng cỏ ra, vẫn không có manh mối gì. Mấy ngày này y đã hỏi dò Doãn Hoàn Từ nhưng thiếu niên hoàn toàn không biết gì về lai lịch người kia, thậm chí còn quên sạch kiến thức giang hồ cơ bản, chẳng biết đã chịu đả kích gì ở Nghiêm trang nữa.
Y nhớ lại ban ngày dạy Doãn Hoàn Từ khinh công, thiếu niên đạp hụt một cái, hoảng hốt bổ nhào vào ngực y. Y ôm eo nhỏ của đối phương, tim đập loạn xạ, chỉ biết cười khan che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Ôi, tiểu hồ ly này......
Lẽ ra y không nên quan tâm, nhưng sao có thể mặc kệ được chứ. Khương Nhược Châu lẩm bẩm mấy câu, đang định cầm kiếm đứng dậy thì cảm thấy cổ mình lạnh toát.
Trong rừng bỗng nhiên xông ra một luồng gió ma quái.
"Cho ta mượn xác một lát," giọng người kia khàn khàn nghe hết sức quái dị, "Để ta ở cạnh y."