Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 94




Chương 94: Lập tức trở về “Xin lỗi, Chủ tịch Tống, Cẩm Vân, giải quyết một việc nhỏ, đến muộn” Mộ Đình Nam không dám nhìn Tống Lâm, liền nhấc chân đi vào.

Nhưng vị trí của một bàn mười hai người chỉ là đã tính cả Tống Lâm.

Mộ Đình Nam vốn dĩ muốn đi vào và nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng lại phát hiện trong phòng này không có chỗ cho mình.

Mộ Cẩm Vân đóng menu lại, ngước nhìn ông ta và không nói gì một lúc.

Mộ Đình Nam liếc nhìn Tống Lâm, và mồ hôi trên trán anh lại chảy ra.

Ông ta chỉ đành cười trừ rồi rồi nói với phục vụ: “Xin chào, vui lòng thêm một chỗ ngồi.” “Được rồi, quý khách, vui lòng chờ một chút.” “Không phải Mộ tiên sinh nói không thể đến sao? Nếu biết được, tôi sẽ để Thư ký Lương đặt một hộp lớn hơn: Mộ Cẩm Vân lạnh lùng nhìn anh, nói từng chữ một châm chọc.

Tống Lâm đang ngồi bên cạnh Mộ Cẩm Vân, khi những người khác nghe thấy lời nói Mộ Cẩm Vân, một số người vội lấy lòng: “Đúng vậy a, Lão Mộ, nếu ông muốn đến thì nói sớm đi, để Chủ tịch Tống chê cười rồi.” Mộ Đình Nam nặn ra một nụ cười vô cùng khó khăn: “Vừa rồi tôi có chút khẩn trương. Tôi đi xử lý. Tưởng không kịp nên không muốn quấy rầy sự quan tâm của mọi người.” “Mộ tổng đương nhiên có nhiều việc phải làm a” Tống Lâm đột nhiên lên tiếng, và biểu cảm của Mộ Đình Nam càng trở nên xấu xí hơn.

Mộ Cẩm Vân không nói gì nữa, cô đang cúi đầu xuống và tập trung rót trà cho Tống Lâm.

May mắn thay, lần này người phục vụ đi vào với một chiếc ghế, Mộ Đình Nam không đến nỗi xấu hổ.

Bữa cơm này, mặc dù Mộ Cẩm Vân không ăn nhiều, nhưng cô chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như vậy.

Mộ Đình Nam đang ngồi đối diện với cô, đôi mắt ông rơi vào cô và Tống Lâm, vẻ mặt ông ta tái đi một chút.

Căn bản là Tống Lâm không nói nhiều, những người khác cũng không dám nói gì, đa phần đều dùng Mộ Cẩm Vân để thu hút sự chú ý của Tống Lâm.

Không cần biết mối quan hệ giữa Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm như thế nào, nhưng Tống Lâm ngồi bên cạnh Mộ Cẩm Vân, họ vẫn sẽ phán đoán tình hình và biết phải làm gì.

Trong cả bữa ăn, người xấu hổ và khó khăn nhất là Mộ Đình Nam.

Ông ta không dám nói chuyện, nói lại sợ Tống Lâm sẽ trả lời.

Khi kết thúc bữa ăn kéo dài một tiếng rưỡi, biểu hiện của Mộ Đình Nam mới cải thiện một chút.

Chỉ là khi ông ta chuẩn bị rời khỏi hộp, giọng nói của Tống Lâm từ phía sau truyền đến: “Mộ tiên sinh, dù bận thế nào, ông cũng phải quan tâm đến sự trưởng thành của con gái.” Anh nói, ôm Mộ Cẩm Vân rồi rời đi.

Nghe những lời đầy ẩn ý của Tống Lâm, Mộ Đình Nam không thể phản ứng kịp, chỉ đành đứng đó.

Ông có hai cô con gái, một người ở bên cạnh Tống Lâm và người còn lại là Mộ Tinh Anh.

Anh thực sự không biết người con gái mà Tống Lâm đặc biệt nhắc đến là Mộ Tinh Anh hay Mộ Cẩm Vân.

Lúc này Lý lão gia tử có chút hảo cảm với Mộ Đình Nam từ xưa vỗ võ ông: “Lão Mộ, tôi thấy ông càng ngày càng hồ đồ!” “Tại sao tôi lại…

Mộ Đình Nam phản ứng lại, khuôn mặt ông ta đột nhiên đông cứng lại.

Ông ta liếc nhìn Lương Cầm cách đó không xa: ‘Lập tức gọi điện cho Mộ Tỉnh Anh, bảo cô ta lập tức trở về nhà cho tôi!” Nói xong ông tức giận bỏ đi.

Mộ Cẩm Vân cùng Tống Lâm lên xe, khi tay cô ấy được thả ra, cô ấy vô thức co ngón tay lại.

Tống Lâm, người ở bên cạnh, đã dựa vào lưng ghế, nhắm mắt ngủ say, cô nhìn anh hai giây, cuối cùng im lặng Câu nói cuối cùng của Tống Lâm là một cú đánh vào tâm lý.

Cô đoán rằng lần này cô không cần phải tự mình ra tay giải quyết Mộ Tỉnh Anh.

Phải nói người đàn ông Tống Lâm thâm tình thật, hoàn toàn không thể đoán trước được anh sẽ dùng thủ đoạn gì trong một giây tiếp theo.

Xe chậm rãi khởi động, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tình cờ nhìn thấy Mộ Đình Nam tức giận bước lên xe.

Cửa xe bị anh đóng sầm lại, cho dù đang ngồi trong xe, Mộ Cẩm Vân vẫn có thể nghe thấy tiếng va chạm của cửa xe.

Lúc này, Mộ Tinh Anh vừa thay quần áo chuẩn bị ra ngoài chơi thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lương Cầm, Mộ Thịnh kêu cô đi học vê.

Cô liếc nhìn người bạn đang đợi mình ở cửa, rồi lắc đầu: “Ba tôi kêu tôi về nhà” Mộ Cẩm Vân đã trở thành cổ đông lớn nhất của Sinh Nguyên, Mộ Tỉnh Anh biết hôm qua.

Cô nghĩ rằng Mộ Đình Nam đang tìm kiếm cô trở lại vì điều này.

Mộ Tinh Anh muốn tìm người để bắt đầu xử lý Mộ Cẩm Vân, nhưng nghĩ đến Tống Lâm, cô lại nhớ lại chuyện phòng tranh, sau khi nghĩ lại, cô vẫn không kìm lòng run người.

Mộ Đình Nam đẩy cửa xe đi về phía biệt thự, Lương Thu Trà đang chuẩn bị chợp mắt thì thấy anh tức giận đi vào, nhướng mày, vội vàng chào hỏi: “Đình Nam, sao vậy? Đại hội cổ đông diễn ra không tốt sao?” Nghe được lời nói của Lương Thu Trà, lửa giận của Mộ Đình Nam trở nên sôi sục hơn: “Đừng nói với tôi về đại hội cổ đông! Hôm nay là ngày nhục nhã nhất của Mộ Đình Nam trong nhiều năm qual” Lương Thu Trà chưa từng thấy Mộ Đình Nam tức giận như vậy, mím môi không dám nói gì, rót cho anh một ly nước ấm: “Uống một ly nước.” Mộ Đình Nam không trả lời, quay lại nhìn cô: “Mộ Tinh Anh đâu?” “Hôm nay thứ năm, Mộ Tinh Anh ở trường. Hơn nữa, cuộc họp cổ đông thì có liên quan gì đến cô?!” “Bà còn nói, đều là bà chiều hư nó! Hôm nay Tống Lâm đích thân nói tôi phải dạy nó cho tốt, nó mà không làm gì, chẳng lẽ Tống Lâm đích thân nhắc đến nó?” Vẻ mặt Lương Thu Trà cứng đờ, mấy ngày nay cô không để ý lắm đến Mộ Tỉnh Anh, không biết cô ả còn làm thêm cái gì nữa.

Nhưng dù sao bà ta cũng chỉ có một đứa con gái là Mộ Tinh Anh, cho dù Mộ Tinh Anh thực sự làm gì, thì bà cũng phải lên tiếng bảo vệ cô ả.

“Ông cái gì cũng chưa điều tra, làm sao có thể ngay lập tức nói rằng con gái của chúng ta gây chuyện?” Nghe được những lời của Lương Thu Trà, Mộ Đình Nam chế nhạo, “Bà còn chưa hiểu rõ đứa con gái mà bà sinh ra sao?? Tôi đã nhờ Lương Cầm kiểm tra rồi. Tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra bất cứ điều gì. Nếu không, ngay cả diêm vương cũng sẽ Không thể ngăn cản tôi! ” “Đình Nam sự việc còn chưa có định luận mà, sao ông phải tức giận đến mức như vậy? Hãy ngồi xuống trước đi, nếu không huyết áp của ông sẽ lại tăng lên!” Phải nói Lương Thu Trà sáng suốt chuyển đề tài, Mộ Đình Nam liếc nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, uống cạn một nửa cốc nước sau mới ngẩng đầu lên.

“Tinh Anh gần đây đi học, con bé có thể làm được gì? Ngược lại là Cẩm Vân, nhìn xem nó đã làm gì. Ông là cha nó, vậy mà nó còn nhẫn tâm lấy đi cổ phần!” Lương Thu Trà này trước giờ chả làm được việc gì ra hồn, nhưng mà phải nói bà ta cực kì giỏi trong việc đổ tội lên đầu người khác.

Nghe cô nói xong, lại nghĩ đến sự nhục nhà của ông trong cuộc họp hôm nay, Mộ Đình Nam hoàn toàn thay đổi trọng tâm: “Nó cũng chỉ là cậy Tống Lâm thôi chứ làm được cái nước mẹ gì” Lúc này, Mộ Tinh Anh quay lại, ‘Ba, mẹ, sao đột nhiên cho con trở về?”