Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 52




Chương 52: ăn cơm?

Tóc của Mộ Cẩm Vân rất dài, Tống Lâm phải mất gần nửa tiếng đồng hồ mới có thể sấy khô hết tóc.

Trong toàn bộ quá trình, tiếng máy sấy tóc rất lớn, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn ngủ ngon lành mà không mở mắt.

Mộ Cẩm Vân bị điện thoại di động rung động đánh thức, mở mắt ra nghĩ là điện thoại di động của mình, chỉ đành vươn tay chạm vào điện thoại di động, nhưng lại không ngờ làm người bên cạnh thức giấc.

Cô lập tức hoảng sợ, quay lại thì mới nhận ra Tống Lâm vẫn còn trên giường.

Mặc dù rèm cửa sổ cao từ trần đến sàn đã được kéo chặt, nhưng vẫn có thể thấy bầu trời bên ngoài đã rất sáng.

Có ánh sáng trong phòng, Mộ Cẩm Vân có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông, và cũng nhìn rõ cái cách anh nhìn chằm chằm cô.

Mộ Cẩm Vân sững sờ, vừa định mở miệng nói, nhưng lúc này Tống Lâm đã đứng dậy, nhìn cô rồi quay vào phòng tăm.

Cô sững sờ nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, rất lâu sau mới phản ứng lại.

Mộ Cẩm Vân nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, lôi trong tủ ra một chiếc váy mặc vào, sau đó cô mới phản ứng lại.

Tống Lâm vẫn chưa ra đi…

Cô chợt chợt nhớ tối hôm qua tóc mình ướt, sờ lên tóc khô hẳn, tóc tuy hơi rối nhưng không có thắt nút như cô tưởng tượng.

Vẻ mặt của Mộ Cẩm Vân có chút phức tạp, lúc này cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tống Lâm bước ra khỏi đó, liếc nhìn cô, vừa đi tới vừa hỏi: “Cô có thể nấu ăn không?” “Hả? Có, một chút.” “Vậy làm bữa sáng đi” Anh nói, đi ngang qua cô, dừng lại trước tủ, mở cửa tủ lấy ra một bộ quần áo.

Mộ Cẩm Vân trong một lúc không có phản ứng, cho đến khi anh quay lại và hỏi cô: “Có vấn đề gì không?” Cô lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lắc đầu: “Không có.” “àh”” Anh ta khit mũi, trước khi Mộ Cẩm Vân quay người rời đi, anh ta đột nhiên cởi bỏ bộ đồ ngủ của mình.

Cô đứng đó, nhìn cơ thể trần truồng của anh, khuôn mặt chợt ửng hồng.

Lần này, không đợi Tống Lâm nói gì, cô đã quay người chạy vào nhà tắm như một cuộc chạy trốn.

Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khuôn mặt trắng nõn ửng lên từng lớp.

Mộ Cẩm Vân vươn tay mở nước, tát nước lên mặt, trấn tĩnh lại bắt đầu tắm rửa.

Bởi vì nhớ tới lời nói vừa rồi của Tống Lâm, tốc độ của cô nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Lúc đi ra, cô vô thức liếc nhìn máy sấy tóc ở bên cạnh, ánh mắt rơi vào máy sấy tóc, sắc mặt Mộ Cẩm Vân trực tiếp thay đổi.

Nếu như ngày thường cô chỉ gội đầu mà không sấy khô, tóc cô sẽ bị thắt nút, nhưng lần này tỉnh dậy, điều đó đã không xảy ra. Ban đầu cô nghĩ lần này mình gặp may.

Nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải, rõ ràng là Tống Lâm giúp cô sấy tóc! Nghĩ đến đây, cô mím môi, cảm thấy rất phức tạp.

Lúc cô đi ra ngoài, người đàn ông trần truồng vừa rồi đã mặc xong đồ, còn chưa kịp thu xếp, chiếc áo sơ mi trắng che ngang eo đang cài cúc áo, động tác chậm rãi, vẻ mặt vô cảm.

nhưng lại quyến rũ không thể giải thích được.

Mộ Cẩm Vân buộc mình chỉ sau một cái liếc mắt đã thu hồi ánh mắt, cầm lấy bình phun sương phun lên mặt, xuống lầu làm bữa sáng.

Mộ Cẩm Vân đã ở nước ngoài rất nhiều năm, cô cũng đã tự học nấu ăn.