Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 374




Chương 374: Đáng mà

Người ở đầu dây bên kia là Hàn Nghị, nghe được lời nói của Hàn Nghị, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một lúc: “Cô ấy vừa vào phòng sinh hay đã sinh rồi?”

“Sinh xong rồi, là một bé trai, tầm bốn kí.”

“Chúc mừng anh, Hàn Nghị!”

“Cảm ơn.

Tôi qua chỗ Thanh Nga nha.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, cô rốt cuộc không nhịn được hưng phấn trong lòng, trực tiếp nhảy dựng lên ôm lấy Tống Lâm: “Tống Lâm, Thanh Nga sinh rồi! Là con trai đó! Em phải đến Hòa Bình! Sáng sớm ngày mai chúng ta liền bay đến Hòa Bình có được hay không?”

Tống Lâm cũng hơi sửng sốt, một lúc sau mới đáp: “Được.”

Hai người vốn định ở lại đây một đêm, nhưng bây giờ Hứa Thanh Nga đã sinh, Mộ Cẩm Vân chỉ muốn sáng sớm hôm sau bay liền đến Hòa Bình để gặp cô ấy.

Tống Lâm chở cô trở về bờ, sau khi trở về nhà, Mộ Cẩm Vân nhét món quà đã sớm chuẩn bị vào vali.

Vì chuyện này mà Mộ Cẩm Vân cả đêm ngủ không ngon, cô cứ trằn trọc mãi.

Tống Lâm sai người đặt máy bay lúc 9h30 sáng hôm sau, Mộ Cẩm Vân cả đêm không ngủ được mấy, đến rạng sáng mới ngủ được vài tiếng.

Vừa đứng dậy cô đã liên tục ngáp dài, lên xe thì không khỏi lăn ra ngủ, trên máy bay cô cũng ngủ một mạch.

Máy bay hạ cánh xuống Hòa Bình thì cũng đã gần 12 giờ, sau gần một năm quay trở lại thành phố mà mình đã gắn bó suốt 4 năm này, tâm trạng của Mộ Cẩm Vân còn xen lẫn nhiều cảm xúc khác ngoài sự phấn khích.

Cô không cho Hàn Nghị hay Mã Cầm đến đón, sau khi rời sân bay, Mộ Cẩm Vân đón một chiếc taxi rồi trở về căn hộ mình ở trước đây.

Cô đã không ở đây gần một năm, nhưng Hứa Thanh Nga đã giúp cô trông coi rất tốt, căn hộ định kỳ đều có người vào quét dọn sạch sẽ, nhân dịp năm mới, Hứa Thanh Nga cũng giúp treo lên một vài câu đối, mở cửa vào nhà cũng sẽ không khiến cho người ta có cảm giác trống vắng.

Mộ Cẩm Vân vừa đặt hành lý xuống liền kéo Tống Lâm đến bệnh viện, khi hai người đến bệnh viện thì Hứa Thanh Nga vừa mới tỉnh lại.

Khi mang thai thì Hứa Thanh Nga tăng cân không ít, cả người cũng không còn liễu yếu đào tơ như trước đây.

Hàn Nghị đang đút cháo cho Hứa Thanh Nga, Hứa Thanh Nga nhìn thấy cô thì mỉm cười: “Đến nhanh vậy?”

Cô gật đầu: “Có đau không?”

“Đau lắm.”

Hàn Nghị đút cho Hứa Thanh Nga thìa cháo cuối cùng rồi đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người họ.

Mộ Cẩm Vân nhìn cô: “Cậu đặt tên cho em bé là gì vậy?”

“Hàn Hứa, Hàn Nghị đặt đấy.”

Cô sửng sốt một chút, sau đó nhìn Hứa Thanh Nga cười nói: “Hàn Nghị biết tự giác đấy.”

Hứa Thanh Nga nhìn cô một cái: “Hình như cậu mập ra đấy?”

Mộ Cẩm Vân đưa tay sờ sờ mặt của mình: “Tết mà.

Ăn hơi nhiều thôi.”

Miệng Hứa Thanh Nga giật giật: “Mình nhìn thấy mấy bài đăng của cậu rồi, chẳng lẽ bây giờ Tổng giám đốc Lâm đổi nghề rồi sao?”

Cô hơi ngượng ngùng: “Anh ta chỉ tự nhiên nổi hứng thôi, đợi vài bữa nữa là hết ấy mà.”

Gần đây, Tống Lâm ngày nào cũng nghiên cứu các món ăn mới, nấu xong là bắt cô chụp ảnh và đăng lên Facebook.

Giờ thì tốt rồi, mọi người xung quanh đều biết Tống Lâm ngày nào cũng “không có công việc đàng hoàng”, làm ổ ở nhà nghiên cứu các món ăn.

Bây giờ mỗi khi cô ấy đăng hình lên Facebook, thì những bình luận bên dưới gần như là “Bao giờ nhà hàng của anh Lâm khai trương?”

Mộ Cẩm Vân thấy dở khóc dở cười, nhưng Tống Lâm lại khá đắc chí.

“Tống Lâm có đến với cậu không?”

Hứa Thanh Nga chỉ vào một cái ghế bên cạnh để cô ngồi xuống.

Mộ Cẩm Vân xoay xoay cổ: “Có.

Mình ngủ suốt trên máy bay nên hông hơi đau.”

Hứa Thanh Nga nhìn cô cười như không cười nói: “Cậu xác định là chỉ cần ngủ trên máy bay sẽ làm cho mình đau hông sao?”

“Bây giờ cậu đã làm mẹ rồi mà sao còn mấy cái suy nghĩ dơ bẩn vậy hả?”

Hứa Thanh Nga mỉm cười: “Giữa nam và nữ thì chỉ có tình dục hoặc tình yêu.

Đây là chuyện bình thường.

Do cậu có tư tưởng không đứng đắn đấy chứ.”

Mộ Cẩm Vân không nói chuyện này với cô nữa, giơ tay giúp cô vén tóc: “Khổ cho cậu rồi.”

“Đáng mà.”

Hứa Thanh Nga cúi đầu mỉm cười, trước giờ cô ấy vẫn luôn là một người lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân nhìn thấy nụ cười của cô ấy ấm áp như vậy.

Quả nhiên khi được làm mẹ, người phụ nữ không chỉ trở nên mạnh mẽ và mà cũng dịu dàng hơn.

“Đau lắm không?”

“Đau lắm, đau đến mức muốn nhét ngược trở lại vào bụng, không muốn sinh tiếp nữa.”

Mộ Cẩm Vân không khỏi bật cười: “Được rồi, bây giờ thì cũng sinh xong rồi.

Cậu ngủ một chút đi, mình ngồi đây ngắm em bé một lát đã.”

Hứa Thanh Nga vừa mới sinh xong nên thực sự rất mệt, cô gật đầu một cái rồi lại nằm xuống.

Mộ Cẩm Vân cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn Hứa Thanh Nga nằm trên giường bệnh, lần đầu tiên cô cảm nhận được tình mẫu tử vĩ đại.

Tuy Hứa Thanh Nga tươi cười nhưng gương mặt nhợt nhạt vừa mới sinh xong của cô được thể hiện rất rõ.

Đừng trông dáng vẻ Hứa Thanh Nga như vậy thì cho là bình thường, trên thực tế cô ấy cực kì sợ đau.

Hứa Thanh Nga dùng dao gọt trái cây để gọt táo, vô tình cắt đứt ngón tay, sắc mặt lập tức tái mét.

Khi cô băng bó cho cô ấy, cô ấy luôn miệng nhắc cô nhẹ tay một chút.

Người ta nói sinh con là đau nhất, trên đời này không có gì giống nhau cả, mỗi người đều có cảm giác đau khác nhau.

Một người sợ đau đến mức như vậy mà có thể nói là “Đáng mà.”

sau hơn bảy giờ bị tra tấn.

Nếu không phải vì tình yêu, cô cũng không biết còn bởi vì cái gì nữa.

Tại tầng dưới bệnh viện.

Hai người đàn ông đều không nói một lời nào, Hàn Nghị không phải là một người thích tán gẫu, Tống Lâm thì ngoài lúc ở bên cạnh Mộ Cẩm Vân còn không thì luôn giữ một khuôn mặt lạnh băng.

Hai người đàn ông như vậy mà đứng chung một, nếu không có người thứ ba, thì họ có thể im lặng cho đến ngày tàn của thế giới.

Nhưng trên thực tế, chính là anh Lâm mặt lạnh mở miệng trước: “Chúc mừng.”

Hàn Nghị sửng sốt một chút, quay qua nhìn Tống Lâm, có phần kinh ngạc: “Cám ơn.”

“Anh có vào phòng sinh không?”

Hàn Nghị không nghĩ tới Tống Lâm sẽ hỏi cái vấn đề này, nhìn hắn một hồi, mới gật đầu: “Có.”

“Có sợ không?”

Theo lý mà nói đàn ông có lòng tự ái cực kì mạnh mẽ.

Tống Lâm hỏi như vậy, nếu là người đàn ông khác có lẽ cũng sẽ không trả lời, thậm chí còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Nhưng Hàn Nghị nhìn anh, có lẽ đã hiểu được ý của Tống Lâm.

Anh ấy gật đầu một cái: “Sợ lắm.”

Trong suốt quá trình sinh nở anh đều có mặt, cả quá trình tra tấn này đều in đậm vào mắt của anh, anh đã nhìn thấy Hứa Thanh Nga đau đến mức suýt ngất đi.

Khi vợ sinh con, chồng là kẻ vô dụng nhất, chẳng làm được gì cả.

Anh không thể làm gì khác ngoài việc đứng bên cạnh nhìn cô ấy.

Mấy lần giữa chừng, anh rất muốn bước tới lôi đứa bé ra để cô ấy bớt khổ.

Nhưng anh đã kiềm chế lại, dù sao thì anh cũng chẳng biết gì.

Lúc này Tống Lâm trầm mặc, Hàn Nghị cắn môi, đưa tay lên che mặt: “Tôi sẽ không để cho ấy sinh lần nữa đâu.”

Khi anh ấy nói điều này, tay anh ấy run lên.

Bao năm qua, cho dù mưa gió bão bùng, hay tên bay đạn lạc anh cũng đều không sợ, chỉ ngoại trừ tối hôm qua.

“Tối hôm qua cô ấy không cho tôi vào.

Tôi không nghe.

Lúc đó tôi nghĩ rằng cô ấy không thoải mái ít nhất cũng có tôi bên cạnh.

Tôi nghĩ mình có thể chịu đựng được.

Nhưng đêm qua, bảy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng đó vẫn còn làm cho tôi ám ảnh “

Nói xong, anh ta giơ tay vỗ vỗ vai Tống Lâm: “Anh Lâm, tính ra thì tình trạng của các anh cũng còn đỡ đó.”

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn Hàn Nghị một cái, không lên tiếng “Đi xem em bé chút không?”

“Đi.”

Hàn Nghị đứng dậy và đưa anh đi, khi hai người quay trở lại phòng, Hứa Thanh Nga đã ngủ.

Mộ Cẩm Vân ngồi ở bên giường có chút buồn ngủ, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Nghị và Tống Lâm thì cô vội vàng đứng lên, thấp giọng hỏi: “Chừng nào em bé mới được ẵm đến đây?”

Hàn Nghị giải thích: “Có thể phải đợi hai tiếng nữa.

Tôi dẫn các cô qua xem trước.

Chắc giờ nó vẫn còn đang ngủ đấy”

“Được.”

Cô bước đến bên cạnh Tống Lâm, phát hiện anh đang nhìn mình.

Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Tống Lâm thu lại ánh mắt và dẫn cô theo Hàn Nghị đi xem em bé mới chào đời.

Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân nhìn thấy em bé vừa mới sinh, da mặt của em chưa lớn nên vẫn còn nhăn nheo, khác hẳn với khuôn mặt bụ bẫm mà cô nhìn thấy trên tivi Một khối nhỏ bé nằm trong nôi nhắm mắt ngủ, trông rất hết sức ngọt ngào, tay chân nhỏ bé chỉ thôi thúc người khác đến chăm sóc.

Đến bốn giờ chiều, Mã Cầm mang đồ ăn từ nhà đến.

Mộ Cẩm Vân được bồng em bé như ý muốn, em bé bốn kí trong tay cô không nặng là bao.

Cô ấy không biết cách bế một đứa bé, và cô em bé trong tay mà không dám động đậy gì.

Tống Lâm đứng ở một bên nhìn, không lên tiếng.

Hai người không ở lại bệnh viện lâu vì Mã Cầm đến đưa họ về và bảo sẽ làm bữa tối cho họ.

Nhưng mà vẫn còn sớm nên Mã Cầm bảo họ đi ngủ một lát, chờ làm xong cơm sẽ gọi bọn họ dậy.

Sau khi Mã Cầm rời đi, Mộ Cẩm Vân đi tới cạnh Tống Lâm, ngẩng đầu nhìn anh: “Tống Lâm, anh sao vậy?”

Tống Lâm nhìn cô: “Không có gì đâu.”

Cô nhướng mày: “Không có chuyện gì thì sao anh không nói gì hết vậy?”

Tống Lâm nhìn cô một cái: “Anh thấy đứa nhỏ đó quá xấu.”

Nghe được lời nói của anh, Mộ Cẩm Vân lúc có chút dở khóc dở cười: “Mới sinh ra thì ai cũng đều trông như vậy cả? Anh cho rằng khi anh vừa được sinh ra sẽ đẹp liền sao?”

“Quá xấu.”

“…”

Cũng may Hàn Nghị không có nghe thấy những lời này, nếu không cái miệng của anh Lâm này thật là thiếu đòn mà.

Hứa Thanh Nga vừa mới sinh xong, cả người còn rất yếu.

Mộ Cẩm Vân cũng không muốn ngày nào cũng đến bệnh viện làm phiền cô ấy nên cô quyết định kéo Tống Lâm đi dạo quanh Hòa Bình.

Cô đã ở Hòa Bình được hơn ba năm, khi gặp áp lực, cô thích cùng Hứa Thanh Nga đi tìm đồ ăn ngon, hoặc một mình đi dạo trên những con phố yên tĩnh.

Nàng đối với Hòa Bình quen thuộc không kém gì người địa phương, lúc này đang là kì nghỉ Tết, Hòa Bình có rất nhiều người đến tham quan những di tích, danh lam thắng cảnh.

Mộ Cẩm Vân không đưa Tống Lâm đến những chỗ đông người mà đưa anh đến một nơi nhỏ xinh vắng vẻ.

Hòa Bình nằm tại kinh độ cao hơn Hà Nội, nên mùa đông cũng lạnh hơn Hà Nội.

Không có tuyết vào ngày họ đến, nhưng lại có tuyết vào ngày hôm sau.

Mộ Cẩm Vân đã đi bộ cả ngày, vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, vì vậy khi lên xe taxi cô đã gục lên bả vai của Tống Lâm.