Chương 367: Anh không còn một mình
‘,’“Tống Lâm!”
Mặt cô rất nóng, gọi tên anh, rồi rút tay về.
“Nghe được.”
Anh hững hờ đáp ứng, cởi áo len ra, sau đó bắt đầu cởi hết quần áo của cô.
Mộ Cẩm Vân biết mình tránh không khỏi, đành phải cố gắng nói ít lại, miễn cho Tống Lâm trêu chọc.
Lúc tiến vào, anh áp sát bên tai cô, hỏi cô ma thuật này thế nào, lúc ấy cô chỉ muốn đạp một cước hất bay anh ra ngoài!
Thời gian vào mùa đông trôi qua vô cùng nhanh, tháng mười hai đảo mắt đã đi qua.
Hạng mục mà Thụy Hiên hợp tác với Hồng An được khởi động lại một lần nữa, về phần chuyện lúc trước, Mộ Cẩm Vân giao toàn bộ trách nhiệm đàm phán cho An Kim Hiền.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, Tống Lâm nói sẽ chuẩn bị một món quà mừng năm mới cho cô.
Mộ Cẩm Vân chưa chuẩn bị gì nên có hơi chột dạ, ngay cả việc anh định tặng quà gì, cô cũng không dám hỏi.
Bữa tối là do Tống Lâm nấu, đoạn thời gian trước anh đang nghiên cứu cơm kiểu Trung, về sau lại thuận tiện nghiên cứu nấu cơm Tây.
Vượt qua bữa tối Trung Tây kết hợp, Mộ Cẩm Vân rất hài lòng, không biết có phải do qua lăng kính tình yêu không, mà cô cảm thấy Tống Lâm có thể mở nhà hàng bên ngoài được rồi.
Sau khi ăn cơm tối, Tống Lâm nói là Quảng trường Nhất Giai bên kia có hoạt động đón năm mới, anh hỏi cô có đi hay không.
Đối với Mộ Cẩm Vân mà nói loại hoạt động đón năm mới này đã là chuyện xảy ra từ sáu, bảy năm trước, thời điểm mà cô còn học đại học.
Từ sau khi về nước tới bây giờ, cô rất ít quan tâm tới ngày lễ.
Bây giờ khi ở cùng Tống Lâm, cô lại có hơi hoài niệm.
Nghe thấy Tống Lâm nói, Mộ Cẩm Vân hơi nhíu mày lại: “Anh không cảm thấy nơi đó rất ầm ĩ sao?”
Tống Lâm bình thường khi triển khai cuộc họp đều không thích không khí tranh cãi ầm ĩ, hoạt động năm mới cũng như thế, không biết anh có thể chịu được không nữa.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, cười lạnh nói: “Đó là náo nhiệt, không phải ầm ĩ.”
Ba mươi mấy năm trôi qua, anh ghét nhất là cảnh tượng náo nhiệt, cho nên về sau ngay cả chút ồn ào cũng không chịu nổi.
Phòng ở cũng ở nơi cao nhất, văn phòng cũng thế.
Không phải bởi vì anh thích ở chỗ cao, mà bởi vì ở tầng cao thì sẽ yên tĩnh.
Nhưng có cô ở đây, nơi ầm ĩ cũng thành nơi an tĩnh.
Anh không phải người ghét chỗ náo nhiệt, anh chỉ chán ghét nhìn cảnh tượng đông vui, náo nhiệt một mình mà thôi.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước, anh không chỉ có một mình.
Nghe được lời mà anh nói, Mộ Cẩm Vân không khỏi hừ một tiếng: “Không nghĩ tới nha, tổng giám đốc Lâm, hóa ra anh cũng biết chỗ ầm ĩ và náo nhiệt không giống nhau nha!”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh cười, rõ ràng là đang cười anh mà.
Sắc mặt của Tống Lâm chợt biến đổi, trở nên lạnh tanh: “Có đi hay không?”
“tổng giám đốc Lâm mời, đương nhiên là đi chứ!”
Cô vừa nói vừa cầm áo khoác lên: “Được đó, vừa vặn cơm nước xong xuôi, ra ngoài tiêu cơm chút cũng hay.”
Tống Lâm nhìn cô một cái, lấy một cái khăn quàng cổ từ tủ quần áo ra: “Tới đây.”
Mộ Cẩm Vân kéo lại áo len đang mặc trên người: “Em đang mặc áo len cao cổ.”
“Không đủ cao.”
“…”
Cô không phản bác được, đành phải nhấc chân đi qua, để mặc anh quấn khăn quàng cổ cho mình.
Tống Lâm quấn xong khăn quàng cổ, mặt của cô đã bị che khuất một nửa.
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua tấm gương, không khỏi tự giễu một câu: “tổng giám đốc Lâm thật là lợi hại, quấn thành như vậy cũng không cần sợ người khác sẽ nhận ra hai ta nữa.”
Đoạn thời gian trước, vụ án về đứa trẻ ngang ngược kia ồn ào trên Microblogging, có người khen, có người chửi mắng, ngay từ đầu đã hình thành hai phe tranh cãi ác liệt.
Về sau cũng không biết là ai đột nhiên nói ra sự kiện hôn lễ cử hành vào tháng mười một của cô và tổng giám đốc Lâm, tiếp theo có người bắt đầu nói tới tình cảm giữa cô và Tống Lâm và tự hỏi tính đúng sai của sự việc này.
Đến cuối cùng, chuyện đúng sai đã không còn quan trọng nữa, lại có càng nhiều người chú ý tới chuyện tình của cô và Tống Lâm hơn.
Hiện giờ những bình luận nào liên quan tới Tống Lâm đều được nhiều người quan tâm.
Trong tuần này, vào buổi trưa, khi Mộ Cẩm Vân ra ngoài gặp khách hàng, đột nhiên bị nhận ra, đãi ngộ có thể sánh ngang với minh tinh hạng hai.
Ngày thứ hai, Tống Lâm cũng bị người nhận ra, chỉ là không ai dám đuổi theo, họ chỉ dám đứng chụp trộm rồi đăng hình lên Microblogging.
Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm hai người cũng coi như là người của công chúng, thời điểm tổ chức hôn lễ xa hoa đã hút không ít fan CP rồi, chuyện sau đó dân mạng càng coi như phim bộ, hơn nữa còn là phim bộ theo thời gian thực, có thể nói, bây giờ Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân hai người đi ra ngoài, không cẩn thận sẽ bị người yêu cầu chụp ảnh chung.
Buổi tối hôm nay là hoạt động chào năm mới, bên ngoài lại có nhiều người như vậy, chắc hẳn sẽ có người nhận ra bọn họ.
Không thể không nói, hóa trang thành như vậy cũng có chỗ tốt.
Tống Lâm nhìn cô một cái, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài.
Hai người cũng không lái xe, Quảng trường Nhất Giai chỉ cách nhà trọ 1,5 km, chỉ đi bộ mười lăm phút là tới.
Lúc này hẵng còn sớm, người đi lại trên đường không nhiều, mà thời tiết lại lạnh.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy may mắn vì trước khi ra cửa, Tống Lâm đã quấn khăn quàng cổ cho cô, nếu không thì trong gió lạnh thế này, cô sẽ đóng băng mất.
Vào đúng thời điểm chuyển giao hằng năm, Quảng trường Nhất Giai sẽ gõ chuông, đây là truyền thống đã kéo dài mười năm, nhưng cô ở với Tống Lâm nhiều năm rồi, đây lại là lần đầu tiên tham gia hoạt động chào năm mới này.
Hai người đi từ từ, giày vò một trận, khi tới Quảng trường đã là hơn chín giờ.
Chung quanh Quảng trường so với trên đường có vẻ náo nhiệt hơn nhiều, từng đôi tình nhân, còn có cả gia đình dẫn theo con nhỏ tới, cũng có những người đi một mình.
Bên cạnh Quảng trường có bán hoa hồng, cũng có bán bóng bay, còn có chỗ bán cả đồ trang sức.
Tống Lâm nắm tay cô đi tới chỗ sân rộng, một cô gái nắm tay bạn trai đi qua, trên tay cô ấy là bóng bay, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua.
Người bên cạnh đột nhiên dừng bước: “Em thích không?”
Cô hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: “Hả, cái gì cơ?”
“Bóng bay.”
Anh nhìn thoáng qua chỗ bán bóng bay cách đó không xa, Mộ Cẩm Vân thuận theo tầm nhìn của anh mà nhìn sang: “Không được, đây là đồ vật của trẻ con mà.”
“Em còn nhỏ.”
Anh nói xong, cũng không đợi cô lên tiếng, đã nắm tay cô kéo tay chỗ bán bóng bay: “Em thích cái nào?”
Mộ Cẩm Vân có chút bối rối, kéo tay anh: “Được rồi, cầm liên tục sẽ thấy rất phiền phức.”
“Anh sẽ cầm giúp em.”
Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía anh: “tổng giám đốc Lâm, anh nói thật đi, có phải là anh thích bóng bay không hả?”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt anh liền đen lại.
Mộ Cẩm Vân vội vàng mở miệng: “Em muốn cái hình mèo Kitty kia!”
Anh nhìn cô một cái, thấy cô chỉ tay vào con mèo kia, bèn bảo với người bán: “Tôi mua cái này.”
“Có ngay, ba mươi lăm đồng, tiên sinh.”
“Thanh toán điện tử.”
Mộ Cẩm Vân cầm bóng bay, cười: “Bây giờ anh còn biết cả thanh toán điện tử hả?”
Tống Lâm cần cái gì cũng có người giúp anh chuẩn bị, chỗ khiến anh tiêu tiền cũng không có, cho nên có nhiều tiền như vậy nhưng anh cũng không thể nào dùng đến, đại đa số đều là ném thẻ ra thanh toán.
Có điều là có một khoảng thời gian trước đây, không biết anh làm sao biết thanh toán điện tử mà download xuống, có một hôm lúc hai người đang làm việc, cô đang chuẩn bị xuống xe mua bữa sáng, Tống Lâm lại đột nhiên nói để anh đi mua.
Từ đó về sau, bữa sáng trên cơ bản là anh xuống xe mua.
Chỉ có điều là cô vẫn tưởng rằng anh thanh toán bằng tiền mặt, chỉ là không nghĩ tới anh lại thanh toán điện tử.
Chậc chậc chậc, tổng giám đốc Lâm đúng là vẫn hội nhập rất nhanh nha.
Nhân lúc anh trả tiền, Mộ Cẩm Vân lại nhịn không được nhìn thoáng qua số dư tài khoản của anh, cô kinh ngạc: “Làm sao trong này lại có nhiều tiền như vậy?”
“Nhiều hả?”
Anh thanh toán xong, nắm tay cô tiếp tục đi vào bên trong.
Mộ Cẩm Vân dùng ngón tay đếm: “Bảy chữ số, không nhiều sao?”
“Thẻ của anh đều không giới hạn.”
“…”
Tại sao cô lại muốn thảo luận vấn đề này với Tống nhà giàu chứ?
Trên sân cực kỳ rộng rãi và thoáng đãng, nhưng hôm nay có hoạt động năm mới nên có rất nhiều món ăn vặt.
Gần đây, dạ dày của Mộ Cẩm Vân bị Tống Lâm nuôi lớn, lúc này là hơn chín giờ đêm, chính là thời điểm ăn bữa khuya.
Những cái xiên nướng và Oden kia cực kỳ thơm ngon, còn có gà rán, thịt nướng.
Có ngon hay không thì cô không biết, nhưng mùi thật là thơm.
Những đôi tình nhân đều cầm không ít xiên, lúc này Mộ Cẩm Vân phát thèm, nghiêng đầu nhìn Tống Lâm đứng cạnh, kéo ống tay của anh: “Tống Lâm, em muốn ăn cái kia.”
“Mua!”
Anh nói xong liền kéo cô qua đó.
Thế nhưng sau khi đến gần, nhìn thấy quầy đồ nướng ngoài trời kia, cả những xiên nướng không đậy đụm gì ở bên cạnh, sắc mặt Tống Lâm trở nên phức tạp: “Em rất muốn ăn à?”
“Em hơi đói.”
Cô nhìn anh, tay sờ soạng bụng.
Tống Lâm nhìn một chút, nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng MacDonald: “Bên kia có MacDonald, anh mua một cái Hamburger cho em nhé?”
Mộ Cẩm Vân dắt tay anh: “Em muốn ăn cái này.”
Anh nhìn những cái xiên nướng kia một hồi, sau đó lại nhìn Mộ Cẩm Vân, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Được thôi.”
Sau khi nói xong, anh lại chêm vào một câu: “Em ăn xong thì không được hôn anh.”
Mộ Cẩm Vân cười như không cười nhìn anh: “Thật sự không thể hôn anh sao?”
“Bẩn.”
Cô đương nhiên biết thứ anh nói bẩn không phải là cô, Tống Lâm có bệnh thích sạch sẽ, đúng là không để cho người phản bác lại được mà.
Trước đó đi đến quầy đồ nướng ăn đồ ở đó, anh không nhìn thấy ông chủ làm cho nên còn có thể ăn hết, nhưng giờ nhìn thấy rồi, dù có ngon đến mấy cũng nuốt không trôi.
“Được, cho tôi mười xiên thịt dê nướng, mười xiên thịt bò, mười cái gân gà.”
Sắc mặt của Tống Lâm trông rất khó coi, nhưng anh đã lỡ thỏa hiệp rồi.
Mộ Cẩm Vân mua nhiều nên khiến ông chủ rất vui vẻ, ông tặng thêm cho cô hai xiên rau hẹ nướng.
Mười phút sau, vẻ mặt của Mộ Cẩm Vân đầy thỏa mãn nhận lấy cái hộp, nghiêng đầu nhìn Tống Lâm: “Anh thật sự không ăn sao?”
“Cách xa anh ra một chút.”
Khuôn mặt anh ghét bỏ liếc cô, nhưng vẫn nắm chặt tay cô.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “Anh buông tay ra trước đi.”
“Hả?”
“Em tìm chỗ xa một chút, ăn xong em sẽ trở lại!”
“Em quay lại đi!”
Tống Lâm tóm lấy tay cô, Mộ Cẩm Vân nín cười, đi cùng anh đến chỗ ít người, im lặng bắt đầu ăn.
Tống Lâm nhìn cô một hồi, đoán chừng là vô cùng thê thảm: “Anh đi mua nước.”
“Anh ăn đi.”
Cô vội vàng ăn, đầu cúi gầm xuống.
Thấy bóng lưng của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân không khỏi nở nụ cười.
Cô cũng không biết vì cái gì, thực ra bình thường cô cũng không thèm mấy thứ này cho lắm, nhưng mỗi lúc ở cạnh Tống Lâm, cô lại luôn luôn không nhịn được muốn ăn.
Hết lần này tới lần khác, Tống Lâm đều thể hiện sự ghét bỏ, lần trước ở trong tiệm, anh cũng nể mặt cô, miễn cưỡng ăn một ít, hiện giờ anh đến đụng vào cũng không dám.
Ai, người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ thật sự là không thể cảm nhận được niềm vui mà.’