Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 364




Chương 364: Tôi phải về nhà chăm sóc cho bà xã

‘,’Khoảng thời gian này, Tống Lâm trở nên mê căn bếp.

Cứ cách ba bốn ngày anh lại hầm canh, Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình béo lên không ít, đặc biệt là lúc tái khám, sau khi bác sĩ nói nên uống nhiều canh xương, Tống Lâm liền nấu canh xương bốn lần cho cô mỗi tuần. Cô vào mấy ngày này lại không có khả năng vận động, ngày ngày ăn xong không ngồi thì cũng nằm, thịt trên bụng càng ngày càng lộ ra.

Mộ Cẩm Vân đẩy xe lăn đến cửa của phòng bếp,nhìn người bên trong bận rộn chạy tới chạy lui: “Tống Lâm, sắp sáu giờ rưỡi rồi, anh thật sự muốn đến muộn trong ngày lễ kỉ niệm của Samsung ư?”

Với tư cách là tổng giám đốc, đây có phải là có chút quá đáng rồi không? Anh quay đầu nhìn cô một cái: “Vội cái gì chứ?”

Cô có chút chẳng biết làm sao: “Được thôi, anh không vội thì thôi.”

Cô đẩy xe lăn ra ngoài, chờ ăn bữa tối.

Anh mang thức ăn ra cho cô, rồi ôm cô đến ghế tựa của bàn ăn, cùng ăn tối với cô xong, anh mới lên lầu tắm rửa thay đồ.

Trước khi lên lầy, Mộ Cẩm Vân đang tính thu dọn chén bát, kết quả anh nói một câu: “Chén đĩa cứ để đó, lát về anh rửa”

“…”

Cô cảm giác Tống Lâm gần đây đối với nhà bếp có chút hành động điên rồ, một khi có thời gian rảnh liền ở trong đó.

Mỗi lần nấu ra một món ăn mới, anh đặc biệt chú tâm, cần cô nói ăn ngon anh mới vừa lòng.

Buổi tối mấy ngày hôm trước, anh đã làm một món ăn có độ khó tương đối lớn, Tống Lâm nấu gần một buổi chiều.

Thực ra vừa rồi chỉ sau khi uống một ngụm canh, Mộ Cẩm Vân đã cảm thấy món Phật nhảy tường mà Tống Lâm làm đức phật vượt tường do anh làm không được tốt lắm nhưng cũng khen là rất ngon.

Nhưng khoảng thời gian này cô được anh cho ăn nhiều loại món khác nhau, không nhịn được ý muốn trêu chọc anh, cho nên cố ý soi ra không ít khuyết điểm.

Thấy mặt Tống Lâm càng ngày càng đen, cô nén cười: “Đầu bếp Lâm, đừng nản lòng, anh rất có thiên phú đó!”

Anh sắc mặt tối sầm bưng chén hầm lên: “Không ngon thì đừng ăn, anh đem đổ.”

Nghe anh nói vậy, Mộ Cẩm Vân bị doạ sợ, vội vã mở lời: “Tống Lâm, anh đừng như vậy mà! Em chỉ đùa một chút thôi! Rất ngon luôn!”

Kết quả của việc nói đùa chính là, cả một đêm cô phải dỗ Lâm ba tuổi.

Thu hồi lại tâm tư, Mộ Cẩm Vân chịu không nổi mà sờ lên bụng mình.

Tống Lâm rất nhanh thay một bộ âu phục, thấy cô sờ bụng, không khỏi nhướn mày: “Em còn đói à?”

“Đói gì chứ? Bụng em còn đang căng cứng đây này!”

Mộ Cẩm Vân nói, ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Lâm vừa tắm rửa xong lại thay bộ quần áo trên người bỗng từ một người nội trợ biến thành tổng tài bá đạo, cô không khỏi nhướn mày: “Tối nay em không ở cạnh anh, anh sẽ không dắt một hồng nhan tri kỷ quay về chứ?”

Tống Lâm lạnh lùng giễu cợt: “Em an phận một chút, một tiếng sau anh sẽ quay lại.”

“Nhanh vậy sao?”

Cô vừa nói xong lời, sắc mặt của Tống Lâm liền đen lại.

Cô dở khóc dở cười: “Lộ trình của anh đi đi về về đã mất bốn mươi lăm phút rồi, một tiếng sau anh quay lại, anh tính ở lại hiện trường hai mươi phút rồi quay về à?”

“Không thể sao?”

Mộ Cẩm Vân ngớ ra, rồi cười lên: “Có thể, anh nói gì cũng có thể cả.”

Cô nói, vươn tay ra ôm lấy anh: “Được rồi, anh Lâm, đi đi, nhớ rút trúng thưởng quay về nhà nộp cho em nhé!”

Tống Lâm không hài lòng, giữ lấy cằm của cô và ra sức hôn trong hai phút mới thả ra: “Đừng chạy loạn.”

Mộ Cẩm Vân xấu hổ, lắc lư bàn chân mình: “Em cũng muốn chạy loạn lắm, nhưng mà điều kiện không cho phép.”

Anh hừ lạnh một tiếng: “Em cũng biết em thích chạy loạn.”

Nói xong, anh cài lại hai cúc áo trên cùng

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, hỏi ra nghi hoặc mà bản thân trước nay đều nghĩ: “Tống Lâm, em hỏi anh một câu.”

Anh không nói không rằng, chỉ nhướn mày, tỏ ý cô tiếp tục nói.

Cô đưa ngón tay chỉ lên cổ áo anh: “Tại sao anh ở bên ngoài, phải cài các cúc áo trên cùng? Về nhà thì cởi ra?”

Anh cười một tiếng, không trả lời câu hỏi của cô.

Sau khi Tống Lâm ra khỏi nhà, Mộ Cẩm Vân tìm  chiếc cân điện tử ra, cẩn thận từng li từng tí vịn vào ghế sô pha mà ngồi lên chiếc cân điện tử để trên sàn.

Khi nhìn thấy số cân nặng của mình, Mộ Cẩm Vân không nhịn được mà đưa tay vỗ trán, xem ra sau này cô cũng không còn thuộc về hàng ngũ người gầy nữa rồi.

Tối hôm nay là lễ kỉ niệm hai mươi năm của Samsung, gần như cả ba tầng của khách sạn đều bị bao trọn, khung cảnh rộng lớn vô cùng.

Lúc Tống Lâm đến nơi, bữa tiệc đã bắt đầu, ban đầu Lý Minh Việt tưởng rằng Tống Lâm không đến rồi, lúc nhìn thấy anh, anh ta mới được thở nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Lâm.”

Anh gật đầu: “Tôi chỉ dự tiệc trong hai mươi phút”.

Lý Minh Việt: “…”

Lý Minh Việt sợ rằng Tống Lâm dự tiệc không được lâu mà đã đi, vội vàng thông báo cho người chủ trì trên sân khấu, bảo anh ta rút gọn lời nói mở đầu, để Tống Lâm lên phát biểu trước, sau đó mở quay xổ số.

Tuy nhiên, bài diễn thuyết của Tống Lâm luôn ngắn gọn súc tích, lúc trước có khả năng dài năm phút, hiện tại chỉ nói mấy câu, không đến hai phút, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía người chủ trì.

Người chủ trì ở bên cạnh uống nữa, ngay cả nắp nước khoáng cũng không kịp vặn, tiến lên phía trước tuyên bố bắt đầu tiết mục quay xổ số. Tống Lâm nhấn nút công tắc, trong chớp mắt, trên đỉnh đầu toàn là những tấm thẻ rơi xuống.

Ý tưởng này, từ trước đến nay, đều là thừa kế của Mộ Cẩm Vân năm đó.

Tống Lâm đích thân lên trao giải đặc biệt và giải nhất rồi bước xuống khán đài. Lý Minh Việt không có cách nào, chỉ có thể để cổ đông khác lên sân khấu.

Giới truyền thông ngồi xổm ở bên ngoài quán rượu đều sửng sốt khi nhìn thấy Tống Lâm bước ra, xem đồng hồ, có chút không dám tin người vừa bước ra là Tống Lâm.

Mạnh dạn bước tới trước: “Tổng giám đốc Lâm, xin hỏi bữa tiệc kỉ niệm của Samsung đã kết thúc rồi sao?”

Tống Lâm nhìn người kia một cái: “Không có.”

“Vậy anh rời khỏi bữa tiệc sớm như vậy, liệu có chút không thỏa không?”

“Không thỏa đáng ư?”

Anh chau mày: “Bà xã tôi ở nhà không ai chăm sóc, tôi còn dành một giờ đồng hồ để đến đây, đã rất có lỗi với bà xã của mình rồi!”

Phóng viên đột nhiên bị nhét cơm chó đầy miệng: “…”

“Đừng cản trở phiền phức nữa, tôi phải về nhà chăm sóc cho bà xã.” Những người không biết còn tưởng bà Vân xảy ra chuyện lớn gì, mà trên thực tế, rõ ràng chỉ là bị gãy một cái chân mà thôi.

Tống Lâm vừa nói xong, các phóng viên đều quên mất những gì họ muốn hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Lâm lên xe.

Bọn họ cũng không dám truy hỏi thêm, nhìn xe của Tống Lâm dần dần đi xa, có người cũng phản ứng lại kịp thời vội vàng chụp ảnh.

Không quan tâm!

Đây cũng tính là một tin tức!

Mộ Cẩm Vân không ngờ, Tống Lâm nói một tiếng sau quay về, thì một tiếng sau quay về thật.

Cô ở nhà xem phát sóng trực tiếp, nhưng phát sóng trực tiếp bị trì hoãn khoảng năm phút, cho nên lúc Tống Lâm nói xong, cô tưởng anh đi tìm Lý Minh Việt.

Kết quả cô vừa xem xong giải năm được trao xong, ngoài cửa truyền đến âm thanh.

Mộ Cẩm Vân vô thức ngẩng đầu nhìn qua, một người đàn ông mặc tây trang và giày da nhấc chân bước vào.

Tống Lâm nhìn thấy cô đang xem phát trực tiếp đêm hội kỉ niệm, liền cau mày, đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống: “Không trúng thưởng.”

Anh giơ tay lấy một tấm thẻ, nhưng trên thẻ là một khoảng trống, hiển nhiên không trúng thưởng.

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nói chuyện hình như có chút tủi thân, không khỏi nở nụ cười, ngẩng đầu lên và hôn anh: “Giải khuyến khích này.”

“Không đủ.”

Cô giơ tay lên che môi của anh, không để anh hôn: “Nếu em tính không nhầm, anh đã đứng trên sân khấu tận mười lăm phút đúng chứ?”

“Lâu vậy sao?”

Mộ Cẩm Vân thực sự phục anh rồi, lễ kỉ niệm công ty của chính mình mà còn không để tâm.

Tống Lâm giơ tay lên nới lỏng hai cúc áo trên cùng trên cổ áo: “Anh đi rửa bát.”

Cô không kìm nổi. trực tiếp bật cười: “Nếu thư kí Việt biết anh nhanh chóng về nhà để rửa chén, đoán chừng là bị chọc cho  tức chết đó.”

Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, thu dọn những thứ trên mặt bàn mà đi vào nhà bếp.

Lúc Tống Lâm đi ra, còn đem cho cô một đĩa việt quất.

Buổi tiệc bắt đầu đi vào phần tẻ nhạt nhất, chính là đọc bài diễn văn.

Mộ Cẩm Vân trực tiếp thoát ra khỏi phát sóng trực tiếp, cô chọn một bộ phim để xem.

Bởi vì ngày mai cần phải tái khám, Tống Lâm không để cô ngủ muộn, còn chưa đến mười giờ, Mộ Cẩn Thời bị anh kiên quyết bế về phòng ngủ tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Chân của Mộ Cẩn Thời bị đau, chạy cũng chạy không nổi, chỉ có thể để anh bế mình lên lầu.

Sáng sớm hôm sau khi súc miệng xong, Mộ Cẩn Thời nhận được tin tức của Hứa Thanh Nga, cô còn tưởng đã có chuyện xảy ra với Thanh Nga, kết quả vừavào nhìn một cái, liền dở khóc dở cười.

Lúc này, Tống Lâm cũng lên đến, cô nhìn anh một cái, không kìm nổi hừ một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm thật là giỏi ha.”

Tống Lâm nhìn cô, hiển nhiên là không hiểu gì.

Cô ném điện thoại về phía anh, nhịn không nổi mà cười phá lên: “Anh trả lời phóng viên như thế, thật sự là không có vấn đề gì sao?”

Tối qua sau khi Tống Lâm rời khỏi từ bữa tiệc dạ hội để quay về, đúng lúc bị một đám phóng viên ngồi xổm canh giữ bên ngoài vây lấy.

Anh hiếm khi trả lời câu hỏi của người khác, kết quả đã nói ra hai câu không cần đến liêm sĩ này, Mộ Cẩn Thời cảm thấy xấu hổ giùm.

Bây giờ chủ đề Tống Lâm trở về nhà chăm sóc bà xã đã trở thành chủ đề nóng, Mộ Cẩm Vân với tư cách là bà Vân, rất vinh hạnh, lại một lần nữa bị lưu lượng mạnh mẽ của Tống Lâm làm cho nổi tiếng.

“Anh ăn ngay nói thật, có vấn đề gì sao?”

Anh cau mày, mặt có chút đen.

Mộ cẩn thời lắc đầu: “Không có vấn đề, tổng giám đốc Lâm thực sự là một đứa trẻ rất thành thực”.

Cô nói, nhìn chằm chằm vào Đại Bạch trên sô pha: “Đại Bạch, em nói có phải không?”.

Đại bạch: “Meoo…”

Mặt Tống Lâm lại càng đen hơn: “Sao nó lại lên đây?”

Mộ Cẩm Vân chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Em cũng không biết, nó từ lên đó.”

Đại Bạch rất biết điều, “Meo” một tiếng rồi chạy đi.

Bởi vì tối qua Tống Lâm đã trả lời phỏng vấn, lúc Mộ Cẩm Vân đi tái khám đều bị y tá trêu chọc mấy câu: “Bà Tống, tôi muốn biết, tổng giám đốc Lâm thực sự về nhà chăm sóc cô sao?”

Mộ cẩn thời có hơi xấu hổ, nhìn thấy ánh mắt của cô y tá, cảm thấy tâm tư của cô y tá này thật là không trong sáng mà.

Mặt của cô nóng lên: “Nếu như trở về rửa bát cũng được tính, vậy có lẽ cũng coi như là chăm số tôi vậy.”

Cô y tá vốn dĩ còn đang cười cười: “Được rồi, tôi biết rồi, bà Tống, cô không cần nói nữa.”

Đột kích chó độc thân đúng là quá lợi lại rồi.

Mộ Cẩm Vân chẳng biết làm sao, sau khi thay thuốc, cô chạy ra ngoài, Tống Lâm lập tức đến đỡ lấy cô: “Còn đau sao?”

“Đau, nhưng mà không đau lắm!”

Một trăm ngày bị thương ở gân cốt, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

Anh trực tiếp bế cô lên xe lăn, Tống Lâm đẩy cô đi lấy thuốc.

Trước khi rời đi, Mộ Cẩn Thời phát hiện mình để quên điện thoại, Tống Lâm đẩy cô quay về phòng thay thuốc lấy điện thoại, kết quả nghe thấy y tá nhỏ bên trong đang nói chuyện.’