Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 326




Chương 326: Cũng chỉ có anh có thể chịu được em
“,”Kẻ nhịn đã lâu Tống Lâm đem cô giày vò từ nhà tắm đến tận trên giường, sau đó lại từ trên giường giày vò trở lại nhà tắm.
Anh cắt chỉ rồi, cả người giống như được thả tự do vậy.
Mộ Cẩm Vân cầu xin cũng không được, cô cầu xin anh, anh cũng cầu xin cô.
Giọng nói đó vừa thấp vừa trầm, nói ở bên tai giống như lướt qua tim cô vậy, khiến cô vừa nhẹ nhõm vừa ngứa ngáy.
Đến cuối cùng lúc được anh từ trong bồn tắm kéo lên, Mộ Cẩm Vân đã không còn muốn động đậy nữa rồi.
Cả người cô như vừa mới chạy xong một cuộc Marathon vậy, hô hấp không thông, chân cũng mềm nhũn, chỉ muốn ngã khuỵu xuống.
Khi cô được anh đặt lên giường, cô nằm bò luôn tại đó, muốn đưa tay kéo chăn đắp, cũng cảm thấy bản thân không còn sức làm.
Tống Lâm đem chăn đắp cho cô, lại giúp cô sấy khô tóc, sau đó mới tự mình đi dọn dẹp.
Lúc anh từ nhà tắm bước ra, Mộ Cẩm Vân đã ngủ say mất rồi.
Đoán chừng cô thật sự mệt rồi, cánh tay đè trên chăn cũng không thu lại mà ngủ say mất.
Tống Lâm bước qua đó, ngồi cạnh giường nhìn cô, đem tay cô nhét vào trong chăn, đưa tay vuốt má cô, lại vuốt nhẹ đôi môi cô, sau đó mới tắt đèn cùng cô đi ngủ.
Sáng hôm sau khi Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy đã là hơn tám giờ, cô động tay một chút, phát hiện cánh tay mỏi nhừ, động chân một chút, chân cũng mỏi nhừ.
Mãi một hồi lâu sau, cô mới ngồi dậy được.
Tống Lâm cầm điện thoại trên tay bước vào, nhìn thấy cô: “Sớm vậy sao?”
Đêm qua anh được vừa lòng thỏa ý, hôm nay trông tinh thần cả người đều rất tốt.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái, giơ tay cầm cái gối ném qua: “Anh thật quá đáng!”
Anh đưa tay đỡ lấy cái gối, co chân đá tới trước mặt cô, nhìn cô, nhướng nhướng mày: “Sao lại anh quá đáng rồi?”
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện đáy mắt anh có ý cười, cô lạnh mặt: “Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh.”
“Ồ, vậy em nhắm mắt lại đi.”
Anh vừa nói, vừa đi tới một bên, cầm lên cuốn truyện ru ngủ: “xùy” một tiếng: “Nói cái gì mà mỗi ngày trước khi đi ngủ đều đọc truyện cho anh nghe, tối hôm qua rõ ràng là chưa đọc.”
Mộ Cẩm Vân: “…”
Kẻ ác bị khiếu nại trước cũng có thể khí thế hùng hồn như vậy sao?
Cô không thèm để ý đến anh, đứng dậy đi rửa mặt.
Một ngày chủ nhật đẹp như thế, mà Mộ Cẩm Vân mệt tới mức chỉ có thể ở trong nhà làm tổ cả một ngày.
Thứ hai phải đi làm, cũng may chủ nhật Tống lâm không có đại phát thú tính, nếu không đoán chắc ngày đầu tiên nhận việc cô cũng đi muộn mất.
Tối chủ nhật cô đi ngủ sớm, ngày hôm sau rất sớm đã tỉnh rồi.
Tống Lâm đã khôi phục việc chạy bộ, sáu giờ rưỡi anh đã dậy rồi, lúc cô mở mắt ra đã không còn thấy anh ở trong phòng nữa.
Hai người ăn bữa sáng xong, Tống Lâm đưa cô tới Thụy Hiên trước.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mộ Cẩm Vân đi làm, sợ có người không tin phục, cô mặc một bộ đồ màu trắng đen.
Vừa xuống xe, cô liền nghe thấy Tống Lâm gọi mình: “Đợi đã.”
Cô hơi sững người, quay lại, thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt, cô có chút không hiểu: “Sao vậy?”
Tống Lâm bước luôn xuống khỏi xe: “Quay về nhà thay một bộ đồ khác.”
“Tại sao?”
“Bẩn rồi!”
Mộ Cẩm Vân nhìn nhìn: “Thật sao, chỗ nào vậy?”
Cô ngày đầu tiên đi làm, nếu thật sự đúng là bẩn thật, vậy quả là không tốt chút nào.
“Ở phía sau, một vết rất lớn, em không nhìn thấy được.”
“Vậy chúng ta nhanh chóng đi về thôi!”
Cô không đợi anh nói hết, người đã bước lại lên xe.
Cũng may Thụy Hiên cách nhà cũng không xa lắm, hơn nữa cô cũng đến đây sớm hơn nửa tiếng.
Về đến nhà Tống Lâm bước vào phòng trước, cô vừa định tìm quần áo, anh đã ném tới cho cô một bộ: “Mặc bộ này.”
“Hả?”
“Chính là bộ này.”
“Được rồi.”
Đó là một bộ đồ công sở thoải mái, bên dưới là quần ống rộng, bên trên là một chiếc áo tay lỡ rộng rãi.
Mộ Cẩm Vân vốn dĩ còn muốn nhìn xem bộ quần áo ban nãy bẩn ở chỗ nào, nhưng thời gian không còn kịp nữa, cô thay quần áo, vội vội vàng vàng theo sau Tống Lâm xuống lầu.
Lần này khi đến bên dưới tòa nhà chỗ Công ty Thụy Hiên thì đã là tám giờ năm lăm phút rồi, cô cầm túi xách chạy như bay đi vào.
Phương Duệ mấy hôm nay vẫn ở công ty, trong buổi họp sớm sáng thứ hai, Phương Duệ giới thiệu cô với mọi người.
Công ty mới thành lập hai năm trước, nhân viên trong công ty đều khá là trẻ, Mộ Cẩm Vân ngược lại cũng không cần lo tuổi tác của mình sẽ khó phục chúng.
Ngày đầu tiên đi làm của cô còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng.
Chỉ là cũng hơn nửa năm rồi Mộ Cẩm Vân không đi làm, đột nhiên quay lại với sự bận rộn của công việc, cô cũng khó tránh khỏi có chút không quen.
Phương Duệ đích thân chuyển giao cho cô những hạng mục chính trên tay anh, Mộ Cẩm Vân nhớ lại mấy ngày trước Tống Lâm có nói Phương Duệ so với anh còn nhỏ nhen hơn, cô cảm thấy Tống Lâm chắc chắn là nói dối.
Buổi trưa, Phương Duệ mời cô cùng đi ăn cơm, Mộ Cẩm Vân cũng không từ chối.
Hai người dùng bữa tại một quán ăn nhỏ ở gần công ty, Phương Duệ mở đầu câu chuyện trước: “Tổng giám đốc Lâm chắc cũng có nhắc với cô về tôi rồi nhỉ?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Tôi thật không ngờ tới hai người vậy mà lại quen biết nhau.”
Phương Duệ cười khẽ: “Anh ta chắc chắn nói tôi là kẻ bụng dạ hẹp hòi.”
“…” Mộ Cẩm Vân ngại ngùng không biết phải nói gì.
“Nguyệt Anh rất hay kể về cô.”
Nghe anh ta nhắc tới Triệu Nguyệt Anh, Mộ Cẩm Vân cũng không nhịn được mà hỏi: “Bây giờ cô ấy thế nào?”
“Cô ấy còn hai tháng nữa là sinh rồi, vì vậy tôi không đưa cô ấy qua đây.”
“Tôi có thời gian sẽ tới thăm cô ấy.”
“Nếu cô có thể nhanh chóng từ tay tôi tiếp quản Thụy Hiên đi là tốt lắm rồi.”
Anh ta cười, nhưng nhìn biểu hiện trên mặt lại không có chút gì giống đang nói đùa cả.
Mộ Cẩm Vân cũng cười theo: “Tổng Giám đốc Duệ yên tâm, năng lực học hỏi của tôi rất mạnh mẽ đó, nhất định sẽ giúp anh thoát thân rời đi trước thời gian dự kiến sinh.”
“Như vậy không được, tôi chỉ cho cô thời gian một tuần thôi.”
“…”
Cô chợt có chút nghi ngờ liệu có phải Phương Duệ đang trả đũa Tống Lâm hay không đây.
Ngày đầu tiên làm việc, Mộ Cẩm Vân khá là nhàn, tan làm cũng sớm, nên đã tự đi về nhà trước nấu bữa tối.
Lúc cô về đến nhà, thay quần áo, chợt phát hiện bộ quần áo lúc sáng mình thay ra vứt ở một bên đã không còn thấy nữa.
Cô ngây ra một lúc, mở tủ quần áo ra, bỗng phát hiện rất nhiều bộ váy đi làm đều không thấy nữa, nếu không phải được đổi thành váy liền thì đều là bộ kiểu giống cô đang mặc, hoặc là bộ đồ công sở với chiếc quần dài.
Cô không cần nghĩ cũng biết là do Tống Lâm làm, nhưng anh thế này là đang muốn làm gì vậy?
Mộ Cẩm Vân có chút dở khóc dở cười, đem của tủ đóng lại, đi xuống lầu nấu cơm.
Ăn tối xong, Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân nhớ tới sự thay đổi lớn của quần áo bên trong tủ, không nhịn được hỏi anh: “Anh Lâm, anh cho người thay đổi hết quần áo của em trong tủ là có ý gì vậy?”
Anh liếc cô một cái, mặt tỏ ra ghét bỏ: “Không đẹp.”
“Trước đây lúc em mặc như vậy sao anh không nói như thế?”
Cô vừa nói xong, phát hiện mặt anh biến đen rồi.
Mộ Cẩm Vân nhướng nhướng mày: “Em cảm thấy vẫn rất đẹp mà, sao mà lại không đẹp rồi.”
Tống Lâm cau mày: “Anh thấy không đẹp thì là không đẹp.”
“Anh là bạo quân chuyên chế sao?”
“Nếu không cho em mặc sao?”
“…”
Không phải, nhưng anh cho người đem quần áo trong đó thay đổi hết rồi, cùng với việc không cho mặc có gì khác nhau sao?
Mộ Cẩm Vân hừ nhẹ một tiếng: “Nếu anh không nói thật, ngày mai em sẽ bảo người mua mười bộ để ở công ty cho em, mỗi ngày thay một bộ.”
“Em dám.”
“Tại sao không dám chứ? Em chỉ là mặc bộ quần áo thôi mà, lại không phải là không mặc gì, cái này thì có gì mà không dám?”
Tống Lâm mặt tối sầm lại: “Không được phép mặc.”
“Tại sao?”
Anh nhìn cô một cái, đột nhiên nhấc người dậy kéo cô đến ngồi trên đùi mình: “Dáng người em đẹp thế nào, trong lòng em không biết tí gì sao?”
Anh nói thật thẳng thắn, Mộ Cẩm Vân nghe mà đỏ mặt tía tai: “Anh, sao anh lại… anh đi ra mau!”
Cái người này, sao lại có thể không biết xấu hổ như thế chứ?
Anh kéo tay cô ra, như cười như không nhìn cô: “Nói cũng là em bảo anh nói, người nghe không nổi cũng là em. Mộ Cẩm Vân, em nói xem, còn có ai kỳ quái hơn em không chứ?”
Anh nói xong, đột nhiên khẽ hôn lên môi cô: “Cũng chỉ có anh mới chịu nổi em rồi.”
Mộ Cẩm Vân liếc anh một cái: “Vậy đúng là làm khó em rồi.”
“Vẫn tàm tạm.”
Anh lại còn được nước lấn tới, cô giơ tay đẩy anh ra, nhưng lại đẩy không được: “Chân em vẫn còn mỏi đây, không phải anh lại muốn tới nữa chứ?”
“Đâu có, anh chỉ là muốn ôm em một chút thôi.”
Anh đột nhiên lại dịu dàng như vậy, ngược lại khiến cô có chút đỡ không nổi.
“Sao đột nhiên anh lại thật thà thế?”
Cô vuốt vuốt mái tóc ngắn của anh, nhịn không được mà mím môi cười.
“Mai anh phải đi Nhật Bản một chuyến.”
“Sao lại đột ngột như vậy…”
Mộ Cẩm Vân nghĩ nghĩ liền biết là anh đi để làm gì, cô không nhịn được muốn cười.
“Chỉ hai ngày thôi.”
“Ừm.”
Anh “xùy” một tiếng, lại cắn một cái lên gò má cô.
Tống Lâm nói muốn đi xóa sẹo thì đúng thật là muốn đi, Mộ Cẩm Vân phải đi làm, ngay cả việc tiễn anh ra sân bay cũng không được.
Phương Duệ sốt ruột muốn quay về Đà Nẵng, hai ngày nay cô bận vô cùng.
Hôm Tống Lâm quay về đó, cô còn không rời đi nổi để mà ra sân bay đón anh.
Thật không dễ dàng mà tăng ca đến bảy giờ, điện thoại đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Mộ Cẩm Vân vỗ vỗ trán, khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng gọi lại.
Ngược lại Tống Lâm rất nhanh đã bắt máy, chỉ là giọng điệu có vẻ không tốt lắm: “Anh ở Hilton.”
“Được, bây giờ em lập tức qua đó!”
Cô vừa nói, vừa thu dọn đồ đạc.
“Thư ký Việt đến đón em.”
“Được.”
Hai người vốn là hẹn nhau sáu giờ cùng ăn tối, kết quả là tới tận bảy giờ, Mộ Cẩm Vân có chút áy náy.
Lúc cô từ Thụy Hiên đi ra, đã thấy xe của Lý Minh Việt đến rồi.
“Chào cô Lâm.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Cô khách khí rồi, cô Lâm.”
Mộ Cẩm Vân lên xe: “Tống Lâm về lúc nào rồi?”
“Bốn rưỡi chiều nay bay về đến Hà Nội.”
Mộ Cẩm Vân cười ngại ngùng: “Vậy là anh ấy đợi tôi rất lâu rồi.”
Thư ký Việt cười khẽ: “Không sao đâu, tổng giám đốc Lâm sẽ không giận cô đâu.”
Mộ Cẩm Vân mặt hơi nóng lên, nhìn ra ngoài cửa xe.
Hai mươi phút sau, xe đã đi tới Hilton.
Lý Minh Việt dẫn cô đi vào thang máy, của thang vừa mở, Mộ Cẩm Vân đã nhanh chân bước ra.
Cô đi rất nhanh, tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà vang lên cộp cộp.
Tới trước cửa phòng ăn, bên trong đèn rất tối, Mộ Cẩm Vân vô thức quay đầu lại nhìn Lý Minh Việt, phát hiện người rõ ràng luôn đi theo mình đã không biết đi đâu mất rồi.
Cô sững người một lát, bên trong phòng ăn rộng lớn thật là yên tĩnh, cô đứng yên ở cửa, có chút nghi ngờ liệu có phải mình đến nhầm chỗ rồi hay không.
Đúng lúc này, một chùm ánh sáng chiếu qua đây, lúc đó cô mới nhìn rõ, dưới chân mình trải một tấm thảm đỏ.
Đèn trên nóc phòng từng chùm từng chùm được bật lên, bây giờ cô mới thấy rõ ràng bố trí bên trong phòng, mà ở trên chiếc bục rộng hơn mấy chục mét, phía trước cây đàn Piano sẫm màu, có một người đàn ông mặc bộ vest trắng đang ngồi đó.
Cô ngẩn ngơ một lúc, có chút không dám tin vào mắt mình mà nhấc chân tiến về phía đó.”