Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 258




Chương 258: Quan hệ bạn bè bình thường

“,”Sau khi quay về khách sạn sau, năm người cùng nhau ăn một bữa cơm chiều, sau đó mỗi người đi một ngả.
Hứa Thanh Nga đi vào trong thang máy nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân: “”Cảm thấy thế nào rồi?””
Mộ Cẩm Vân đang nhìn cửa thang máy khép lại: “”Thế nào về việc gì cơ?””
Hứa Thanh Nga không trả lời câu hỏi đó mà chỉ cười tủm tỉm nhìn cô.
Lúc này Mộ Cẩm Vân mới kịp phản ứng, cô cười khổ: “”Này cô Hứa Thanh Nga, tôi cầu xin cô tha cho tôi với!””
Hứa Thanh Nga nhướng mày: “”Mình thấy hai người tán gẫu vui lắm mà.””
Mộ Cẩm Vân cũng nhíu mày: “”Không thế thì phải làm gì? Mình không thể làm mặt lạnh với người ta vô duyên vô cớ thế được chứ nhỉ?””
Hứa Thanh Nga nhìn cô trong chốc lát, Mộ Cẩm Vân cũng không chột dạ đón nhận ánh mắt đó.
Bấy giờ, cửa thang máy mở ra.
Hai người đều chuyển tầm mắt của mình đi, mẹ Hứa Thanh Nga cũng vừa mới về tới, trên tay có khá nhiều món ăn ngon: “”À, trùng hợp thế, mẹ mang nhiều thức ăn ngon về lắm, chúng ta mau quay lại phòng nếm thử xem nào.””
Phòng Mộ Cẩm Vân nằm ở phía trước, cô mở cửa phòng, đi vào thay đổi một bộ quần áo đơn giản tiện dụng rồi bước ra.
Mẹ Hứa Thanh Nga đã dọn tất cả những món ăn đó ra bàn trà.
Trái cây vùng này vừa rẻ vừa nhiều, bình thường mẹ Hứa Thanh Nga tiếc nên không nỡ mua, bây giờ lại vung tay mua về.
Sầu riêng có mùi hơi nồng, mẹ Hứa Thanh Nga và cô đều thích ăn nhưng Hứa Thanh Nga lại không thích.
Hứa Thanh Nga vừa tra tới thì Mộ Cẩm Vân đang mở quả sầu riêng ra.
Vừa mới mở ra thôi đã thấy toàn mùi là mùi.
Hứa Thanh Nga nhanh chóng nhíu mày lại: “”Sở thích của hai người khiến con người ta khó hiểu thật.””
Mộ Cẩm Vân thấy cô nhăn nhó khó chịu thì cầm muỗng múc một miếng, tranh thủ lúc cô ấy không để ý giơ ra trước mặt: “”Cậu chẳng biết hưởng thụ món ngon gì, sầu riêng ngon muốn chết.””
Phản ứng của Hứa Thanh Nga cực kì nhanh, cô còn chưa kịp nhét cái muỗng vào miệng thì đã bị cô ấy giữ chặt cổ tay lại.
Cô gái này có luyện võ nên Mộ Cẩm Vân cũng không thể làm gì được.
Cô hừ hừ: “”Buông ra đi, mình tự ăn vậy.””
Mẹ Hứa Thanh Nga cũng liếc mắt nhìn cô ấy: “”Không biết ăn gì.””
Hứa Thanh Nga không quan tâm tới hai người, cô ấy cầm một cái xoài thong thả gọt vỏ.
Ngày mai ba người phải trở về, về đến nhà nghỉ ngơi một ngày xong lại bắt đầu làm việc.
Tối nay Mộ Cẩm Vân có được khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm thấy, mọi người chơi vài ngày nên đều mệt mỏi rồi, lúc ăn thì chẳng ai nói chuyện.
“”Cẩm Vân, cái cậu đó thế nào rồi?””
Mộ Cẩm Vân đang ăn sầu riêng thì chợt nghe thấy mẹ Hứa Thanh Nga nói thế, cô giật mình quay sang Hứa Thanh Nga, cô ấy nhún vai tỏ vẻ mình chẳng biết gì.
Cô nhíu mày: “”Dì à, dì nói ai thế?””
“”Là cái cậu theo con về từ đồn cảnh sát đấy!””
Tất nhiên Mộ Cẩm Vân biết bà đang nói tới ai, chỉ là thỉnh thoảng họ lại buộc phải vờ ngu ngơ.
“”À, dì bảo anh Tiêu Dật à, anh ấy là một khách hàng của con trước đây.””
Nghe cô nói thế thì ánh mắt sáng long lanh của mẹ Hứa Thanh Nga nhanh chóng tắt ngóm: “”Thế à…”” Bà ấy dừng lại một lát rồi lại nói: “”Dì thấy hôm đó cái cậu ấy quan tâm tới con lắm, còn tưởng là người theo đuổi con cơ!””
Mộ Cẩm Vân ngượng ngùng nở nụ cười: “”Không phải, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi ạ.””
“”Mẹ, sao mẹ bảo mẹ mua xoài cơ mà?””
Bấy giờ, Hứa Thanh Nga chợt lên tiếng ngắt lời, mẹ cô ấy sững sờ rồi không tiếp tục hỏi tới.
Mộ Cẩm Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn sang Hứa Thanh Nga với ánh mắt cảm ơn.
Năm mới của cô bắt đầu không được suôn sẽ lắm nhưng cũng không đến nỗi nào.
Thật ra nếu không đụng phải Hạ Như Mộng ở những ngày cuối cùng thì Tết Âm lịch này cũng khá thoải mái.
Đáng tiếc, đến hai ngày cuối cùng vẫn xui xẻo đụng phải Hạ Như Mộng.
Sáng hôm sau họ đáp máy bay lúc chín giờ rưỡi nên mọi người dậy từ sớm.
Từ hôm chạm mặt với Tống Lâm ở đồn cảnh sát thì Mộ Cẩm Vân không muốn ở đây thêm nữa.
May mắn là cũng không còn bao nhiêu ngày, cuối cùng hôm nay bọn họ cũng đi rồi.
Lúc ngồi trên máy bay cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thanh Nga bên cạnh giơ tay đẩy cô: “”Mai cậu lại đi công tác à.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “”Ừm, qua thành phố đó xem xét thị trường thế nào.””
“”Cậu bận rộn thật đó.””
Nghe cô ấy nói thế, Mộ Cẩm Vân đột nhiên cười giơ tay chống cằm nhìn Hứa Thanh Nga: “”Thế không tốt ư?””
Hứa Thanh Nga nhíu mày: “”Tốt.””
Máy bay cất cánh, hai người cũng không nói thêm gì nữa.
Chuyến bay gần ba tiếng đồng hồ, Mộ Cẩm Vân ngủ hai tiếng.
Máy bay đáp xuống thì Hứa Thanh Nga gọi cô mới tỉnh lại.
Mộ Cẩm Vân mở mắt ra, hơi hoảng hốt rồi dần tỉnh táo lại: “”Tới rồi hả?””
“”Tới rồi, mặc áo khoác vào đi, lạnh đấy.””
Thành phố biển và Hòa Bình khác nhau một trời một vực, hai người họ vào check in thì chỉ mặc áo mỏng nhưng đến vùng lạnh lẽo như Hòa Bình thì lại không chịu nổi.
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “”Ừm.””
Máy bay đáp xuống rất nhanh, loa có tiếng thông báo và mọi người bắt đầu lục tục đứng dậy.
Vừa ra khỏi máy bay thì Mộ Cẩm Vân đã run rẩy.
Dù cửa máy bay nối liền với sân bay nhưng khí lạnh vẫn ập vào mặt.
Mọi người lấy hành lý, sau đó lại vào nhà vệ sinh thay quần áo rồi mới đi ra sân bay.
Hôm nay là ngày mọi người ùn ùn kéo nhau trở về từ chuyến đi du lịch nên sân bay cực kì đông đúc.
Mọi người không gọi người tới đón, Mộ Cẩm Vân đành phải đi xếp hàng chờ bắt taxi.
Lúc trước đi thì mỗi người chỉ có một vali hành lý nhưng bây giờ trở về thì người nào cũng có thêm một cái túi.
Mẹ Hứa Thanh Nga cực kì thích sầu riêng của vùng biển đó và mứt dừa nên mua một đống mang trở về.
Mộ Cẩm Vân và Hứa Thanh Nga không mang cái gì trở về, bên trong đều là đồ của mẹ cô ấy.
Mấy ngày nay Hòa Bình không có tuyết rơi nhưng thời tiết cũng không tốt, âm u, gió thổi tới như được ngâm trong nước đá và chứa dao găm vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn Mộ Cẩm Vân vẫn chưa quen với cái lạnh này nên lúc chờ xe tay cô cứ run mãi.
Ba người đứng chờ taxi nửa tiếng mới bắt được một chiếc, khó lắm mới ngồi được lên xe nên ba người không nói gì với nhau.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn những cảnh tượng quen thuộc ngoài cửa sổ, thả hồn.
Trở về chung cư thì đã là hai giờ chiều, Mộ Cẩm Vân và Hứa Thanh Nga đều chia nhau gọi thức ăn giao tới nhà, ăn được mấy miếng rồi nằm lên giường ngủ.
Mộ Cẩm Vân tỉnh giấc thì đã là hơn năm giờ chiều, màn trời bên ngoài còn âm u hơn cả trước đó.
Cô ngồi dậy và quay sang nhìn cửa sổ, lại thả hồn.
Sau một lúc lâu, điện thoại nhận được tin nhắn nhắc nhở từ Trâm Anh nói sáng mai mười giờ rưỡi phải lên tàu cao tốc đến Hà Tĩnh.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại rồi nhanh chóng đứng dậy đi mở nước ấm tắm.
Trong phòng có mở hệ thống sưởi nên cũng không thấy lạnh nhưng suy cho cùng vẫn khác với mấy ngày trước.
Hứa Thanh Nga mang theo canh dừa mẹ mình vừa hầm sang, hai người mỗi người cầm một chén ngồi trên sô pha và xem TV, trò chuyện với nhau: “”Cậu có kế hoạch gì không?””
Nghe bà hỏi, Hứa Thanh Nga quay sang và nhướng mày: “”Tính cái gì cơ?””
Mộ Cẩm Vân cũng nhướng mày: “”Cậu định để Lương Nhân Nghị ở đó mãi à?””
Hứa Thanh Nga cầm bình giữ nhiệt lên uống canh: “”Để anh ấy ở đó một lát đã.””
“”À à.”” Mộ Cẩm Vân hừ hừ, cúi đầu nhìn tay mình và không biết mở miệng như thế nào.
Thật ra cái cô muốn hỏi không phải là Lương Nhân Nghị mà là Dành Dành.
Tất nhiên Mộ Cẩm Vân sẽ không quên những lời Tống Lâm đã nói, vì nhớ rõ nên bây giờ mới không biết phải nói sao.
Hứa Thanh Nga thì đã đoán được cô muốn hỏi gì nên giơ tay vỗ vai cô: “”Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn mà.””
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy một lát, đang định nói chuyện thì Hứa Thanh Nga đã đứng dậy nhìn cô: “”Đừng nói những lời sáo rỗng nữa, sáng sớm mai cậu phải lên tàu cao tốc nên đi ngủ sớm đi.””
Cô ấy nói xong bèn giơ tay cầm chiếc bình giữ nhiệt kia đi.
Nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Nga, Mộ Cẩm Vân hơi sợ.
Cửa nhanh chóng đóng lại, phòng khách cũng chỉ còn lại một mình cô.
Cô quay đầu đi nhìn màn trời đen ngòm ngoài cửa sổ, chẳng thấy gì cả.
Mộ Cẩm Vân cúi xuống lấy một gói thuốc dưới bàn trà ra, lấy một điếu bắt đầu châm.
Một điếu thuốc cháy hết, cô mới đứng dậy trở về phòng.
Chưa tới bảy giờ sáng Mộ Cẩm Vân đã tỉnh giấc.
Đồng hồ báo thức đặt tối qua còn chưa kịp reo, sắc trời bên ngoài vẫn tối đen như mực.
Cô chống người ngồi dậy, chậm chạp rửa mặt sửa soạn.
Cô muốn về công ty một chuyến.
Cô ra ngoài từ rất sớm, còn chưa tới tám giờ, ngày đầu tiên đi làm trong năm mới nên hình như tất cả mọi người đều không muốn dậy.
Con đường đông đúc chật hẹp thường ngày trở nên trống trãi, cô chỉ mất mười phút đã tới công ty.
Còn sớm nên công ty cũng cực kì yên tĩnh.
Mộ Cẩm Vân quay về phòng làm việc mở máy tính lên, tải tài liệu xuống chuẩn bị sẵn, vừa đóng lại thì Trâm Anh đã mang bữa sáng vào: “”Giám đốc Vân.””
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, gật đầu: “”Cảm ơn.””
Cô nói xong bèn lấy mấy bao lì xì đỏ ra, đưa cho Trâm Anh: Giúp tôi chia cho các đồng nghiệm trong phòng làm việc.””
“”Cảm ơn chị.””
“”Không cần khách sáo, năm mới vui vẻ.””
“”Năm mới vui vẻ.””
Ăn bữa sáng xong thì Mộ Cẩm Vân lại kéo hành lý theo Trâm Anh đến trạm tàu cao tốc.
Hôm nay thời tiết vẫn không được đẹp, đã hơn chín giờ rồi nhưng bầu trời vẫn như đứa trẻ chưa tỉnh ngủ, mờ mịt.
Bây giờ họ phải sang Hà Tĩnh để bàn về sự án sản phẩm mới của năm nay, năm ngoái Mộ Cẩm Vân đã tìm hiểu rõ ràng về đối tác làm ăn, cô cũng tìm hiểu tất cả các đánh giá và đưa lên cho tổng công ty duyệt, chỉ cần người đó không làm gì bất ngờ thì hợp đồng này sẽ được ký rất nhanh.
Sau khi ra khỏi khách sạn thì Mộ Cẩm Vân nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì.
Cô cứ tưởng đó là chuyện ván đã đóng thuyền nhưng không ngờ bên kia đột nhiên trở mặt, yêu cầu bọn họ tăng không phải năm phần trăm.
Rõ ràng năm ngoái đã bàn bạc xong trước, nếu không cô đã chẳng báo cáo lên tổng công ty nhưng bây giờ bên kia lại đột nhiên lên giá, hành động này quá thiếu đạo đức.
Cô nhanh chóng đen mặt ngay tại chỗ, bên kia lại cắn mãi không buông nên cô dứt khoát dẫn Trâm Anh ra khỏi phòng riêng.”