Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 25




Chương 25: Cô nói có đúng không, thư ký Vân?

Không đến hai giây, Tống Lâm liền chen giữa cô và Lục Hoài Cẩn, ánh mắt rơi trên người cô, mắt đen khế lay động: “Tới đây”.

Mộ Cẩm Vân nghe anh nói, vô ý thức muốn nhấc chân đi qua.

Nhưng Lục Hoài Cẩn trước mặt trực tiếp đưa tay ngăn cô lại: “Tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp”.

Anh ta đi lên một bước, thẳng tắp ngăn giữa Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm.

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn Tống Lâm đối diện, vẻ mặt anh không có gì thay đổi, ánh mắt liếc cô một cái, sau đó mới nhìn về phía Lục Hoài Cẩn: “Cậu Cẩn đây là có ý gì?” Lời anh nói lúc này, giọng điệu không nhanh không chậm, một chút cũng không giống như đang khởi binh vấn tội, nhưng lại khiến người ta nghe thấy mấy phần cảm giác gấp gáp.

Lục Hoài Cẩn bật cười một tiếng: “Không có gì, chính là coi trọng ý kiến của thư ký Vân. Thế nào, tổng giám đốc Lâm không muốn bỏ những thứ mình yêu thích?” “Mộ Cẩm Vân.

Lục Hoài Cẩn vừa mới dứt lời, Tống Lâm đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng.

Mộ Cẩm Vân nắm lấy vạt áo bị xé rách của mình: “Tổng giám đốc Lâm, tôi không có hứng thú với anh Cẩn”.

Trong mắt Tống Lâm hiện lên vẻ hài lòng, khẽ gật đầu: “Cậu Cẩn, thư ký của tôi nói không có hứng thú gì với anh”.

Tất cả mọi người ở đây hiểu rõ lời nói của Mộ Cẩm Vân, Lục Hoài Cẩn đương nhiên nghe thấy, nhưng anh nhất định phải nhắc lại một lần nữa.

Lục Hoài Cẩn nghe thấy sự khiêu khích không lạnh không nhạt kia, cười lạnh một tiếng: “Được, tôi cũng không thích gây khó dễ. Chỉ là tổng giám đốc Lâm, anh nhìn xem, cái này giải quyết thế nào?” “Tới đây”.

Tống Lâm lại mở miệng gọi cô, Mộ Cẩm Vân vội vàng nhấc chân đi qua.

Lúc này Lục Hoài Cẩn cũng không tiếp tục ngăn cản cô nữa.

Đi đến bên cạnh Tống Lâm, cô mới phát hiện có chút yên tâm.

Lục Hoài Cẩn đang chỉ dấu bàn tay trên mặt anh ta, cười như không cười nhìn Tống Lâm.

“Cậu Cẩn muốn giải quyết thế nào?” Tống Lâm trực tiếp ném vấn đề này trở về, Lục Hoài Cẩn sớm đã có ý kiến: “Đơn giản thôi, lần trước tổng giám đốc Lâm nói không có hứng thú so tài, hôm nay đấu một trận thì thế nào? Nếu anh thắng, chuyện này tôi bỏ qua, nếu thua thì thư ký Vân phải tiếp tôi một buổi tối, thế nào?” “Tôi không thể quyết định giùm người khác”.

Anh nói nhẹ như mây gió, phản ứng của hai người đàn ông rõ ràng khác biệt.

Lục Hoài Cẩn cũng không muốn nhượng bộ: “Chuyện cô làm sai, dù sao cũng phải gánh chịu một chút hậu quả.

Cô nói có đúng không, thư ký Vân?” Anh ta nói xong thì nhướng mày nhìn về phía Mộ Cẩm Vân.

Cẩm Vân nhìn dấu bàn tay trên mặt anh ta, cắn môi không trả lời, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Vẻ mặt người đàn ông vẫn hờ hững, cô không nhìn ra thái độ anh ra sao.

Vừa rồi anh nói không thể thay người khác quyết định, nhưng không nói đem cô ra cược.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Mộ Cẩm Vân khế tái.

Cô không khỏi cắn môi mạnh thêm mấy phần, bờ môi gần như bị cô cắn nát.

Không ai nói chuyện, Lục Hoài Cẩn trực tiếp tự mình mở miệng: “Quyết định như vậy đi, sau một tiếng gặp lại, tổng giám đốc Lâm.

Anh ta nói xong thì quay người đi trước.

Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng Lục Hoài Cẩn, không khỏi nhíu mày.

“Vẫn chưa đi?” Giọng nói lạnh lẽo truyền tới, Mộ Cẩm Vân ngẩn người, thấy Tống Lâm đã quay người đi, cô vội vàng nhấc chân theo sau.

Vừa lên xe, Mộ Cẩm Vân đã bị một chiếc áo sơ mi che phủ lên mặt.

Cô gỡ chiếc áo xuống, giọng nói Tống Lâm cũng từ một bên truyền tới: “Mặc vào”.

Giọng nói anh rất nhạt, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn nghe thấy mấy phần cứng rắn trong đó.

Cô vội vàng mặc áo sơ mi vào, áo sơ mi kia dài đến bắp đùi của cô, gần như biến thành chiếc váy ngang hông co.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, không nhịn được mở miệng một câu: “Tổng giám đốc Lâm, anh Cẩn kia có ý gì?”