Chương 233: Nên tính nợ cũ một chút rồi
Lý Minh Việt hơi sửng sốt, không ngờ thư ký của Mộ Cẩm Vân lại cố chấp như vậy.
Anh ta có chút bất đắc dĩ: “Thư ký Tiêu, cô có nghĩ thử xem vì sao vừa rồi tổng giám đốc Vân không từ chối uống rượu không?”
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
Viền mắt Đàm Ngọc Tiêu liền đó lên: “Mấy người như vậy cũng quá coi thường người khác rồi!”
Lý Minh Việt bị tức đến bật cười: “Thư ký Tiêu, cô đừng phá hỏng mọi chuyện như vậy, chuyện giữa tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Vân, không đơn giản như cô nghĩ đâu. Nhưng tôi dám cam đoan, tổng giám đốc Vân sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Một nam một nữ, thư ký Việt, anh nói với tôi sẽ không xảy ra chuyện, anh cho tôi là con nít sao?”
Lời phản bác này của Đàm Ngọc Tiêu khiến Lý Minh Việt không biết nói thế nào, trước đây Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm là quan hệ tình nhân, quan hệ của hai người thân mật, anh ta thấy, cho dù lúc này Tống Lâm có phát sinh quan hệ với Mộ Cẩm Vân, cũng chỉ là do thói quen thôi, chưa nói tới tổn thương.
Anh ta cho rằng nếu tổn thương thì cũng chỉ là lăng nhục thân thể.
Anh ta cam đoan Tống Lâm sẽ không đánh Mộ Cẩm Vân, nhưng Tống Lâm có thể ngủ với Mộ Cẩm Vân hay không, anh ta cũng không dám cam đoan.
Lý Minh Việt biết thư ký của Mộ Cẩm Vân là người cứng đầu, không còn cách nào khác mà nói với cô ấy: “Cô yên tâm đi, trước kia tổng giám đốc Vân và tổng giám đốc Lâm là người yêu, chẳng qua bởi vì một số hiểu lầm mà chia tay thôi. Cô không phát hiện lúc tổng giám đốc Vân của các cô gặp tổng giám đốc Lâm cảm xúc không đúng sao?”
“Nhưng tổng giám đốc Lâm đã kết hôn rồi…”
“…”
Nói không thông, Lý Minh Việt trực tiếp trở mặt: “Nếu như thư ký Tiêu cảm thấy báo cảnh sát là một biện pháp tốt, vậy cô báo cảnh sát đi, cũng không biết sau khi cô báo cảnh sát, tổng giám đốc Vân của các cô tối hôm nay uống nhiều rượu như vậy còn có tác dụng không.”
Không thể không nói, lời này của Lý Minh Việt khiến Đàm Ngọc Tiêu tỉnh táo hơn không ít.
Cô ấy vẫn có chút hiểu biết với Tống Lâm, Hòa Bình là chỗ của các cô, báo cảnh sát, Tống Lâm thì chưa chắc có lợi, nhưng Dành Dành mới lên thị trường không lâu, Tống Lâm tiền bạc vô lượng, nếu quả thật chọc giận anh ta, hậu quả khó mà lường được.
Cô ấy chỉ không muốn Mộ Cẩm Vân gặp chuyện không may, có chút nóng nảy, nên chưa nghĩ tới, nhưng cô ấy không ngu.
Vừa rồi Mộ Cẩm Vân uống nhiều rượu như vậy cũng chấp nhận, cũng không làm mất mặt Tống Lâm, có thể tưởng tượng được, Mộ Cẩm Vân cũng không dám đắc tội với Tống Lâm.
Lần đầu tiên Đàm Ngọc Tiêu thấy bất lực và hoảng loạn như vậy, cô ấy thực sự không biết nên làm gì bây giờ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Hứa Thanh Nga.
Mà lúc này, Mộ Cẩm Vân say đến nghiêng ngả được Tống Lâm bế lên xe taxi.
Lý Minh Việt cảnh cáo Đàm Ngọc Tiêu xong, liền vội vàng xoay người đuổi theo Tống Lâm.
Lúc này Mộ Cẩm Vân thật sự đã say khướt, bị người ta bế, cô cũng không nhúc nhích.
Lý Minh Việt nói địa chỉ của khách sạn, muốn nhìn Mộ Cẩm Vân ở phía sau một chút, nhưng không dám.
Vừa rồi mấy câu nói của Đàm Ngọc Tiêu cũng làm cho anh ta hơi xúc động.
Thật ra Tống Lâm không muốn quan hệ trước đây của hai người cứ tách ra như vậy, nhưng ở Hà Nội có Hạ Như Mộng, điều này đối với Mộ Cẩm Vân là không công bằng.
Mộ Cẩm Vân uống say không dễ chịu, dạ dày như bị thiêu cháy, đầu vô cùng đau đớn, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, cả người đều không thoải mái.
Nhưng ý thức của cô rất thanh tỉnh, cô biết mình bị Tống Lâm bế đi, biết mình hiện tại đang ở trên xe taxi, cũng biết mình đang ở trong lòng Tống Lâm.
Nhưng đây không phải gay go nhất, hỏng bét nhất chính là cô lại nhớ tới chuyện trước kia.
Chuyện mà cô đã quên một năm, khi uống rượu với người đàn ông này, tất cả như nước lũ vỡ đê mà dâng trào vậy.
Cô nhớ lúc bản thân cùng đường, là người đàn ông này giúp mình lấy lại tất cả.
Nhưng cô cũng nhớ rõ, khi cô trong lòng tràn đầy vui mừng cho rằng mình có được tình yêu, cũng là người đàn ông này tự tay phá nát tất cả mộng đẹp của cô.
Một năm kia Tống Lâm đối xử với cô quá tốt, lúc hai người ở chung với nhau thực sự giống như người yêu.
Nhưng ngày đó, cả thành phố đều đang chờ đợi hôn lễ của anh và Hạ Như Mộng, mà một mình cô kéo vali lên máy bay.
Cô bồi hồi thật lâu ở cửa chờ máy bay, ngây ngốc đứng đó đến khi tiếp viên hàng không thúc giục cô, cô mới xoay người lên máy bay.
Cô biết Tống Lâm biết hôm đó cô sẽ rời đi, cô cũng chọn đúng ngày đó mà rời đi.
Thực ra cô không phải đang ép anh lựa chọn, nhưng nếu ngày đó, anh liếc nhìn cô một cái, dù cho chỉ một cái liếc mắt, cô đã không dứt khoát như vậy rồi.
Nhưng anh không có, không có gì cả.
Những ngày tháng tươi đẹp là anh cho cô, cuối cùng người phá nát giấc mộng cũng là anh.
Nghĩ tới những thứ này, cô đột nhiên nở nụ cười: “Anh không có.” Anh đã không tới.
Thấy người trong lòng đột nhiên nở nụ cười, Tống Lâm liền cau mày, cúi đầu nhìn cô.
Ngọn đèn ngoài cửa xe chiếu vào, trong xe không tính là sáng, nhưng có thể thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt cô.
Nước mắt ở khóe mắt được đèn chiếu vào mà phản quang, Tống Lâm sửng số tmột chút.
Mộ Cẩm Vân nhắm mắt lại, trên mặt đã không còn nụ cười, dường như cô không biết mình khóc, cứ như vậy cau mày nằm trong ngực của anh.
Anh giật mình, đưa tay chạm vào một giọt lệ trên khóe mắt.
Không biết vì sao, Tống Lâm cảm thấy trong người nóng lên.
Mộ Cẩm Vân uống say hết sức an phận, Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, cô từ từ nhắm hai mắt, không còn nhìn anh xa lạ như ban ngày.
Biểu cảm trên mặt anh cũng nhu hòa đi một chút, nhìn lông mi cong cong, nhớ đến sự xa lánh đằng sau cặp mắt hạnh kia, sắc mặt Tống Lâm lại lạnh xuống.
“Mộ Cẩm Vân, em có bản lĩnh thì cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Không có bản lĩnh thì đừng nên chạy loạn.
Giọng của anh không nhỏ, Lý Minh Việt ngồi trước nghe thấy, chỉ cảm thấy cả người đều lạnh.
Lời này của Tống Lâm mang theo sự u uất cùng cảm giác chiếm hữu mãnh liệt, từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy Tống Lâm như vậy.
Xe lập tức thì dừng ở khách sạn Four Seasons, Mộ Cẩm Vân không có giãy dụa, tùy ý anh bế cô vào bên trong.
Cô quá khó chịu rồi, trong lòng khó chịu, thân thể cũng khó chịu.
Cồn không giúp người ta quên đi mà còn khiến người ta thêm đau khổ.
Lý Minh Việt không lên lầu theo bọn họ, mà tới cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ mua thuốc tỉnh rượu.
Tống Lâm thả Mộ Cẩm Vân lên giường, chuông cửa liền vang lên.
Anh nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân trên giường, đôi mắt đen sầm xuống, nhưng vẫn đứng dậy đi mở cửa.
Thấy là Lý Minh Việt, trên mặt anh rõ ràng không vui: “Chuyện gì?”
Lý Minh Việt đưa thuốc giải rượu qua: “Tổng giám đốc Lâm, đây là thuốc giải rượu.”
“Ừm.”
Tống Lâm cầm thuốc, liền trực tiếp đóng cửa lại, Lý Minh Việt muốn nhìn tình hình bên trong nhưng không thấy gì cả.
Anh ta nhíu mày một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
Mộ Cẩm Vân nhịn một đường, đến khi Tống Lâm mở cửa, cô lảo đảo vào phòng tắm, dựa vào bồn cầu liền ói ra.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ói, nhưng là lần cô ói thấy khó chịu nhất.
Lần này thực sự uống quá nhiều rượu, tuy không say đến chết, nhưng thân thể vẫn luôn khó chịu.
Tống Lâm quay về phát hiện không thấy người trên giường, anh mới vừa nhíu mày, liền nghe được âm thanh từ phòng tắm truyền đến.
Anh nhấc chân đi vào, thấy Mộ Cẩm Vân đang dựa vào bồn cầu mà nôn.
Lúc Tống Lâm đi tới, cô đã ói được kha khá, cau mày, sắc mặt hơi trắng bệch.
Mộ Cẩm Vân đưa tay muốn nhấn công tắc xả bồn cầu, nhưng làm thế nào cũng đụng không tới.
Một tay duỗi tới, bồn cầu đã xả rồi.
Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu, phát hiện là Tống Lâm đi vào.
Mộ Cẩm Vân đỡ bồn cầu ngồi dậy, lấy khăn tay lau miệng mình: “Tổng giám đốc Lâm, đây là đâu?”
Cô chưa say hoàn toàn, cô biết đây là đâu.
Tống Lâm nhìn cô, đôi mắt đen bức bách: “Khách sạn.”
Cô nhíu mày một cái: “Thư ký của tôi đâu?”
“Về rồi.”
Mộ Cẩm Vân hơi cúi đầu, đi tới bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa mặt.
Nước lạnh khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, cô đóng vòi nước, chống bồn rửa mặt từ từ nhắm hai mắt ngây người nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía Tống Lâm: “Cảm ơn tổng giám đốc Lâm, không còn sớm, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Nói xong, cô lảo đảo đi ra ngoài.
Chỉ là vừa đi đến cửa, cổ tay cô đã bị người phía sau bắt lấy.
Sức lực của anh rất lớn, một người say rượu như cô căn bản không có khả năng phản kháng gì.
Anh kéo cô một cái, cả người cô bị anh kéo trở lại.
Trong lòng Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy hơi căng thẳng, có chút đau, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen kia, âm thanh hơi khàn hỏi anh: “Tổng giám đốc Lâm?”
“Tỉnh rồi sao?”
Cô nhấp môi một cái: “Tôi tỉnh rồi, tổng giám đốc Lâm không cần lo lắng.”
“Tốt.”
Anh hừ lạnh một tiếng, lôi cô vào trong phòng, dùng sức đẩy cô một cái, cả người cô ngã trên giường.
Độ co giãn của giường rất tốt, Mộ Cẩm Vân bị anh đẩy bắn lên vài cái, vài giây sau người cô mới ổn định lại.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang từ trên cao nhìn xuống mình, vừa muốn lên tiếng, liền nghe giọng nói lạnh băng của anh truyền đến: “Chúng ta nên tính nợ cũ một chút rồi.”
Lời này của anh rất bình tĩnh, nhưng Mộ Cẩm Vân nghe anh nói vậy, cảm thấy một sự sợ hãi không tên.
Cô muốn nói chuyện, nhưng không biết vì sao, yết hầu như bị thứ gì đó làm nghẹn lại, khó khăn lắm cô mới hỏi một câu: “Tính gì?”
Giọng cô rất nhẹ, thậm chí có chút run.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu, ánh mắt vừa vặn rơi trúng chân anh đang đeo dép.
Cô hơi thất thần, cằm lại bị người kia nhấc lên, cô bị anh ép buộc nhìn về phía anh: “Nhìn tôi!”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, không nói gì, chỉ là trong mắt có hơi nước.
“Vui lắm nhỉ, đi dứt khoát như vậy.”
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Mộ Cẩm Vân nghe lời này như anh đang nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Tống Lâm đang tức giận.
Nhưng anh có tư cách gì mà tức giận? Mộ Cẩm Vân nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, rất vui, không ngờ tổng giám đốc Lâm anh lại tìm không được tôi.” Nếu như hôm đó ở sân bay anh nhìn cô, cô sẽ không tuyệt vọng như vậy.
Nhưng anh không có.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình thực sự say rồi, nếu không sao có thể có can đảm mà nói chuyện như vậy với Tống Lâm chứ? Mà trên thực tế, Tống Lâm cũng bị câu nói này của cô khiến cho sắc mặt trở nên âm trầm: “Tốt lắm, Mộ Cẩm Vân, tốt lắm!”
Cô nghe anh nói, theo bản năng nhìn về phía anh.
Ngẩng đầu, trên gương mặt anh đều là sự u uất, đập thẳng vào trong mắt cô.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh, cô ngây ra ở đó, đột nhiên, ngũ quan đều cứng đờ.”