Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 222




Chương 222: Dễ hợp dễ tan đi, tổng giám đốc Lâm

Cô vừa dứt lời, đột nhiên Hạ Như Mộng lại mở miệng: “Là gấp gáp đi hẹn hò sao? Vừa nãy tôi thấy hết rồi đấy nha! Lúc nãy cô vẫn luôn ở bên cậu Cẩn, thư ký Vân!”

Cô ta nói xong, còn giả bộ mà nháy mắt một cái.

Không hề ngoài dự tính, ngay tức khắc ánh mắt Tống Lâm liền trầm xuống.

Mộ Cẩm Vân nhướng mày, vừa định mở miệng ra nói, không biết như thế nào mà Lục Hoài Cẩn lại đi đến đây: “Cô Mộng vẫn quan tâm hành tung của tôi nhỉ, nếu như không phải tôi biết cô là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lâm, thì tôi thực sự còn tưởng cô yêu thầm tôi đấy!”

Anh ta nói xong, cười như không cười mà nhìn Hạ Như Mộng.

Biểu cảm trên mặt của Hạ Như Mộng thoáng thay đổi, nhưng rất nhanh sau cô ta liền phản ứng lại.

Cô ta nhìn thẳng vào Lục Hoài Cẩn, bày ra một vẻ mặt ngây thơ vô tôi: “Tôi chỉ là quan tâm đến thư ký Vân mà thôi!”

“Ồ, vậy thì là cô thích Mộ Cẩm Vân rồi.”

Hạ Như Mộng: “…”

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải người không nói lý lẽ như vậy, nói thế nào anh ta đều phản lại được.

Mộ Cẩm Vân nghe thấy, cũng khẽ cười một cái: “Cô Mộng, cô quan tâm đến tôi như vậy, cẩn thận tổng giám đốc Lâm ghen đấy.”

Cô nói nửa đùa nửa thật, sau khi nói xong câu đó, Mộ Cẩm Vân trực tiếp quay người bỏ đi.

Lục Hoài Cẩn ẩn ý nhìn Hạ Như Mộng một cái: “Cô Mộng, đừng cứ nhìn ra bên ngoài, cẩn thận có ngày nhìn phải thứ không nên nhìn đấy.”

Anh ta nói xong, cười lạnh một cái, cũng đuổi theo Mộ Cẩm Vân.

Sắc mặt Hạ Như Mộng liền thay đổi, quay đầu nhìn sang Tống Lâm: “Anh Lâm, em nói điều gì không nên nói rồi sao?”

Giọng nói cỉa cô ta như sắp khóc đến nơi, ngược lại nghe cũng thấy hơi tội nghiệp đấy.

Nhưng mà Tống Lâm chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói bất cứ cái gì.

Gió tháng hai tựa như kéo cắt, gió tháng ba cũng không thua kém chút nào.

Mộ Cẩm Vân mặc một chiếc váy ngắn đến, cho dù có khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, nhưng mà vẫn cảm thấy lạnh.

Nhưng mà cũng may, lúc này bên ngoài khách sạn vẫn còn nhiều taxi.

Cô vừa định vẫn tay gọi taxi. Áo khoác đã bị người ta lôi một cái.

Cô kinh ngạc một lát, ngoảnh đầu lại thì thấy Lục Hoài Cẩn, mới nhẹ thở ra một hơi: “Cậu Cẩn?”

“Gọi xe gì cơ chứ, tôi đưa cô đi, đợi đấy.”

Thái độ của anh ta vô cùng kiên quyết, nói xong liền trực tiếp đi, để lại một mình Mộ Cẩm Vân ở đó, còn chưa kịp nói lời nào.

Cô không còn cách nào khác chỉ có thể lùi lại hai bước, vừa xoa xoa vào túi sưởi vừa đứng đợi Lục Hoài Cẩn.

Xe của Lục Hoài Cẩn rất nhanh đã đi ra, bảo vệ giúp cô mở cửa xe, Mộ Cẩm Vân liền nhanh chóng lên xe.

Trong xe có mở máy sưởi, mặc dù chưa mở lâu, nhưng luồng gió quay về phía cô, Mộ Cẩm Vân cảm thấy vô cùng rõ rệt.

Cô vốn đang có chút rùng mình vì lạnh, lúc này tay chân cũng bắt đầu ấm lên rồi.

Lúc này vẫn còn đang rất sớm, Lục Hoài Cẩn nhìn thời gian, quay đầu hỏi cô: “Về nhà sao?”

“Ừ.”

Cô dựa lên kính cửa sổ, cũng không muốn nói chuyện.

Xe vừa rời khỏi khách sạn, mười phút sau đã dừng lại trước một cây đèn giao thông.

Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Ăn khuya không?” Mộ Cẩm Vân lắc lắc đầu: “Có chút mệt, muốn ngủ.”

Kết quả cô vừa dứt lời, đột nhiên bụng kêu lên một tiếng.

Mộ Cẩm Vân có hơi ngại ngùng, Lục Hoài Cẩn phì cười: “Được rồi, đi ăn gì trước đi.”

Lúc này cô cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải xấu hổ gật đầu.

Thực sự là cô có chút đói bụng, lúc sáu giờ hơn đã ăn cơm tối với Tống Lâm rồi, nhưng cô không ăn được mấy, sau đó đến bữa tiệc, còn chưa ăn được cái gì thì Hạ Như Mộng đã đến rồi.

Vốn dĩ Mộ Cẩm Vân muốn ăn một chút đò, nhưng nhìn thấy Hạ Như Mộng, cô lại muốn rời đi trước.

Nhưng cô nói mệt, cũng không phải là mượn cớ, gần đây công việc vô cùng bận bịu, lại thêm gần đây Tống Lâm hay đến khu nhà cô, cho dù anh không làm gì cả, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó ngủ.

Ngủ không ngon, công việc lại mệt, đêm hôm nay lại gặp phải chuyện này nữa, Mộ Cẩm Vân chỉ muốn ngủ sớm một chút.

Ánh đèn xanh phía trước sáng lên, Lục Hoài Cẩn lại khởi động xe.

“Tôi nghe nói Lý Minh Việt xin nghỉ rồi, thời gian này có phải cô mệt thành cún luôn rồi không?”

“Ừ, chuyện của thư ký Việt căn bản đều rơi lên đầu tôi hết.”

Vậy thì ăn xong bữa tối tôi sẽ đưa cô về, cô nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vậy thì tôi xin cảm ơn cậu Cẩn trước.”

Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Mộ Cẩm Vân, tôi phát hiện con người cô, rất thích nói cảm ơn.”

Cô cười một cái, có chút ngại ngùng: “Thói quen thôi.”

“Nhưng mà cũng không tính là thói quen xấu.”

Anh ta nhíu mày, nhưng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Xe dừng trước một quán cháo, Mộ Cẩm Vân theo anh ta bước xuống xe rồi đi vào trong.

Nhìn từ bên ngoài vào, không nhìn ra được là bên trong quán này lại có nhiều người như vậy, mãi đến lúc đi vào mớ phát hiện bên trong toàn người là người.

Lục Hoài Cẩn đã sớm đặt chỗ ngồi, hai người vừa mới bước vào, người phục vụ đã dẫn hai người lên phòng vip ở tầng hai.

Lúc này nói sớm cũng không sớm, nói muộn cũng không muộn.

Người đến ăn khuya với người đến ăn tối rất nhiều, ngày lạnh như thế này, trong quán cháo này vô cùng ấm áp.

Vừa ngồi xuống, Lục Hoài Cẩn đã đưa thực đơn cho cô: “Cô xem xem muốn ăn cái gì, chỗ này rất nổi tiếng đấy.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu, gọi một món cháo gà xé, không dám gọi những thứ khác nữa, sợ ăn buổi đêm ngủ không được.

Ngược lại Lục Hoài Cẩn gọi một loạt đồ ăn.

Lúc này người đang nhiều, thời gian lên món cũng rất lâu.

Hai người đợi tầm hai mươi phút, mới bắt đầu đưa đồ ăn lên.

Sau khi ăn xong đã là hơn chín giờ rồi, Lục Hoài Cẩn trực tiếp đưa cô về.

Hệ thống sưởi trong xe mở vừa đủ, nhưng phía trong tòa nhà vẫn vô cùng lạnh lẽo.

Mộ Cẩm Vân mở điều hòa xong mới đi vào tắm rửa, sau khi tắm xong đi ra đã là mười giờ rồi.

Trong khoảng thời gian này không được ngủ ngon, Tống Lâm ở bên cạnh, cô căn bản không thể nào an tâm đi ngủ được.

Hôm nay Hạ Như Mộng đang ngăn cản Tống Lâm, cho dù anh có qua đây, chắc cũng là chuyện tầm nửa đêm rồi.

Cô trực tiếp lên giường đắp chăn nằm ngủ, một đêm không hề mộng mị, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, chuông báo điện thoại vẫn đang reo.

Mộ Cẩm Vân nhìn thời gian, phát hiện còn chưa đến bảy giờ.

Cô quay đầu nhìn qua chỗ nằm bên cạnh, không có dấu vết đã có người ngủ qua, hiển nhiên đêm qua Tống Lâm không đến.

Cô nằm trên giường đến bảy giờ rưỡi mới tỉnh dậy tắm rửa dọn dẹp đi đến công ty, chín giờ Tống Lâm mới đến.

Nhìn thấy anh đi vào phòng làm việc, Mộ Cẩm Vân cầm một tập tài liệu khẩn cấp đến gõ cửa.

“Vào đi.”

Nghe thấy tiếng anh trả lời, cô trực tiếp cầm tập tài liệu đi vào trong.

“Chuyện gì?”

Anh cúi đầu lật tập kế hoạch, không ngẩng đầu nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân trực tiếp đưa tập tài liệu đến trước mắt anh: “Tổng giám đốc Lâm, đây là dự án khoa học kỹ thuật của Hòa Bình, trưa nay tôi đã qua đó lấy về.” Tống Lâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô còn cho rằng anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng, anh không nói gì hết chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Nếu không còn gì nói nữa, tôi đi ra trước đây, tổng giám đốc Lâm.”

“Ừ.”

Anh đáp lại một từ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cũng không ngăn cản cô rời đi.

Cảm nhận thấy ánh mắt sắc lạnh ở sau lưng, Mộ Cẩm Vân mím chặt môi, theo bản năng mà bước nhanh lên.

Chuyện đên hôm đó hai người đều ngầm như bỏ qua, không ai đề cập tới chuyện đó, từng ngày từng ngày qua đi, sau khi Lý Minh Việt kết hôn xong quay lại, Mộ Cẩm Vân cũng có thể thở phào một hơi.

Cô lại viết một đơn xin nghỉ, sáng thứ hai vừa đi làm, cô đã gõ cửa phòng làm việc của Tống Lâm.

“Tổng giám đốc Lâm, lần trước tôi có nói qua với anh về việc xin nghỉ rồi. Người thầy trước đây của tôi đã giúp tôi liên hệ được với một người hướng dẫn rồi, tôi cũng đã nộp đơn xin nghỉ rồi, sau hai tháng sau tôi có thể đi sang Chicago chuẩn bị rồi.”

Cô nói xong, liền đưa đơn xin nghỉ và cả giấy giới thiệu của thầy giáo cho Tống Lâm.

Tống Tự cầm lấy bản photo cô đưa qua, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như biển sâu: “Cô cứ như vậy mà rời đi sao?”

“Tổng giám đốc Lâm, anh cảm thấy, cô Mộng sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

Cô nhìn anh, khuôn mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng rất ung dung.

Tống Tự hiếm có mà run người một cái, đột nhiêu nhìn cô cười nhạo một cái: “Cô ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không để cho cô phải chịu tủi thân sau?”

“Sẽ.”

“Mộ Cẩm Vân!”

Anh cau mày, khuôn mặt âm trầm u ám.

Mộ Cẩm Vân giống như là không cảm thấy được sự tức giận của anh vậy, mở miệng nói ra một câu: “Cô Mộng nói không sai, ông ngoại tôi là người gia đình nho giáo, mẹ tôi cũng là họa sĩ đức cao vọng trọng, tôi làm một đứa con gái, cái gì cũng không được di truyền, tôi không thể làm mất mặt mẹ của tôi được.”

Cô nói xong, dừng lại một chút, đột nhiên cong môi: “Tổng giám đốc Lâm, anh cảm thấy tình nhân đối với người phụ nữ, là một danh xưng rất vẻ vang à?”

Cô nói xong, nhìn chằm chằm vào anh.

“Dễ hợp dễ tan đi, tổng giám đốc Lâm.”

Im lặng một hồi lâu, Mộ Cẩm Vân mới nói ra câu cuối cùng.

Cô đặt tời đơn xin nghỉ việc lên bàn của anh, không nói thêm câu gì nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Chuyện Mộ Cẩm Vân nghỉ việc rất nhanh đã lộ ra, tin tức này làm nhiều người kinh ngạc không ngớt.

Mặc dù bây giờ Tống Lâm có vợ chưa cưới, nhưng mà chỉ cần Tống Lâm chưa mở lời, cho dù thế nào đi nữa cũng chẳng có người phụ nữ nào ngu ngốc mà chủ động rời khỏi Tống Lâm.

Mộ Cẩm Vân ở bên cạnh Tống Lâm, hiểu nhiên có càng nhiều cơ hội thắng hơn.

Mặc dù bên trong công ty có rất nhiều người chỉ trỏ thân phận của Mộ Cẩm Vân khi ở bên cạnh Tống Lâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cô thực sự rất có năng lực.

Người phụ nữ như bình hoa di động sẽ không thể làm cho người phụ nữ khác thù địch nhiều đến như vậy, tướng mạo Mộ Cẩm Vân như hoa, nhưng mà bên trong cũng không phải là thùng rỗng, điều này làm cho rất nhiều người đố kỵ.

Không thể không nói, chuyện cô nghỉ việc lần này, thực sự là cho nhiều người cảm thấy không thể tin tưởng được.

Hơn nữa hành động của Mộ Cẩm Vân cũng rất nhanh, sau khi nộp đơn xin nghỉ cô liền dọn toàn bộ đồ đạc ra khỏi công ty.

Chuyện Tống Lâm kết hôn với Hạ Như Mộng cũng nhanh chóng truyền ra, cũng không xa, chính là vào giữa tháng tư này.

Rất khéo là, ngày Mộ Cẩm Vân đi sang Mỹ cũng là ngày đó, cô kéo hành lý của mình lên máy bay, trước khi lên máy bay, cô gửi cho Lục Hoài Cẩn một tin nhắn, sau đó cô trực tiếp ném điện thoại xuống.

Rất nhanh, loa máy bay đã nhắc nhở cất cánh, cô tắt điện thoại, đeo cái bịt tai rồi tựa lên ghế, chôn vùi đi tất cả mọi thứ.”