Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 215




Chương 215: Cô cũng đã từng ngây thơ như vậy

Người cầu hôn đã thành công, người nữ được người nam bế lên, xung quanh con phố đều là tiếng hoan hô.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy, khẽ mỉm cười một cái, sau một hồi lâu nhìn thoáng qua Lục Hoài Cẩn bên cạnh: “Tôi muốn về.”

Ngày hôm nay đều ở bên ngoài, quả thật có chút mệt rồi.

“Đi thôi.”

Lục Hoài Cẩn nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi phía trước.

Lúc xe dừng lại, Mộ Cẩm Vân đã suýt ngủ gật.

Cô nhìn thoáng qua phía ngoài cửa xe, đưa tay tháo dây an toàn, quay đầu nở nụ cười với Lục Hoài Cẩn: “Hôm nay rất vui, cảm ơn anh, cậu Cẩn.”

“Thôi đi, quen cô lâu như vậy, không cần phải khách sáo với tôi như thế đâu.”

Anh ta đặt tay lên tay lái, lúc nói lời này, ngón trỏ và ngón giữa gõ lên tay lái.

Mộ Cẩm Vân có chút ngượng ngùng: “Vậy được rồi, tôi không khách sáo nữa, tôi về đây, hơi mệt rồi.”

“Vào nghỉ ngơi đi.”

Anh ta gật đầu một cái, quay qua nhìn cô.

Cô gật đầu, không khách sáo với anh ta nữa, đẩy cửa xe ra đi xuống.

Một đợt gió lạnh thổi tới, cô theo bản năng rụt lại.

Lục Hoài Cẩn nhìn bóng lưng của cô, mãi cho đến khi cô đi vào ô tô mới rời đi.

Không chút ngoại lệ, trong căn hộ không có một bóng người.

Mộ Cẩm Vân đi lên lầu hai, sau khi mở hệ thống sưởi thì bắt đầu tìm quần áo đi tắm.

Nghỉ tết cứ vậy mà qua hết, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt đã phải trở về công ty đi làm, cô và Tống Lâm cũng giống như đã giao hẹn, mười ngày, hai người ngay cả cuộc điện thoại cũng không có.

Cô thấy may mắn vì ngày đó không gọi lại cho anh, nếu không sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm khó chịu.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Mộ Cẩm Vân bị chuông cửa đánh thức.

Tối hôm qua tuy cô ngủ sớm, nhưng trời lạnh như vậy, cô cũng không muốn dậy quá sớm.

Thế nhưng chuông cửa vẫn vang, thật sự là quá ồn, nên cô đành khoác thêm áo lông sau đó đi dép bông xuống lầu mở cửa.

Lầu một không có mở hệ thống sưởi, lạnh đến hai chân cô run lẩy bẩy.

Mộ Cẩm Vân cầm điều khiển từ xa mở hệ thống sưởi trước, sau đó mới đi mở cửa.

Tống Lâm có mật mã, không thể nhấn chuông cửa, người lúc này tìm đến cô, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể nghĩ tới một người duy nhất là Lý Minh Việt.

Nhưng lúc mở cửa lại phát hiện người đứng ở cửa không phải là Lý Minh Việt, mà là Mộ Tinh Anh, người mà cô sắp quên sự tồn tại.

Đồ mặc mùa đông dày, cô cũng không nhìn ra trong bụng Mộ Tinh Anh có em bé hay không.

Lúc thấy Mộ Tinh Anh, sắc mặt Mộ Cẩm Vân lập tức lạnh đi: “Cô tới đây làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ là thấy chị ở một mình quá buồn rồi nên sang năm mới, tôi tới thăm người thân.”

Cô ta nói rồi hơi nhíu mày lại: “Sao vậy, chị không tính cho tôi vào à?”

Mộ Cẩm Vân một bước cũng không nhường: “Cô xứng đi vào sao?”

Lúc này Mộ Tinh Anh đến đây vì cái gì, cô đã đoán được hơn phân nửa.

Chuyện Tống Lâm cầu hôn Hạ Như Mộng cả Hà Nội đều biết, trước đó Mộ Tinh Anh bị bẽ mặt trong lễ cưới, hôm nay vừa nhìn là biết cô ta cố ý tới nói móc cô.

“Hử? Chị à, đối nhân xử thế không thể vậy đâu, chị phải xem địa vị của mình chứ, chị cho rằng chị còn là mình trước đây sao?” Cô ta nói xong định đi vào bên trong.

Mộ Cẩm Vân giơ tay lên muốn đẩy cô ta, cô ta lại đưa tay ra trước cô: “Đừng đụng vào tôi nha, tôi đang mang thai đó, nếu xảy ra chuyện gì, cũng không biết tổng giám đốc Lâm có giúp nổi chị không?”

Nói xong, Mộ Tinh Anh nở nụ cười: “Nhưng mà tôi thấy, tổng giám đốc Lâm chắc không có thời gian quan tâm chị đâu nhỉ? Người ta và cô Mộng đã là vợ chồng chưa cưới rồi, căn hộ này sợ là anh ta cũng đã nhiều ngày chưa tới nhỉ?”

Mộ Cẩm Vân nhìn cô ta lạnh lùng, không đụng cô ta, cũng không để cho cô ta đi vào: “Nói xong chưa?”

“Đuổi tôi đi sao?”

“Cô cũng hiểu mình được chút đấy.”

Mộ Tinh Anh đưa tay lên vuốt tóc rồi nhìn cô cười: “Mộ Cẩm Vân, chị đừng kiêu ngạo, tốt xấu gì tôi cũng gả cho người có tiền, còn chị thì sao chứ?”

“Chị không có gì cả! Chị cho rằng cô Mộng sẽ dễ dàng bỏ qua cho chị ở đây sao? Nói không chừng, không bao lâu, chị sẽ giống như chó nhà có tang mà bị đuổi đi thôi! Nếu tôi nhớ không lầm, căn hộ này cũng không phải đứng tên chị.”

Nếu là lúc trước, Mộ Cẩm Vân chắc chắn sẽ phản bác.

Nhưng hôm nay, cô nhìn Mộ Tinh Anh, đột nhiên mất đi niềm vui khi cãi nhau với cô ta lúc trước.

Cô nhìn Mộ Tinh Anh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì: “Mộ Tinh Anh, cô cảm thấy như vậy rất thú vị à?” Có lẽ không ngờ là phản ứng của cô lại bình tĩnh như vậy, Mộ Tinh Anh hơi sửng sốt: “Sao nào, đụng đến nỗi đau của chị rồi à? Vậy thì thật ngại quá, là tôi cố ý đấy!”

Cô ta nói xong, gương mặt bỗng trở nên dữ tợn: “Cô càng đau khổ, tôi càng vui vẻ!”

“Cho nên? Nếu như tôi nói với cô, tôi chả đau khổ chút nào, cũng không khó chịu, có phải cô sẽ cảm thấy khó chịu không?”

Mộ Tinh Anh đương nhiên không tin lời này của cô: “Đừng gạt người, chị không khó chịu? Trước đây chị nở mày nở mặt bao nhiêu, thì bây giờ chị càng khiến người ta ghét bỏ bấy nhiêu! Trước đây Tống Lâm không có người phụ nữ khác, nên chị là số một, hừ, bây giờ thì hay rồi, bạn gái chính thức của người ta xuất hiện, chị cho rằng chị là cái thá gì chứ?”

Cô ta dừng một chút, đột nhiên lại gần cô: “Chị bây giờ, chẳng qua là một kẻ thứ ba không thấy được ánh sáng thôi!”

Tay Mộ Cẩm Vân run lên một cái: “Nhưng cô đừng quên, cô và mẹ cô đều là kẻ thứ ba chiếm hời.”

“Chị cũng nói đấy thôi, chúng tôi cũng đã lên được vị trí chính chủ. Quá trình thế nào ai quan tâm chứ, còn chị bây giờ, người nào không trông chờ nhìn kết quả?”

Mộ Tinh Anh càng nói càng hưng phấn, nói xong nở nụ cười: “Chị xem chị sống có ích gì chứ, mẹ chị không giữ được ba chị, bây giờ chị cũng không giữ được Tống Lâm! Có phải cảm thấy mình rất thất bại không?”

“Rầm rầm…”

Cô không thể đụng vào Mộ Tinh Anh, liền dứt khoát đóng cửa lại.

Mộ Tinh Anh ở bên ngoài còn chưa từ bỏ ý định gõ cửa: “Chị cho rằng chị có thể trốn tới khi nào? Mộ Cẩm Vân, tôi sẽ chờ ngày chị bị chỉnh đốn! Ha ha ha, chị chờ xem, ngày đó nói không chừng, chị còn đi cầu xin tôi đấy!”

Mộ Cẩm Vân dựa vào cửa, lời nói của Mộ Tinh Anh không ngừng truyền đến, tiếng cười càn rỡ lại kiêu ngạo.

Cô giơ tay lên bụm mặt, cứ như vậy mà trượt xuống cửa.

Mộ Tinh Anh nói không sai, kết quả là, cô chả có gì cả.

Từ lúc vừa bắt đầu đã biết trước kết cục, cũng nói với bản thân không thể động lòng.

Nhưng cuối cùng, người ngã xuống chỉ có mình cô.

Cô trăm phương ngàn kế che giấu, giả bộ, cuối cùng lại bị Mộ Tinh Anh vạch trần.

Nước mắt rơi xuống bàn tay, Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, nhìn nước mắt trên lòng bàn tay mình đột nhiên nở nụ cười.

Thì ra, cô cũng đã từng ngây thơ như vậy.

Cô cũng không biết ngồi ở cửa bao lâu, mãi cho đến khi chân tê dại, cô mới vịn tường chậm rãi đứng lên.

Hệ thống sưởi đã được mở rồi, nên lúc này không quá lạnh, nhưng mặc dù như vậy, trái tim của cô vẫn run lập cập.

Vừa nhắm mắt, cô liền nhớ đến cảnh tám ngày trước người đàn ông kia quỳ một chân xuống cầu hôn Hạ Như Mộng.

Cô đi tới ghế sô pha, đưa tay cầm khăn lau khô nước mắt, ngồi yên ở trên ghế sô pha hồi lâu, mới đứng dậy lên lầu.

Cả ngày hôm nay, trên cơ bản cô đều ở trang thái tỉnh tỉnh mê mê mà ngủ mê man.

Ngày hôm qua ngủ nhiều, ngày hôm nay hơn sáu giờ cô liền tỉnh.

Mở mắt ra phát hiện trong phòng vẫn tối đen như mực, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng khiến không một tia sáng nào lọt qua nổi, thời gian hiện trên điện thoại di động đã là sáu giờ bảy phút.

Cô lấy chăn đắp qua đầu mình một cái, muốn tiếp tục ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được.

Vất vả lắm mới tới bảy giờ, Mộ Cẩm Vân quả quyết vén chăn đứng lên.

Ngày hôm nay cô thức dậy sớm, taxi cũng đã có rất nhiều.

Chưa tới tám giờ rưỡi, cô cũng đã đến công ty.

Tiếp tân cửa trước còn chưa tới, thang máy trước mặt cũng chỉ có vẻn vẹn tầm hai ba người.

Thấy cô, ánh mắt ba người kia đều khá kỳ lạ.

Mộ Cẩm Vân đứng ở đó giống như chẳng cảm nhận được gì, chỉ nhìn con số trong thang máy.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy liền mở ra, cô nhấc chân đi vào.

Lúc tám giờ năm tám phút Tống Lâm tới, vừa trở về thì anh đã có một cuộc họp.

Mộ Cẩm Vân từ chối đi xã giao với Tống Lâm, nhưng cuộc họp, cô không thể không đi cùng.

Nhìn thấy anh, cô chỉ hơi nhấp môi, sau đó ôm tài liệu bước lên: “Tổng giám đốc Lâm, chín giờ anh có một cuộc họp.”

Người đàn ông đột nhiên ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô: “Tết âm lịch cô đi du lịch à?”

“Vâng.”

Cô lên tiếng, biểu cảm trên mặt cũng không có gì thay đổi.

Tống Lâm không nói gì nữa, cứ nhìn cô như vậy.

Hai người giằng co một phút đồng hồ, cho đến khi thang máy mở ra, Triệu Nguyệt Anh vội vội vàng vàng chạy tới, Tống Lâm mới thu ánh mắt: “Tôi biết rồi.”

“Vâng.”

Nói xong, cô trực tiếp lui về sau một bước.

Cuộc họp đầu tiên trong năm mới, vừa họp liền họp tới ba tiếng, lúc đi ra khỏi phòng họp đã hơn mười hai giờ.

Mộ Cẩm Vân xuống lầu mua bữa trưa, vừa lên liền đụng mấy nhân viên đã ăn cơm xong trở lại, một đám người nhìn cô chế giễu.

Cô cầm cơm mà tay không ngừng nắm chặt, ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn họ.

Rất nhanh thang máy đã tới, cô nhấc chân đi vào trước.

Từng người ra khỏi thang máy, đến tầng làm việc của tổng giám đốc, trong thang máy chỉ còn lại mình cô.

Mộ Cẩm Vân buông cơm trưa mình xuống, sau đó tới gõ cửa phòng làm việc: “Tổng giám đốc Lâm.”

“Vào đi.”

Cô giơ tay đẩy cửa ra, cầm cặp lồng đựng cơm đi tới: “Tổng giám đốc Lâm, đây là cơm trưa của anh.”

Vừa dứt lời, Hạ Như Mộng từ trong phòng nghỉ liền đi ra: “Ai da, thư ký Vân đi mua bữa trưa à? Tiếc quá hôm nay tôi đến có mang theo cơm cho Lâm rồi.”

Mộ Cẩm Vân nhìn cô ta một cái, chỉ gật đầu: “Cô Mộng.”

Sau khi chào hỏi xong, ánh mắt cô dừng trên người Tống Lâm: “Nếu cô Mộng đã đưa cơm trưa cho tổng giám đốc Lâm, vậy tôi sẽ đưa cơm cho trợ lý tôi ăn. Tôi không quấy rầy tổng giám đốc Lâm nữa, tôi ra ngoài trước.”

Cô không cho họ bất cứ chỗ trống nào để nói, sau khi nói xong liền xoay người rời đi.

Hạ Như Mộng nhìn bóng lưng của cô, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, sau đó đi tới bên cạnh Tống Lâm: “Lâm à, thư ký này của anh đối xử với anh cũng tốt quá nhỉ?”

Nghe thấy lời của cô ta, Tống Lâm liền cúi đầu nhìn về phía cô ta: “Em muốn nói cái gì?”