Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 214




Chương 214: Không có gì, anh nghe lầm rồi

Chuyện đã rất lâu rồi, Mộ Cẩm Vân cho rằng mình đã quên, bây giờ nhớ lại mới phát hiện, không phải đã quên, chỉ là giấu ở sâu bên trong.

Cô thở hắt ra, hơi ngượng ngùng mà nhìn Lục Hoài Cẩn: “Tôi chỉ thuận miệng nói chút thôi.”

“Tôi cũng tùy tiện mà nghe thôi.”

Nghe thấy lời của anh ta, Mộ Cẩm Vân nở nụ cười.

Hai người bưng hoành thánh vừa đi vừa ăn ở trên đường, lúc đi thấy thích cái gì, Mộ Cẩm Vân sẽ đi xếp hàng.

Mới đi được nửa đường cô đã ăn no, nhưng cô ngại nói ra.

Đi được một nửa, Lục Hoài Cẩn đột nhiên kêu cô dừng lại.

Cô có chút khó hiểu, quay đầu nhìn về phía anh ta: “Sao vậy, cậu Cẩn?”

“Cô chờ tôi một chút.” Anh ta không nói là có chuyện gì, chỉ kêu cô chờ anh ta một lát.

Anh ta nói xong liền đi thẳng ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân cầm đồ ăn vặt đứng trên đường phố, nhìn anh ta chen vào bên trong đám người, sau đó không thấy tăm hơi.

Đường phố này khá nhiều người, cô đứng giữa đường muốn đi ra, nhưng sợ Lục Hoài Cẩn sẽ không tìm được mình, cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc cầm xiên nướng đứng đó.

Nhưng Lục Hoài Cẩn trở lại rất nhanh, trên tay cầm một ly nước nóng, lúc đi tới chỗ cô còn lấy một hộp thuốc tiêu hóa nhỏ từ trong túi ra: “Ăn nó quá rồi nhỉ!?”

Cô không ngờ thì ra anh ta đi mua thuốc tiêu hóa cho cô, cô nhìn anh ta mà ngẩn ra: “Gần đây có tiệm thuốc sao?”

“Sự chú ý của cô kỳ quái quá đấy.”

Mộ Cẩm Vân lúng túng, đưa tay cầm ly nước.

Bên ngoài nhiệt độ thấp như vậy, nhưng nước trên tay cô vẫn nóng, có thể tưởng tượng ra, ly nước này có lẽ vừa được đun chưa bao lâu, nếu không thì đã sớm lạnh.

Lục Hoài Cẩn trở nên cẩn thận tỉ mị, khiến người ta cảm thấy anh ta không phải một cậu ấm nhà họ Lục, quá biết chăm sóc người khác.

“Cảm ơn.”

Cô cười nói tiếng cám ơn, sau đó đưa xiên nướng còn lại cho anh ta.

Lục Hoài Cẩn nhận xiên nướng, sau đó đưa thuốc tiêu hóa cho cô.

“Đừng đứng giữa đường nữa, bên kia có bán trang sức, chúng ta qua đó nghỉ một lát.”

Cô uống thuốc xong, Lục Hoài Cẩn dẫn cô tới một quán đặc sản nghỉ ngơi.

Lúc đầu chỉ muốn ra ngoài tùy tiện ăn cơm trưa, không ngờ lại được Lục Hoài Cẩn đưa tới nơi này.

“Hôm nay cô không bận gì chứ? Buổi tối ở đây sẽ có biểu diễn, nếu cô không bận gì, thì đừng về vội. Ra nước ngoài nhiều năm như vậy, có lẽ Hà Nội này có cái gì đặc sắc cô cũng không biết nhỉ.”

Anh ta nói đúng, mà cô quả thực cũng chả có gì làm.

Hai người đi dạo một chút thì đã hai tiếng, sau khi nghỉ một lát thì đã tới hơn ba giờ chiều.

Hai người vào quán cà phê gần đó ngồi, có lẽ Lục Hoài Cẩn đã thấm mệt, ngồi ở đó không nói gì.

Hơn bốn giờ chiều, điện thoại Lục Hoài Cẩn vang lên hai lần, nhưng hai lần anh ta đều chỉ nhìn thoáng qua rồi liền ấn tắt.

Tới năm giờ, trời đã mà bắt đầu tối.

Mộ Cẩm Vân nhúc nhích một chút, phát hiện mình lại ngủ quên trên ghế sô pha.

Cô mở mắt ra, đối diện là Lục Hoài Cẩn đang dựa vào ở trên ghế sa lon nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân xấu hổ, có chút ngượng ngùng: “Mấy giờ rồi cậu Cẩn?”

Cô vừa tỉnh ngủ, lúc nói âm thanh có chút ngắt quãng.

Lục Hoài Cẩn đưa điện thoại di động đưa tới chỗ cô: “Tôi còn tưởng cô ngủ thẳng tới bảy giờ chứ.”

Nghe lời này của anh ta, Mộ Cẩm Vân càng ngượng ngùng: “Hệ thống sưởi ở đây ấm quá, nhịn không được liền ngủ mất rồi.

“Tôi chỉ đùa một chút thôi, mà cô cũng tỉnh lại đúng giờ ăn cơm đấy, rất tốt.”

Anh ta nói xong, đứng lên: “Cô muốn tiếp tục ăn vặt, hay muốn ăn trong quán?”

“Ăn vặt.”

Cô nhấp môi, nhìn anh ta mà mặt nóng lên.

Cô ra nước ngoài nhiều năm, đúng là ngay cả Hà Nội có món ăn đặc sắc gì cũng không biết.

Ngày hôm nay hiếm có cơ hội, cô muốn nếm thử nhiều hơn.

Huống hồ phố ăn vặt nhiều người, hai người đi trên đường cũng sẽ không có vẻ quá thân cận.

“Ok, đi thôi.”

Anh ta nói xong cầm áo khoác bên cạnh rồi liền đứng dậy.

Mộ Cẩm Vân đi theo anh ta hai bước, cúi đầu muốn lục lọi ví trả tiền, chợt ngẩng đầu một cái, Lục Hoài Cẩn đã đi tới cửa rồi.

“Này…”

Cô kêu một tiếng, anh ta quay đầu đứng ở cửa quán nhìn cô, nhướng mày cười: “Cô lấy túi tiền làm gì, tôi đã trả rồi.”

Mộ Cẩm Vân vội vã nhấc chân đi theo ra: “Không phải nói để tôi trả sao?”

“Thói quen rồi, nếu như cô ngại thì tí nữa cô trả tiền là được.” Anh ta quen mình trả tiền, nhưng cô thì quen việc chia trả thỏa đáng.

Hai người là bạn bè, nhưng dù là bạn bè cũng không thể chiếm lợi được, đây là nguyên tắc kết giao của Mộ Cẩm Vân.

Phố ăn vặt này vào buổi tối không giống với cảnh vào ban ngày, sau khi đèn sáng lên, khiến người ta ngẩn ngơ không phân rõ mình ở đâu.

Người đàn ông bên cạnh ăn cũng rất nhiều, anh ta tự mình gọi một phần, tiện thể ăn nửa phần của cô, Lục Hoài Cẩn cũng cảm thấy no rồi.

Ban ngày mọi người đi làm, nhưng buổi tối thì người nhiều hơn.

Mộ Cẩm Vân vừa trả tiền ăn, quay đầu liền phát hiện Lục Hoài Cẩn không thấy đâu nữa.

Bên cạnh đều là người xa lạ, cô nhíu mày một cái, đoàn người ra khỏi quán nhỏ, nhưng vẫn không tìm được Lục Hoài Cẩn.

Cô vừa định lấy điện thoại di động gọi cho anh ta, bả vai đã bị người vỗ từ phía sau.

Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt, quay đầu liền thấy Lục Hoài Cẩn vừa biến mất không thấy.

“Cậu Cẩn, vừa rồi anh đi đâu vậy?”

Cặp mắt đào hoa hơi nhướng lên, anh ta cười nhìn cô một cái: “Vừa mới nhìn thấy một món đồ, rất hợp với cô nên mua.”

“Cái gì vậy?”

Cô theo bản năng hỏi ra khỏi miệng, lời vừa dứt, Mộ Cẩm Vân liền thấy trên tay Lục Hoài Cẩn có một cái cài tóc tai mèo.

Tai mèo còn là màu hồng, bên trong có ngọn đèn nhỏ, đang phát sáng, hết sức rõ ràng.

Cô nhìn tai mèo, có chút ngẩn ngơ, chưa phản ứng kịp, lúc này Mộ Cẩm Vân cảm thấy đáy mắt hơi nóng.

“Làm sao vậy?”

Có lẽ thấy cô mãi không lên tiếng, anh ta mở miệng hỏi một câu.

Cô phục hồi lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lắc đầu nở nụ cười: “Tôi cũng đã hơn hai mươi rồi, sao còn thích hợp với cái này, đây là thứ mấy cô gái nhỏ đeo.. Này, cậu Cẩn, như vậy quá….”

“Cô không nói tôi không nói, ai biết cô hai mươi mấy tuổi chứ. Huống hồ vừa rồi tôi còn thấy một bác gái hơn bốn mươi tuổi cài, cô là thanh niên, sợ cái gì.”

Anh ta nói xong, cài bờm tai mèo lên đầu cô.

Mộ Cẩm Vân nhịn không được đưa tay lên sờ một cái, luôn cảm thấy mình đang giả nai vậy.

“Cô xem, người phía trước kia, họ mười mấy tuổi sao?”

Anh ta đụng vào vai cô một cái, kêu cô nhìn về phía trước.

Mộ Cẩm Vân nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, ánh mắt rơi vào một cặp tình nhân ở phía trước, người nữ nhìn qua đã là người vào xã hội, thế nhưng trên đầu cô ấy cũng cài một bờm tai mèo giống cô.

Hơn nữa nếu để ý kĩ một chút, đeo thứ này không phải chỉ có một mình cô.

Suy nghĩ một chút, dường như cũng không còn xấu hổ lắm.

“Được rồi, mặt của cô cũng bị che một nửa rồi, dù có đẹp cỡ nào cũng vô ích, không quay đầu lại được đâu.”

Mộ Cẩm Vân lúng túng, đang yên đang lành sao lại nói tới vấn đề này vậy.

Hơn bảy giờ, người càng nhiều, người dân đi làm và học sinh sinh viên đều ra ngoài, hiện tại xếp hàng mua đồ ăn phải đợi hơn mười phút.

Nhưng hai người đã ăn xong từ trước, Lục Hoài Cẩn dẫn cô đi hướng khác: “Tới đây, hôm nay có biểu diễn pháo hoa đấy.”

“Không phải cấm rồi sao?”

“Đặc biệt sao, nhưng đ”