Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 213




Chương 213: Cô muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó!

“Cô ơi, cô ơi, đến sân bay rồi.”

Tài xế gọi vài tiếng, Mộ Cẩm Vân mới phản ứng lại kịp.

Cô vội cúi đầu lấy ra hai tờ một trăm ngàn từ trong ví ra, đưa cho tài xế rồi nói một câu ‘Không cần thối lại’ rồi liền xuống xe.

Gió đêm khuya ở sân bay giống như con dao nhỏ, quan trọng hơn là trời vẫn còn đang lạnh.

Lúc Mộ Cẩm Vân vừa xuống xe thì run lên một cái, kéo vali vào bên trong, mới vừa vào sân bay, điện thoại di động của cô liền vang lên.

Đây là điện thoại của hướng dẫn viên du lịch, cô vừa nghe điện thoại vừa tìm người, rất nhanh đã thấy hướng dẫn viên du lịch ở sảnh số hai.

Cô cúp điện thoại kéo vali đi tới.

“Là cô Vân Cẩm Vân phải không ạ?”

“Là tôi.”

Cô gật đầu nở nụ cười.

Lúc này đi du lịch đa số là các gia đình, hoặc người yêu, đi một mình giống như cô rất hiếm thấy.

Bởi vì những người khác đều có người nhà hoặc là bạn bè đi chung, cô chỉ có một mình, nên lúc hướng dẫn viên du lịch phân phát vé máy bay, đưa cho Mộ Cẩm Vân cuối cùng.

Cô và hướng dẫn viên du lịch ngồi chung với nhau, Mộ Cẩm Vân cầm vé máy bay sau đó đi mua một ly thức uống nóng.

Ngồi chờ ở sân bay một tiếng, đoàn người mới bắt đầu đăng ký.

Nhiều người đi xa vào tết âm lịch, nhưng đi vào đêm ba mươi giống hôm nay thì cũng không nhiều, cho nên chuyến bay đêm khuya không nhiều người lắm.

Trên máy bay, đoàn người của họ đã chiếm một nửa.

Ra khỏi chỗ của Hạ Như Mộng đã hơn mười một giờ, Tống Lâm đưa tay day huyệt thái dương, nhìn tài xế phía trước: “Đi tới chung cư Hoàng Dương.”

“Vâng, tổng giám đốc Lâm.”

Đẩy cửa ra, bên trong phòng một mảnh quạnh quẽ.

Tống Lâm mở đèn ngoài hành lang, đổi giày sau đó vừa tháo cà vạt vừa đi lên lầu.

Trong phòng không có đèn, anh cho rằng lúc này Mộ Cẩm Vân đang ngủ, nhưng đẩy cửa đi vào mới phát hiện trong phòng không có một bóng người.

Mà vali của Mộ Cẩm Vân cũng không thấy đâu, anh cau mày, ngồi ở trên giường cầm điện thoại di động.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, đã hơn một giờ sáng.

Tống Lâm cau mày, ném điện thoại di động một cái rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi đi ra đã là hơn hai giờ sáng rồi nhưng trong phòng chỉ có một mình anh, không có mở máy điều hòa, lạnh đến hơi run lên.

Bên ngoài trời se se lạnh, anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, lát sau vẫn cầm điện thoại lên bấm số, nhưng điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, anh lại cúp.

Cô muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó!

Từ Hà Nội bay thẳng tới Phú Quốc hơn hai tiếng một chút.

Mộ Cẩm Vân vừa lên máy bay liền ngủ mất rồi, hai giờ sáng mới tỉnh lại, máy bay đang hạ cánh.

Hướng dẫn viên du lịch bên cạnh thấy cô mở mắt, nở nụ cười: “Đến rồi cô Vân.”

Cô gật đầu, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một cái.

Đoàn của bọn họ là hợp lại, có một nửa là đi tự do, nửa còn lại là đi du lịch theo nhóm.

Nhưng khách sạn và vé vào cửa tham quan du lịch họ đều sẽ được phát, Mộ Cẩm Vân đi theo xe về khách sạn.

Nhiệt độ ban đêm bên này cũng khoảng từ mười đến hai mươi độ, cô mặc trang phục mùa đông đi tới đây, lúc đến khách sạn cả người đã toát mồ hôi.

Cô tắm rửa một cái đi ra, phát hiện trên điện thoại di động có xuất hiện cuộc gọi nhỡ của Tống Lâm, nhưng đã gọi từ nửa tiếng trước.

Cô chỉ là nhìn thoáng qua, sau khi tắt máy điện thoại, cô liền đi ngủ.

Mộ Cẩm Vân bị tiếng đập cửa đánh thức, hướng dẫn viên du lịch ở bên ngoài gọi cô: “Cô Vân, ngày hôm nay chúng ta dự định đi tới đảo, cô muốn đi cùng không?”

Cô hơi sửng sốt, một hồi sau mới phản ứng được, cách một cánh cửa mà trả lời: “Chắc không đâu.”

Sau khi nói xong, cô ngủ tiếp.

Cô là tới để giải sầu, không phải để đi du lịch, đêm qua hơn ba giờ sáng mới ngủ, hiện tại cũng mới có bảy giờ, họ đã tập hợp ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân đi tự do, đi theo cũng được, không theo cũng chả sao.

Tỉnh lại lần nữa đã hơn mười giờ.

Cô từ từ thay một cái quần dài, đeo kính râm đội mũ đi ra cửa tìm đồ ăn.

Ban ngày ở Phú Quốc khoảng hai mươi mấy độ, buổi trưa còn rất nóng.

Một mình Mộ Cẩm Vân đi tìm một quán nào đó ngon để ăn cơm trưa, sau khi cô vừa search trên điện thoại một số địa điểm, liền định đi tới đảo Hòn Sơn.

Cô tự đi một mình, đi như thế nào đều được.

Sau khi đi khắp nơi ba ngày, Mộ Cẩm Vân thu dọn hành lý tới một khách sạn giáp biển.

Bãi biển mà có chất cát tốt ở Phú Quốc trên cơ bản đều là tư nhân, cô cố ý chọn một khách sạn xa hoa, ở hai đêm.

Ba ngày trước đi có chút mệt mỏi, ngày thứ tư cô hoạt động ở trong khách sạn.

Sau khi ăn cơm trưa ở sân thượng khách sạn thì tất cả mọi người đi ra ngoài chơi nên người ở sân thượng không nhiều lắm.

Sau khi uống xong một ly nước chanh, cô trở về phòng và ngủ đến hơn bốn giờ chiều, mặt trời đã không còn chói chang như lúc mười hai giờ trưa, Mộ Cẩm Vân thay một bộ váy đi ra ngoài bãi biển.

Mộ Cẩm Vân một mình đi loanh quanh ở Phú Quốc bảy ngày. Buổi trưa cô bay về Hà Nội, lúc đến Hà Nội đã hơn bảy giờ, trời đã đen kịt, gió thổi tới, cô có chút không quen.

Trước khi đi Hà Nội đang rất rét, bây giờ thì đã bớt rồi, ngay cả một bông hoa héo lạnh cũng không thấy, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn thấy lạnh.

Nghỉ tết đã trôi qua gần hết, mới vừa đi ra sân bay cô thấy một đống taxi.

Cô giơ tay lên gọi đại một chiếc xe rồi ngồi vào rời sân bay, cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, nhớ tới buổi livestream hôm cô rời đi, không khỏi nở nụ cười giễu.

Bốn mươi phút sau, xe dừng ở quảng trường Nhất Gia.

Quảng trường Nhất Gia mấy năm gần đây náo nhiệt hơn nhiều so với những năm trước, vẫn may lúc này sắp tám giờ tối, cô tìm bừa một quán mì, sau khi ăn xong thì về thẳng khu chung cư.

Một tuần không có ai ở đây, vừa đẩy cửa ra, Mộ Cẩm Vân đã cảm thấy một trận lạnh lẽo.

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn đầy, chắc là dì vừa tới mấy ngày nay.

Cô nhìn thoáng qua sau đó liền đi lên lầu hai, mở hệ thống sưởi, Mộ Cẩm Vân ngồi yên trong chốc lát.

Lúc này điện thoại di động vang lên khiến cô hơi kinh ngạc, nhìn thấy là số điện thoại của Lục Hoài Cẩn, cô nhấp môi, hơi do dự nhưng vẫn nhấn nút nghe: “Cậu Cẩn?”

“Về rồi à?”

Cô cười: “Vừa trở về.”

“Đi Phú Quốc chơi vui không?”

“Cũng được, tôi chỉ đi loanh quanh đâu đó một chút.”

“Đến khu chung cư rồi?”

“Ừm, vừa về đến.”

“Tốt, thứ hai cô đi làm phải không?”

“Ừm, còn hai ngày nữa.”

“Được rồi, cô tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân nhìn di động một hồi rồi xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lục Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn căn phòng trên khu chung cư, lầu ba mươi ba, anh ta đếm từng tầng, rốt cuộc lúc đếm tới, lại phát hiện rèm cửa sổ vẫn buông, không biết là nhìn không thấy đèn sáng hay chưa bật đèn.

Ngày hôm sau Mộ Cẩm Vân ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới dậy, cô ra ngoài tìm đồ ăn, mặc váy mấy ngày ở Phú Quốc, lúc về thì cuộn lại như bánh chưng vậy, cô có chút không quen.

Rất nhiều công ty bắt đầu đi làm từ hôm nay, trên đường người không nhiều lắm, cô đi thẳng tới gần Nhất Gia.

Đúng lúc thấy Lục Hoài Cẩn đang đậu xe, Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt, lúc phản ứng kịp cô cười nói: “Cậu Cẩn?”

Anh ta đẩy cửa xe ra, ý bảo cô lên xe.

Mộ Cẩm Vân duỗi tay ra nắm tay vịn xe, mới vừa thắt dây an toàn thì nghe anh ta hỏi cô: “Muốn ăn cái gì?”

“Chưa nghĩ ra, cậu Cẩn có đề cử gì không?”

“Ngồi chắc vào.” Anh ta nở nụ cười, nhưng không có nói dẫn cô đi ăn gì.

Mộ Cẩm Vân cười, cũng không nói chuyện, để mặc anh ta đưa cô đi.

Sau hai mươi phút, xe ngừng lại.

Cô nhìn con đường náo nhiệt trước mặt, không khỏi ngẩn người: “Chỗ này là?”

“Phố ăn vặt, tôi vừa nhìn là biết cô chưa từng tới.”

Cô hơi lúng túng đi theo anh ta xuống xe.

Bởi vì đang giờ làm việc, nên lúc này trên đường có nhiều học sinh hơn đang tụ năm tụ ba.

Mộ Cẩm Vân không trang điểm đã ra cửa, bởi vì trời lạnh, cô còn choàng một cái khăn quàng cổ, hơn phân nửa khuôn mặt đều không nhìn thấy, đi trong đám học sinh cũng khá hòa hợp.

Bên này học sinh nhiều, mặt của Lục Hoài Cẩn khá hút người, hai người mới vừa xuống xe không bao lâu, đã có một số nữ sinh đang chụp lén anh ta.

Mộ Cẩm Vân theo bản năng kéo khăn quàng cổ lên cao, che hết hơn nửa gương mặt.

Dọc theo đường phố này tất cả đều là hơi nóng từ đồ ăn vặt.

Hơn nữa đồ ăn cũng không đắt, tất cả đều là ba chục ngàn một phần.

Mộ Cẩm Vân ở nước ngoài lâu như vậy, về nước cũng gần một năm rồi, lần đầu tiên đi dạo chỗ như vậy, nhìn những quán ăn cái gì cũng muốn thử một chút.

Lúc vừa rồi còn không thấy đói nhưng lúc này thấy nhiều thức ăn như vậy, ngủi mùi hương, Mộ Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy đói muốn chết.

Mùi hương của hoành thánh truyền đến, cô theo bản năng quay đầu nhìn sang, nhấc chân đi về phía quán nhỏ.

Lục Hoài Cẩn theo phía sau cô, mới vừa muốn mở miệng, liền thấy cô quay đầu nhìn mình: “Cậu Cẩn, anh có thích ăn hoành thánh không?”

Anh ta hơi nhíu mày lại: “Cô thích?”

“Muốn ăn.”

Nói xong cô nhìn những người xếp hàng trước mặt mình liền dứt khoát qua xếp hàng.

Người xếp hàng rất đông, may là tiệm hoành thánh này làm khá nhanh, một người gói đồ một người nấu, một muỗng lớn là được ba bốn phần vớt lên thả vào chén.

Mộ Cẩm Vân gọi hai chén, sau khi trả tiền thì đưa cho Lục Hoài Cẩn: “Khi còn nhỏ mẹ tôi chỉ biết làm mỗi hoành thánh, bà ấy nấu ăn không ngon lắm, cho nên gói hoành thánh vừa xấu vừa vỡ, dùng nhiều trò để dụ tôi ăn. Có một đoạn thời gian mỗi ngày đều ăn hoành thánh, khi đó tôi còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, còn tức giận nói không muốn ăn.”

Cô kể, dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn bên cạnh cười: “Sau đó liền thực sự không ăn được nữa rồi.”

Lúc Tần Sanh Dung ra đi cô mới sáu bảy tuổi, lúc đó vừa lên tiểu học, tính tình như cô công chúa nhỏ bị dạy hư.

Hai người Tần Sanh Dung và Mộ Đình Nam đều rất bận, nhưng khoảng thời gian đó, không hiểu vì sao mỗi ngày Tần Sanh Dung đều làm đồ ăn ngon cho cô.

Nhưng bà ấy không có thiên phú, làm ngon nhất là hoành thánh.

Lúc ấy không biết vì sao mỗi ngày bà ấy đều làm, bây giờ mới biết, bà ấy có quá nhiều tiếc nuối, nhưng việc duy nhất có thể làm được, có lẽ chính là cho con gái duy nhất ăn đồ ăn mình nấu.