Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 190




Chương 190: Căn hộ không phải của tôi

Vào khoảng thời gian này, người ăn ở dưới lầu không nhiều, Triệu Nguyệt Anh nhanh chóng gói đồ ăn lại rồi lên lầu.

Khi Mộ Cẩm Vân ngửi thấy mùi thơm, cô cuối cùng cũng cảm thấy được là bao tử mình đang gào thét vì đói.

Cô ngẩng đầu liếc Triệu Nguyệt Anh: “Em lấy…”

Vốn dĩ cô định để Triệu Nguyệt Anh cầm vào đưa cho Tống Lâm, nhưng sau khi nghĩ lại, cho dù chuyện riêng của cô và Tống Lâm có náo loạn đến mức nào, nhưng ở phương diện công việc, cô vẫn nên làm việc có chừng mực.

“Cảm ơn, em đi nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Triệu Nguyệt Anh trước khi đi còn liếc nhìn cô một cái, ánh nhìn lại rơi vào trong mắt cô, nhìn thấy cô ngơ ngác nhìn chằm chằm hộp cơm, chỉ cảm thấy Mộ Cẩm Vân như vậy làm cho người khác thấy thật đau lòng.

Cô quay người trở lại: “Chị Cẩm Vân, em sẽ đưa cơm cho Tổng giám đốc Lâm.”

Tuy rằng cô rất sợ Tống Lâm, hơn nữa hôm nay Tống Lâm còn là một quả bom, nhưng nhìn Mộ Cẩm Vân như thế này, Triệu Nguyệt Anh cảm thấy việc để Mộ Cẩm Vân đi đưa đồ ăn thật sự là quá tàn nhẫn.

Nghe được lời cô nói, Mộ Cẩm Vân thu lại suy nghĩ, mỉm cười: “Không cần đâu, em cứ đi nghỉ ngơi đi.”

Vừa nói nói, cô đứng dậy, cầm theo một phần cơm và đi đến văn phòng của Tống Lâm.

Trước khi gõ cửa, cô hít một hơi thật sâu.

“Tổng giám đốc Lâm.”

Giọng của một người phụ nữ từ ngoài cửa truyền đến, người đàn ông đang hút thuốc ở bàn làm việc khẽ cau mày: “Mời vào.”

Mộ Cẩm Vân mở cửa bước vào, khi ngửi thấy mùi khói thuốc, lông mày hơi nhíu lại, nhưng chỉ là rất nhẹ một cái, thoáng qua rồi biến mất.

Cô đặt phần cơm đã đóng gói tốt ở trước mặt Tống Lâm: “Giám đốc Lâm, thật xin lỗi, cơm trưa đến hơi muộn.”

Cô ấy mặc một bộ trang phục công sở bình thường, phần thân trên là một chiếc áo sơ mi trắng mềm mại, bên dưới là quần tây sẫm màu, dưới chân là một đôi giày đế thấp.

Tóc cô ấy được buộc hờ hững ở phía sau, gương mặt rất trắng, màu son môi có chút sáng.

Cô ấy nói với một giọng điệu giống như là bàn công việc, không dư thừa thêm câu nào.

Tống Lâm nghĩ đến chuyện đêm qua, sắc mặt trầm xuống: “Ra ngoài.”

Giọng người đàn ông trầm và lạnh, với sự tức giận không thể giải thích được.

Vẻ mặt của Mộ Cẩm Vân không thay đổi: “Được rồi, Tổng giám đốc Lâm”

Nói xong, Mộ Cẩm Vân xoay người bước ra ngoài.

Tống Lâm nhìn theo bóng lưng của cô, một khuôn mặt âm trầm như đen, không chút biểu cảm.

Một chuyện nhỏ như vậy Mộ Cẩm Vân không quan tâm tới, cả buổi sáng cô vẫn chưa ăn gì, bụng đã đói từ tối hôm qua đến giờ, mùi thơm từ thức ăn mà Triệu Nguyệt Anh mua về để trên bàn khiến bao tử đang đau của cô biểu tình dữ dội.

Sau khi rửa tay, cô mở hộp đồ ăn, sau khi ăn một miếng, cô mới phát hiện mình ăn không ngon miệng lắm.

Cô ăn được khoảng một nửa, bây giờ thật sự không thể ăn thêm được nữa, vậy nên cô đành ném phần cơm còn dư vào thùng rác ở hành lang.

Một đống tài liệu trên máy tính hiện tại đều là thuộc về các dự án cuối tháng.

Cô và Lý Minh Việt đã phân công rất rõ ràng các công việc phải làm, Lý Minh Việt chịu trách nhiệm tiếp đã khách hàng và đi công tác khảo sát các vấn đề bên ngoài nhiều hơn, còn cô chịu trách nhiệm về những công việc ở trong công ty.

Vốn dĩ, cô ấy chịu trách nhiệm về cuộc họp sáng nay, nhưng kết quả thì Lý Minh Việt đã đặt lịch rồi, vậy nên biên bản cuộc họp chỉ có thể do Lý Minh Việt viết.

Nghĩ đến điều này, Mộ Cẩm Vân mới nhận ra rằng mình đã mắc nợ một cái nhân tình.

Cô suy nghĩ một lúc và gửi lời ‘cảm ơn’ đến Lý Minh Việt.

“Khách khí rồi, Thư ký Vân.”

Ở trong công ty, Lý Minh Việt vẫn luôn gọi cô theo cách này.

Sau khi ăn bữa trưa, Mộ Cẩm Vân tiếp tục đọc tài liệu và báo cáo.

Bầu trời tháng mười hai rất nhanh đã tối đi, vào khoảng năm giờ, cô đứng dậy đi rót ly nước thì thấy bên ngoài trời đang đổ mưa.

Buổi tối hơn sáu giờ, Mộ Cẩm Vân vừa mới đọc xong bảng kế hoạch cho dự án mới ở bộ phận phát triển thị trường gửi lên, khi ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện chỉ còn cô và Triệu Nguyệt Anh, hai người duy nhất ở lại trong văn phòng.

Lý Minh Việt đi ra ngoài sau bữa trưa để đón một khách hàng từ Bắc Ninh. Triệu Nguyệt Anh cũng giống như cô, ở trong văn phòng cô để đọc báo cáo cuối tháng từ bộ phận tài chính gửi đến.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía thân ảnh Triệu Nguyệt Anh: “Nguyệt Anh, đã muộn rồi, ngày mai hãy tiếp tục xem.”

Mùa đông, ai cũng muốn được về nhà, nhưng cô không có nhà.

Triệu Nguyệt Anh lắc đầu: “Đọc xong hai bản này em mới về.”

Mộ Cẩm Vân cười, không nói gì.

Cô cúi đầu mở một tập tài liệu khác ra, đợi khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, góc dưới bên phải máy tính đã hiển thị đã hơn bảy giờ tối.

Triệu Nguyệt Anh vẫn đang nghiêm túc cúi đầu tra xét, cô đau đầu kinh khủng, đứng dậy rót đầy một ly nước ấm, uống được nửa thì quay về chỗ ngồi, tắt máy tính.

“Nguyệt Anh, đã không còn sớm nữa, nên về nhà ăn tối rồi.”

“Em còn một chút nữa thôi, chị Cẩm Vân, chị cứ đi trước đi ạ.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu, dặn dò cô ấy đừng về quá muộn, sau đó đứng dậy rời đi.

Tống Lâm đã rời đi lúc năm giờ rưỡi, lúc đó cô chỉ thấy đau đầu không chịu được, dựa vào ghế lấy tay ấn gáy, Tống Lâm đã mở cửa văn phòng bước ra ngoài.

Anh lướt qua cô mà không thèm liếc mắt một cái, và cho đến bây giờ, cô vẫn chưa nhận thấy rằng cửa văn phòng đã mở ra trở lại.

Rõ ràng là Tống Lâm đã rời đi trước.

Như vậy thì tốt rồi, thật ra chuyện xảy ra giữa hai người vào tối hôm qua, cô thật sự không dám đối diện.

Trong văn phòng có hệ thống sưởi, ở bên trong không hề cảm thấy lạnh.

Nhưng ngay khi vừa ra khỏi thang máy, cả người Mộ Cẩm Vân không khỏi phát run lên.

Ngoài trời từng hạt mưa rơi, trời về đêm như thế này, lạnh khiến cả người đều phát run.

Cô không mang theo dù, cửa công ty vẫn cách đường mấy chục mét.

Chần chừ một lúc, cô vẫn quấn chặt áo khoác, nhấc chân bước ra ngoài.

Từng lớp mưa phùn bồng bềnh rơi trên tóc cô, Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được da đầu lạnh như băng của mình, còn có mu bàn chân đang đi giày cao gót gần như muốn đông cứng.

Ngày mưa không dễ dàng gọi được xe, cô đứng bên lề đường hơn mười phút mới bắt được một chiếc xe.

Sau khi lên xe, tóc đã ướt hơn một nửa, áo khoác đã bị mưa làm ướt gần hết.

Người lái xe quay đầu nhìn cô: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”

“Chung cư Ánh Dương.”

Sau khi cô nói xong, cả người đó dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng không nói thêm câu nào.

“Lái xe, làm ơn cho tôi xuống ở Quảng trường Giai Nhất.”

Xe đi được nửa đường, Mộ Cẩm Vân mới nhớ ra rằng mình chưa ăn tối.

Năm phút sau, chiếc taxi dừng lại ở lối vào chính của Quảng trường Giai Nhất.

Mộ Cẩm Vân xuống xe, đi vào và tìm một quán mì, gọi một tô mì.

Lúc này đã hơn tám giờ tối, trời mùa đông, cũng không phải cuối tuần, quán mì cũng không có mấy người khách.

Cô ngồi đợi trong vài phút, mì đã được mang lên.

Mùi vị của mì thịt bò rất thơm, có chút ngấy, nhìn thôi đã cảm thấy rất ngon miệng, nhưng sau khi ăn hai miếng, cô mới cảm thấy không hề cảm thấy ngon miệng như cô tưởng tượng.

Cô hầu như không ăn mì, thịt bò chìm trong nước súp.

Sau khi trả tiền, Mộ Cẩm Vân đi đến cửa hàng và mua một chiếc dù.

Lúc chín giờ ở lối vào của trung tâm thương mại đã không còn đông người, và rất nhiều người bán hàng bên ngoài đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.

Cô đứng bên lề đường một lúc, có rất nhiều xe taxi chạy ngang qua, nhưng không chiếc nào trống.

Khi chiếc xe hơi màu tối dừng lại trước mặt, Mộ Cẩm Vân có chút sửng sốt.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông tuấn tú trẻ trung: “Lên xe đi cô gái, thời điểm này không dễ bắt được taxi đâu, tôi đưa cô về.”

Mộ Cẩm Vân nhìn anh ta một lúc mới nhớ ra đây là người đàn ông đã giúp cô kéo tên lưu manh ra khỏi xe sáng nay, cô do dự hai giây, khi một cơn gió thổi đến, cả người cô run lên, cuối cùng cô cũng không thể chống lại, vội vàng mở cửa bước lên xe.

“Cảm ơn anh.”

“Xin chào, tên của tôi là Trần Vũ Hiên.”

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu xám, trên sống mũi đeo một cặp kính bạc có viền mỏng, trông anh ta nhã nhăn, nói chuyện rất nhẹ nhàng, khi nghiêng đầu cười với cô, trên khóe môi có một lúm đồng tiền nhỏ.

Thật khó để khiến người khác chán ghét một người đàn ông như vậy.

Mộ Cẩm Vân cũng nở nụ cười: “Xin chào, tôi là Mộ Cẩm Vân.”

“Nghe rất hay.”

“Cảm ơn anh.”

Người đàn ông không nói nhiều, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Đêm mưa se lạnh, trong xe có bật máy sưởi nhưng tay cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Chiếc xe rất nhanh chóng dừng lại, Mộ Cẩm Vân không ngạc nhiên khi biết Trần Vũ Hiên sống ở đây.

Cô chỉ hơi ngạc nhiên khi hai người thật sự ở cùng một tòa nhà, lại còn là lầu trên lầu dưới.

Chỉ là căn hộ này không phải của cô, cô chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng ở đây.

Vừa ấn nút chọn lầu, người đàn ông bên cạnh khẽ cười một tiếng: “Thật trùng hợp, cô sống ở lầu trên sao?”

Mộ Cẩm Vân quay đầu lại liếc anh ta một cái: “Căn hộ này không phải của tôi.”

“Như vậy vẫn là rất trùng hợp.”

Anh không hỏi quá nhiều, Mộ Cẩm Vân rất thưởng thức những người biết điểm dừng.

Thang máy dừng ở tầng ba mươi hai, Trần Vũ Hiên nhấc chân bước ra ngoài: “Tôi đi đây, tạm biệt cô Cẩm Vân.”

“Tạm biệt, anh Vũ Hiên, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

Cô nói hôm nay, rõ ràng là bao gồm cả buổi sáng.

Trần Vũ Hiên mỉm cười, vẫy tay chào rồi đi về phía trước.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Mộ Cẩm Vân thu hồi suy nghĩ, rất nhanh ngay sau đó cửa thang máy lại mở ra.

Tống Lâm không có ở căn hộ, Mộ Cẩm Vân biết điều đó.

Bên trong ngôi nhà rộng lớn, cô vừa mở cửa, liền cảm thấy hơi lạnh giống như băng tuyết phả vào mặt mình.

Cô nhanh chóng thay giày, đi vào phòng bếp lấy một ly nước nóng, sau đó cầm ly nước nóng từng bước từng bước đi lên lầu trên.

Sau khi bật máy sưởi, cô cầm ly nước ngồi xuống ghế sô pha.

Hôm nay dì giúp việc đã đến, đống lộn xộn trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Hơi ấm từ máy sưởi tăng lên từng chút từng chút, cuối cùng cô cảm thấy rằng cũng không quá nóng.

Cả ngày hôm nay mệt mỏi khiến cô không muốn động đậy, nhưng hôm nay tóc ướt đẫm mưa, ngày mai Tống Lâm sẽ có bữa tiệc tối, cô sẽ đi cùng Tống Lâm.

Cho dù rất không muốn động đậy, nhưng khi nghĩ đến đây, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể từ trên sô pha bò dậy đi vào phòng tắm.

Từ sáng sớm sau khi ngủ dậy đầu cô đã đau, đến giờ vẫn còn đau.

Sau khi tắm xong, Mộ Cẩm Vân lên giường, đưa điện thoại di động ra chỉnh đồng hồ báo thức.

Tay cô vô tình chạm vào đồng hồ trên bàn, đồng hồ bị rớt xuống đất, cô sửng sốt một lúc, không biết từ lúc nào bản thân đã có hứng thú với việc đeo đồng hồ.

Cô thu lại suy nghĩ, chỉnh lại đồng hồ báo thức rồi tắt đèn trong phòng, mở chăn bông ra quấn lấy người, chuẩn bị đi ngủ.

Đêm nay vẫn như vậy, ngủ không ngon giấc, mơ mơ màng màng, vô cùng lộn xộn, lúc thức giấc cũng quên hết mọi thứ.

Đầu vẫn đau, người hơi sốt.

Mộ Cẩm Vân đưa tay sờ trán, có chút sốt nhẹ, cô nhìn thử thời gian, đã bảy giờ rưỡi.

Tống Lâm không có ở đây, cô tự mình đến công ty, dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng.

Thu hồi tầm mắt, cô nhấc chăn bước ra khỏi giường.”