Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 168




Chương 168: Người đàn ông của cô sắp lên cơn ghen đấy

Mộ Cẩm Vân khẽ run lên một chút nhưng rất nhanh, cô lại càng thu chặt vòng tay đang ôm lấy Tống Lâm của mình, ngửa đầu lên đón lấy nụ hôn này.

Ai cũng không biết vì sao lại có nụ hôn bất ngờ này, mà hiển nhiên là cũng không một ai muốn cứ như vậy mà chấm dứt nụ hôn không hề báo trước ấy.

Thời tiết ở đây lạnh hơn ở Hà Nội rất nhiều, mà bốn năm giờ sáng lại đúng là thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong ngày.

Thế nhưng Mộ Cẩm Vân lại cảm thấy được cơ thể mình ngày càng trở nên nóng bỏng, chưa bao giờ cô cảm giác muốn có được người đàn ông trước mặt như vào giờ phút này.

Đột nhiên, đúng lúc ấy, Tống Lâm lại dứt môi ra, cúi đầu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sáng quắc: “Có muốn không?”

Giọng nói của anh có chút trầm thấp, Mộ Cẩm Vân cũng có thể nghe ra được, anh cũng có phản ứng rồi.

Cô buông lỏng hai cánh tay đang ôm chặt lấy anh của mình, vòng lên ôm ghì lấy cổ anh, rướn người lên rải từng nụ hôn nhỏ vụn từ bên khóe môi kéo dài đến mảnh da mỏng phía sau vành tai anh: “Muốn.”

“Vậy thì cho em.”

Anh nói rồi bàn tay to lớn vững chãi lập tức kéo mạnh mảnh áo choàng tắm đang treo lỏng lẻo trên bờ vai của cô ra, chiếc áo choàng tắm đáng thương tức thì đã bị ném ngay xuống đất.

Tống Lâm không hề do dự mà ném áo choàng tắm xuống đất, cả người cô đều trở nên trần trụi không một mảnh vải, lại bị anh ôm chặt lấy.

Thế nhưng người đàn ông đặt ở phía trên cô lại vẫn đang mặc áo choàng tắm, Mộ Cẩm Vân cảm thấy có chút không cam lòng. Đôi bàn tay vốn dĩ đang ôm lấy cổ anh không kiềm chế được mà trượt xuống kéo vạt áo choàng của anh ra.

Chiếc áo choàng màu trắng cứ thể mà lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên cơ thể anh, cổ áo rộng mở để lộ ra cơ ngực săn chắc cứng rắn của người đàn ông.

Mộ Cẩm Vân mê đắm nâng tay lên ve vuốt mơn trớn, cúi đầu đặt từng nụ hôn ướt đẫm lên vành tai rồi dọc theo cần cổ thon dài hữu lực của anh mà đi xuống.

Tới tận bây giờ Tống Lâm cũng chưa bao giờ thấy một Mộ Cẩm Vân nhiệt tình đến như vậy, cô không hề giống như những lần trước đây, hoàn toàn rụt rè bị động để cho anh dẫn dắt và đoạt lấy. Cô chủ động kéo áo choàng tắm của anh, chủ động hôn anh.

Một Mộ Cẩm Vân như vậy khiến cho anh có chút vui sướng, bất ngờ.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ trắng xám một màu lạnh lẽo, ở thành phố cách Hà Nội tới ba trăm kilomet này, thời tiết đã hoàn toàn vào thu, không còn chút oi bức nào của mùa hè nữa. Thế nhưng không khí trong căn phòng này thì lại nóng bỏng đến mức tựa như một lò than đang hừng hực lửa vậy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, từ bên ngoài vọng lại tiếng động cơ ô tô sàn sạt.

“Tổng giám đốc Lâm…”

Mộ Cẩm Vân có chút chột dạ, không nhịn được mà mở miệng gọi anh một tiếng.

“Ừ…”

Anh đáp lại tiếng gọi của cô, nhưng động tác trên tay, trên người lại không hề dừng lại lấy nửa tích tắc.

Mộ Cẩm Vân không thể chịu nổi sự kích thích đầy ngập như thủy triều mà anh mang lại, chỉ có thể bám chặt lấy tấm lưng dày rộng của anh, cúi đầu há miệng cắn lấy bờ vai cứng rắn của anh.

Khi cao trào đã hoàn toàn chấm dứt, toàn thân cô đều mệt mỏi rã rời, ngay cả một ngón tay cũng không muốn cử động.

Tống Lâm có bệnh sạch sẽ, đương nhiên là sẽ không cứ thế mà để cho cô nằm ở trên giường.

Nhưng Mộ Cẩm Vân cũng đã không còn chút sức lực nào mà đi quan tâm xem anh muốn ôm mình đi đâu, cả người ngoài cơn buồn ngủ ra thì cũng chỉ có sự mệt mỏi.

Một giấc ngủ này, Mộ Cẩm Vân lại nằm thẳng đến tận hơn mười hai giờ trưa.

Cô là bị âm thanh kháng nghị của dạ dày đánh thức.

Lúc mở mắt ra lại phát hiện, sắc trời bên ngoài đã vô cùng sáng tỏ rồi. Khách sạn này nằm ở trung tâm thị trấn, con đường phía dưới khung cửa sổ náo nhiệt vô cùng. Tầng mà cô đang nằm cũng không cao lắm, Mộ Cẩm Vân thậm chí còn có thể nghe rõ được tiếng xe cộ qua lại, tiếng người cười nói ở dưới lầu.

Tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua vốn cũng đã đủ để khiến cho người ta mệt mỏi, lại không thể ngờ được là vào lúc rạng sáng, cô và Tống Lâm vậy mà còn có sức để ân ái cả hơn tiếng đồng hồ.

Bây giờ Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, mềm nhũn không còn một chút lực nào tựa như vừa tham gia một cuộc thi chạy marathon mười cây số vậy. Chưa kể bụng thì lại đói ngấu đói nghiến nữa.

Cô đành phải chống tường mà chầm chậm lết vào trong phòng tắm rửa mặt đánh răng. Rửa mặt xong rồi mới sực nhớ ra mình không hề có quần áo mới để thay đổi, bộ quần áo ngày hôm qua đương nhiên là không thể mặc lại được nữa rồi.

Mộ Cẩm Vân quấn khăn thắm, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của bản thân ở trong gương mà có chút sầu muộn.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, cô có chút giật mình hoảng sợ, cũng may là tay cô vẫn còn đang chống lên thành của bồn rửa mặt, chứ không thì có lẽ cô đã ngã sõng soài trên mặt đất rồi.

“Mộ Cẩm Vân?”

Cửa phòng tắm bị người nào đó gõ nhẹ mấy tiếng, ngay khi giọng nói của Tống Lâm vang lên từ phía sau cánh cửa, cô đã vội vàng mở cửa ra rồi.

Người đàn ông ấy đã thay một bộ tây trang mới rồi, thân hình cao ngất bọc trong áo quần thẳng thớm đứng sừng sững ngay trước cửa phòng tắm. Anh thản nhiên nhìn lướt qua cô rồi nói: “Quần áo.”

Nói rồi anh giơ tay lên, nhét luôn một gói đồ vào trong tay cô.

Mộ Cẩm Vân nhanh chóng nhận lấy, vội vàng lên tiếng: “Cảm ơn anh.”

Tống Lâm không nói tiếp, xoay người đi ra ngoài phòng khách.

Bên trong túi đồ là một chiếc váy dài tay màu hồng nhàn nhạt, một chiếc áo croptop khoác ngoài màu vàng nhạt, ở tận dưới đáy còn có cả nội y nữa.

Mộ Cẩm Vân cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào rồi mới bước ra ngoài. Vết thương trên đầu gối của cô hôm nay lại càng sưng đau hơn, ngay cả bước đi đều có chút cứng nhắc, khó khăn.

Tống Lâm ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, Mộ Cẩm Vân bước lại gần, lên tiếng khẽ gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”

Anh mở choàng mắt nhìn về phía cô, đôi con ngươi đen sâu thẳm hơi lung lay tìm tiêu cự một chút, sau đó mới đứng dậy: “Đi ăn cơm trưa.”

Cô liên tục gật đầu đáp lại, hai hộp cháo đêm hôm qua đã bị cô tiêu hóa xong từ lâu lắm rồi.

Lúc ra khỏi cửa thì đụng phải Hứa Thanh Nga. Mộ Cẩm Vân vô cùng cảm kích chuyện hôm qua cô ấy đã không bỏ lại mình mà bỏ chạy, hơn nữa lại còn dẫn cô bỏ trốn cùng, dùng hết sức để bảo vệ cô.

Vừa nhìn thấy cô ấy, Mộ Cẩm Vân đã không kìm nén được mà đi đến bên cạnh cô ấy: “Thanh Nga.”

Cách ăn mặc của Hứa Thanh Nga đơn giản vô cùng, phía trên mặc một chiếc áo hoodie trùm đầu, bên dưới lại mặc quần bò ống suông, trên chân còn đi một đôi giày sneaker đế bằng màu trắng, một đôi chân dài được quần bò bao vây lại càng trở nên thẳng tắp, xinh đẹp.

Tối hôm qua, bóng đêm quá dày đặc, ánh sáng không tốt nên Mộ Cẩm Vân cũng không có cơ hội nhìn rõ được diện mạo của Hứa Thanh Nga. Hiện tại vừa gặp cô ấy, cô không khỏi cảm thấy sửng sốt một chút, cô gái nhỏ trước mắt cô đây có một khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh xắn, đôi mắt to tròn đen láy, bên dưới sống mũi nhỏ nhắn khéo léo là cánh môi nhỏ xinh tròn đầy hồng nhuận, là một đóa môi anh đào vô cùng tiêu chuẩn.

Tối hôm qua phản xạ của Hứa Thanh Nga lạnh lùng, bình tĩnh như vậy, Mộ Cẩm Vân theo bản năng cũng nghĩ tuổi của cô ấy chắc hẳn là phải lớn hơn mình. Thế nhưng bây giờ vừa thấy được diện mạo thật sự của Hứa Thanh Nga thì cô lại vô cùng kinh ngạc: “Cô… đã tốt nghiệp trung học phổ thông chưa đấy?”

Hứa Thanh Nga hừ nhẹ một tiếng, nhếch môi nói: “Tôi biết ngay là thể nào cô cũng nghĩ tôi còn ít tuổi mà. Tôi năm nay hai mươi tám tuổi rồi!”

Mộ Cẩm Vân nhìn chằm chằm quan sát cô ấy một lúc lâu, dù có nhìn như thế nào thì cô cũng không thể tin được cô gái Hứa Thanh Nga có khuôn mặt lolita xinh xắn dễ thương trước mắt mình ấy vậy mà đã hai mươi tám tuổi rồi, còn lớn hơn cô bốn tuổi nữa.

“Cô…”

“Được rồi, đừng nhìn tôi nữa. Người đàn ông của cô sắp lên cơn ghen bây giờ đấy!”

Hứa Thanh Nga nhướng mắt nhìn cô một chút, để lại cho cô một nụ cười nhợt nhạt thoáng qua như có như không rồi nhấc chân sải bước đi về phía trước.

Mộ Cẩm Vân ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nghênh ngang rời đi của Hứa Thanh Nga, lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của cô ấy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tống Lâm đang đứng bên cạnh.

Người đàn ông ấy vẫn đứng yên tại chỗ, biểu tình trên mặt so với ngày thường thì cũng chẳng có gì khác lạ cả.

Cô khẽ cắn môi, chậm rãi đi tới, có chút ngượng ngùng cất lời: “Cô ấy hiểu lầm rồi.”

Tống Lâm cũng không hề đáp lại, nhấc đôi chân dài bước nhanh đi trước.

Hai người một trước một sau đi vào trong thang máy, xuống phòng riêng ở dưới lầu dùng bữa.

Sau khi ăn cơm trưa, đoàn người lại tiếp tục đi thẳng ra sân bay.

Mộ Cẩm Vân cùng Tống Lâm và đám người của Lý Minh Việt thì bay về Hà Nội, còn Hứa Thanh Nga thì bay về Quảng Ninh.

Từ khi về nước thì Mộ Cẩm Vân cũng không có bạn bè gì cả, lúc này lại vô tình gặp được Hứa Thanh Nga. Dù rằng Hứa Thanh Nga dường như có chút cao ngạo, lạnh lùng nhưng không biết vì sao cô lại cực kỳ thích cô ấy, có lẽ là bởi vì đêm qua trong lúc chạy trốn, cô ấy đã nghĩa khí dũng cảm, không hề bỏ rơi cái cục nợ vướng chân vướng tay như cô ở lại.

“Có thời gian rảnh thì đến Quảng Ninh chơi nhé.”

Vào lúc chia tay, Hứa Thanh Nga vòng tay ôm cô một chút.

Mộ Cẩm Vân dõi mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái đi về phía phòng chờ bay ở hướng ngược lại với mình, cho tới tận khi bóng dáng của Hứa Thanh Nga biến mất ở trong đoàn người qua lại, thì bấy giờ cô mới thu hồi lại tầm mắt của mình.

Vừa quay đầu lại thì đã thấy Tống Lâm đang nhìn mình chằm chằm.

Cô có chút chột dạ mà giải thích: “Tối qua lúc chạy trốn khỏi chỗ bọn bắt cóc, là Thanh Nga đã dẫn em chạy đi.”

Người đàn ông ấy cũng không hề có chút phản ứng, chỉ nhìn cô không rời mắt. Mộ Cẩm Vân lại mím môi nói tiếp: “Thân thủ của Hứa Thanh Nga tốt lắm, nếu mà cô ấy chạy trốn một mình thì chắc chắn là đêm qua đã chạy thoát được từ lâu rồi.”

Tống Lâm từ nãy tới giờ vẫn chưa nói lời nào lúc này đột nhiên lại mở miệng hỏi cô một câu: “Em thích cô ta?”

“A?”

Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt đôi chút, không nghĩ tới anh lại có thể đột nhiên hỏi ra một câu khó hiểu như vậy, cũng chỉ đơn giản đáp lại: “Thích chứ!”

Cô sống hơn hai mươi năm rồi nhưng bạn bè lại chẳng có được mấy người, có đôi khi trong lòng khó chịu muốn tìm một người để nói chuyện phiếm, nhưng vừa quay đầu lại thì lại phát hiện ra bên mình cũng chỉ có một mình Tống Lâm.

Thế nhưng cô làm sao mà dám tìm Tống Lâm tới để tâm sự, tám nhảm chứ, cũng giống như lúc này đây, anh lúc nào cũng chẳng nói chẳng rằng, mặt đăm đăm như bị ai thiếu nợ vậy, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy đều có chút kinh hồn bạt vía.

Dọc theo đường đi, Tống Lâm cũng không còn tiếp tục nói chuyện nữa.

Mộ Cẩm Vân cũng không biết có phải là anh đang giận mình hay không, mà cô cũng không dám mở miệng ra để hỏi.

Sau khi quay lại Hà Nội, Tống Lâm đi thẳng về công ty, còn Mộ Cẩm Vân thì được đưa quay về biệt thự.

Đã trải qua một chuyện phiền lòng như vậy, hôm nay cho dù Mộ Cẩm Vân có quay về công ty đi chăng nữa thì cũng chẳng làm được việc gì ra hồn đâu, vậy nên cô cũng không có ý kiến gì với quyết định của Tống Lâm cả.

Sau khi quay lại biệt thự, cô chào quản gia một tiếng rồi đi thẳng lên phòng, ngả mình xuống giường lại lập tức chìm vào giấc ngủ say.

Vừa nhắm mắt đã ngủ một mạch đến tận gần bảy giờ tối, Mộ Cẩm Vân mở mắt ra lại phát hiện trong phòng tối đen như mực.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua tới bây giờ vẫn còn khiến cô hốt hoảng chưa yên, vẫn còn có chút sợ hãi đối với sự tối tăm lặng im không một tiếng động.

Vội vàng vươn tay bật đèn lên, ánh sáng nhu hòa vừa bừng lên, Mộ Cẩm Vân lúc này mới nhìn ra Tống Lâm đang đứng ở ngoài ban công gọi điện thoại.

Có lẽ là do nhìn thấy ánh đèn, anh cầm theo điện thoại di động tựa lưng vào lan can bên ngoài ban công, ánh mắt phóng qua lớp kính trong suốt của cửa sổ sát nhìn về phía cô.

Mộ Cẩm Vân mới vừa tỉnh ngủ, cả người vẫn còn có chút mơ hồ, bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại, cô cũng không hề nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào trong mắt anh.

Chẳng bao lâu sau, Tống Lâm đã cắt đứt điện thoại, mở cửa đi vào.

Lúc này, Mộ Cẩm Vân cũng đã lấy lại tinh thần, cô vội vàng thu hồi lại tầm mắt, nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm.”

“Tỉnh rồi à?”

Nghe thấy anh hỏi như vậy, trên mặt Mộ Cẩm Vân lại có chút nóng ran: “Tỉnh rồi.”

“Tỉnh rồi thì đi xuống dưới lầu ăn cơm đi.”

“À vâng vâng, được.”

Nói rồi cô vội vàng lật chăn ra xuống giường. Lúc với tay lấy áo khoác, đột nhiên cô lại nhớ tới Hứa Thanh Nga, vì vậy cô bèn cầm điện thoại di động lên nhắn tin hỏi thăm cô ấy.

Có vẻ như là Hứa Thanh Nga cũng đúng lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, nên trả lời tin nhắn của cô nhanh vô cùng: “Đến nơi rồi.”

Mộ Cẩm Vân nhoẻn miệng nở nụ cười, vừa mới bỏ điện thoại vào trong túi áo khoác, nhấc đầu lên đã đối diện ngay với đôi con ngươi đen thăm thẳm của Tống Lâm.

Cô có chút sửng sốt hỏi lại: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Hứa Thanh Nga à?”

“Vâng, có chuyện gì vậy?”

Anh hừ một tiếng giễu cợt, cũng không hề nói gì nữa mà nhấc chân đi thẳng xuống lầu.

Cả bữa cơm chiều đều vô cùng im lặng, Tống Lâm ăn nhanh vô cùng, vừa ăn xong anh đã lập tức rời khỏi bàn ăn.

Mộ Cẩm Vân cứ cảm thấy hôm nay Tống Lâm có chút gì đó không bình thường, nhưng lại cũng không nói rõ được là ở chỗ nào.

Cô cố ý ăn thật chậm, rốt cuộc thì Tống Lâm đang đi lên lầu cũng sốt ruột mà quay lại, lên tiếng thúc giục: “Ăn nhanh lên, ăn xong sẽ đưa em đến một chỗ này.”

“Đi đâu cơ?”

Cô theo bản năng hỏi lại.

Anh lại không trả lời, chỉ sải bước lại gần, đi đến trước mặt cô. Bất thình lình, anh vươn tay gạt rơi một hạt cơm còn vương bên khóe môi cô.

Ban đầu Mộ Cẩm Vân còn chưa phản ứng lại được là anh đang làm gì, đợi tới khi nhìn thấy anh rút khăn giấy lau tay thì cô mới giật mình ngớ người ra.

Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn anh nữa, chỉ biết vùi đầu vào bát cơm, vừa ăn vừa nói: “Em sẽ ăn nhanh thôi, tổng giám đốc Lâm.”

Đôi con ngươi đen thẳm kia lại có chút giật mình, Tống Lâm thản nhiên đáp lại một câu rồi lại xoay người đi lên lầu.

Mộ Cẩm Vân cũng không dám tiếp tục ăn chậm như vậy nữa, Tống Lâm vừa lên lâu chẳng bao lâu thì cô cũng đã ăn xong rồi, vội vàng lau tay rồi cũng chạy vọt lên lầu thay quần áo.

“Tổng giám đốc Lâm?”

Sau khi thay xong quần áo, cô lại hấp tấp chạy xuống dưới lầu tìm Tống Lâm.

Người nọ đang ngồi ở trên ghế sô pha, cũng không biết anh đang suy nghĩ điều gì mà toàn thân lại ngẩn ra như bị một lão hòa thượng đang ngồi thiền luyện xá lị mượn hồn vậy.

Nghe thấy cô gọi, anh mới ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, sau đó lại đứng dậy đi ra ngoài.”