Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 16




Chương 16: Nóng quá

Chỉ có điều bên trong cơ thể cô rất khó chịu và ý thức của cô dường như từ từ mơ hồ, mới xuống xe, cô đã loạng choạng bước đi.

Mộ Cẩm Vân trực tiếp tông thẳng vào cánh cửa sắt của biệt thự, cô có chút hoảng loạn, nửa tỉnh nửa mê.

Gió thổi qua cô cũng chỉ cảm thấy nóng đến chịu không nổi, tay bấu lấy áo của mình giống như muốn có được thứ gì đó.

“Cô đang định biểu diễn múa thoát y ở đây đó hả?” Ngay lúc này, Tống Lâm đột nhiên cầm theo một ly rượu vang đỏ đi đến rồi nói.

Nghe thấy giọng của anh, Mộ Cẩm Vân có chút tỉnh táo.

Cô khe khẽ nhíu mắt lại, nhìn Tống Lâm đang nâng ly rượu.

Anh đứng ngay đó, nhìn cô như kiểu đang xem một màn biểu diễn chứ những biểu cảm của cô ở trong mắt anh giống như không chẳng hề liên quan anh.

Nỗi bứt rứt trong cơ thể khiến ý thức của cô phân tán rất nhanh ra mọi phía một cách hỗn loạn, tay cô giật mạnh áo mình, cứ như muốn xé hết nó ra để giải tỏa niềm khao khát trong cơ thể cô.

Nhưng Tống Lâm dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, khiến cô có có chút sợ hãi không thể xuống tay được, cô nhìn Tống Lâm, hình ảnh của anh trở nên mơ hồ trong mắt cô.

Dần dần, ngay cả đứng Mộ Cẩm Vân cũng đứng không vững.

Cô yếu đuối nhìn Tống Lâm, lúc này gương mặt của anh trong mắt cô càng lúc càng mơ hồ, chỉ có đôi mắt đó, chỉ có cái nhìn của đôi mắt ấy quá mạnh mẽ, dù cho đang lúc thần trí hỗn loạn, cô vẫn nhìn rất rõ ánh mắt của anh.

Đến cuối cùng, cô thậm chí có chút khống chế được chính mình, nhũng âm thanh vụn vặt truyền đến, cả người cô loạng choạng, trực tiếp dựa theo cánh cửa sắt trượt xuống, tay túm lấy nút áo Sơ mi của mình giật mạnh ra.

Cứ thế tiếp theo động tác của cô, áo sơ mi trên người cô càng lúc càng lộn xộn, hàng nút ở giữa áo sơ mi bỗng chốc bung ra.

Anh vứt cái ly rượu trong tay đi, khom eo ôm cô lên đi vào bên trong biệt thự.

“Khó chịu… Ừm..” “Nóng quá…

Vừa mới được ôm lên, Mộ Cẩm Vân trong vô thức dụi dụi vào thân thể của Tống Lâm.

Đôi tay của cô cứ mò mẫm lung tung, mò đến chỗ nào đó, Mộ Cẩm Vân cũng không biết nữa.

Tống Lâm cúi đầu xuống nhìn một cái cô gái đang ngọ nguậy sờ mó lung tung trong lòng mình, từ nấy giờ trên gương mặt anh vốn dĩ không có chút biểu cảm nào cũng bị những động tác này của cô làm cho cảm xúc của anh có mấy phần gợn sóng.

“Mộ Cẩm Vân, cô mà sờ nữa, tôi ở tại chỗ này ăn sạch cô ngay lập tức!” Âm thanh ra lệnh trong trẻo từ trên đỉnh đầu của cô vọng vào tai, mang theo sự không cho phép kháng cự nói cô dừng lại, đôi tay của Mộ Cẩm Vân cứng đơ lại, nỗi sợ xuất phát từ bản năng, ngược lại cô không dám sờ mó lung tung trên cơ thể anh nữa.

Chỉ có điều cô không đụng chạm anh nữa, thì cô lại không thể khống chế tay của mình, cứ giật giật áo trên người mình như muốn giải tỏa cảm xúc.

Lúc nãy Mộ Cẩm Vân còn có chút nhận thức, ít nhiều gì còn có thể không chế tay mình.

Còn bây giờ, cô chỉ cảm thấy khó chịu, quần áo trên người như xỉiêng xích cơ thể cô, cô chỉ muốn cởi nó ra thôi.

Tống Lâm trực tiếp ném cô lên giường, trong khoảnh khắc ngắn ngủi Mộ Cẩm Vân chợt tỉnh táo.

Cô đưa tay nhéo nhéo chính mình, đứng dậy muốn xuống giường, nhưng trên người lại không có bao nhiêu sức lực, trực tiếp ngã xuống dưới giường.

Rất may người đàn ông này nhanh tay lẹ mắt, khi cô sắp té ngã xuống đất anh trước tiên là đỡ lấy cô sau đó là kéo áo lôi cô quay về giường.

Dưới ánh sáng của bóng đèn, áo của cô đã bị giật ra một nửa, người cô nằm trên chiếc giường sậm màu, nên hình ảnh hai quả hồng đào trắng tinh của cô lộ ra rất rõ rệt.

Chỉ là lúc này Mộ Cẩm Vân hoàn toàn mất đi tự chủ để che đậy phần trên bị lộ ra của cô.

Trong tình huống này bất kỳ ai gặp phải cũng đều bị hấp dẫn đến mức không thể kiềm chế được mà muốn chạm vào! Đôi mắt đen láy của Tống Lâm trầm xuống, anh dùng thân mình đè lên người cô gái đang làm loạn, nhưng cô không chịu ngoan ngoãn nằm yên mà còn đưa tay lên một cách không tự chủ rồi cởi cúc áo sơ mi của anh ra Đôi chân anh quỳ xuống bên nửa thân dưới của cô, lúc này Mộ Cẩm Vân cảm thấy bên trong cơ thể của cô rạo rực, cả người cô bám lấy anh nói: “Cho „ em…

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô: “Cho cô cái gì chứ?” Nghe thấy tiếng nói của anh, Mộ Cẩm Vân nhịn không được liền khóc: “Em cũng không biết, cho em đi, Tống Lâm… Cho em… Em nóng… Khó chịu „ quá…