Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 142




Chương 142: Trên mặt em có gì sao?

Hậu quả của uống say đó là to gan hơn lúc bình thường. To gan một cái sẽ dễ mắc sai lầm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Mộ Cẩm Vân chỉ thấy hai chân mình giống như đã bị đi bộ mấy chục kilomet, vừa xót vừa mềm nhũn.

Hơn nữa không chỉ là hai chân mềm nhũn, ngay cả eo cũng đau.

Cô vặn mình, phát hiện cánh tay trái của mình hơi sưng lên.

Mộ Cẩm Vân giơ tay huých nhẹ một cái, đau đến nỗi cô phải hít vào một hơi.

Cô nhìn vết sưng trên cánh tay, nhớ ra tối qua hai người điên cuồng trong phòng tắm, mặt cô lập tức nóng lên.

Lần sau không được uống rượu nữa, uống rượu vào không kiểm soát được bản thân.

A…

Mộ Cẩm Vân giơ tay lên che mặt, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vang.

Cô hơi bất ngờ, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, bước vào phòng tắm trước khi Tống Lâm đi vào.

“”Bốp bốp…””

Cô chạy vội, người không bị ngã sấp xuống nhưng cửa phòng tắm lại bị cô không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, đập ra tiếng vang.

Tống Lâm liếc mắt nhìn cửa phòng tắm, cầm quần áo xoay người đi tới nhà tắm dùng chung.

Sau khi Mộ Cẩm Vân dùng nước lạnh để rửa mặt, nước lạnh hất lên mặt, cuối cùng cô cũng tình bĩnh lại.

Sau khi ra khỏi phòng tắm không thấy Tống Lâm, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi ở bàn trang điểm ngẩn người.

Có điều là hai giây, khuôn mặt vừa hết nóng của cô lại nóng lên.

Tối qua cô uống rượu, bị Tống Lâm hai câu ba lời khiêu khích mà nông nổi.

Cái chính là bình thường bị áp chế nhiều rồi, sau khi uống rượu thì to gan, cái không phục cất giấu trong lòng cứ thế mà trèo lên, cô không khống chế được.

Cô nhớ đến đêm qua Tống Lâm đã đè cô trước bàn trang điểm, bắt cô nhìn mình trong gương.

Lúc đó cô uống rượu vào thì bạo gan, còn mở to mắt mà nhìn thật.

Nói thật thì chẳng qua là một cái liếc mắt, nhưng một cái liếc mắt đó cô đã nhìn thấy rõ ràng mình bị người đàn ông đánh chiếm như thế nào.

Bây giờ Mộ Cẩm Vân đã không thể bình thường mà đối mặt với cái bàn trang điểm trước mặt. Đang định vào phòng tắm rửa mặt, Tống Lâm bất ngờ đi vào: “”Sao mặt em đỏ vậy?””

Anh còn chưa tới gần nhưng ánh mắt đã dừng ở trên chiếc gương, có thể nhìn rõ bên trong có một khuôn mặt đỏ như quả cà chua.

Mộ Cẩm Vân cứng người, chỉ cảm thấy mình không nóng mỗi mặt đâu, mà cả người đều nóng.

Cô thật sự hối hận vì tối hôm qua đã uống rượu, cũng hối hận bản thân lại bị một ly rượu làm cho phóng túng như vậy.

Trong lúc cô đang nghĩ lại, Tống Lâm đã đi đến sau cô.

Anh vừa tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái.

Anh đứng sau lưng cô, Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được khí nóng mà anh vừa từ phòng tắm đi ra.

Mặt cô càng đỏ, tay tùy tiện cầm một cái lọ nào đấy bôi lên mặt mình.

Đợi cô bôi xong, cúi đầu nhìn thì hơi muốn khóc.

Phấn mắt ba mươi triệu, cứ thế bị cô bôi lên mặt rồi, thoáng cái đã vơi nửa lọ.

“”Dùng sai rồi à?””

Tống Lâm ở phía sau chợt nói, sắc mặt Mộ Cẩm Vân cứng đờ, lắc đầu: “”Không dùng sai.””

“”Ồ.””

Anh không để ý đáp lại một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thấy anh đã đi, Mộ Cẩm Vân mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng tìm lọ cấp nước.

Mười phút sau cô nhìn điện thoại, không ngờ bây giờ vẫn còn sớm. Mới hơn tám giờ, còn chưa đến chính giờ.

Mộ Cẩm Vân xuống tầng, định hỏi người đàn ông đang xem tin tức tài chính và kinh tế sáng nay ăn gì.

“”Tổng giám đốc Lâm.””

Tống Lâm không xem tin tức tài chính kinh tế, trên tay anh cầm quyển sách, là quyển<<Phân tích giấc mơ>> của Floyd.

Mộ Cẩm Vân không ngờ anh còn đọc cả sách về lĩnh vực tâm lý học.

Nghe thấy tiếng nói của cô, anh ngẩng đầu nhìn cô: “”Có chuyện gì?””

“”Sáng ăn mỳ không? Hay là em xuống tầng mua bánh bao nhá?””

Dưới tầng là khu buôn bán, đằng sau còn có chợ bán đồ ăn, trong chợ bán đồ ăn có rất nhiều quán bán đồ ăn sáng.

“”Nấu mỳ đi.””

Mộ Cẩm Vân lấy được câu trả lời thì đi vào phòng bếp. Mỳ nấu khá là dễ, cô lấy bốn viên thịt bò từ trong tủ lạnh ra, lại thấy mình có rau xanh và thịt, cô đổi luôn mỳ thành bún.

Chưa đến mười năm phút đồng hồ, cô đã làm xong bữa sáng.

Tống Lâm đi vào một tay bê bát mỳ ra, lúc Mộ Cẩm Vân rửa mấy cái bát, quay đầu thì thấy hai bát bún đã bê ra mâm của mình rồi.

Cô vội vàng đi ra với anh, dọc đường cô chỉ sợ Tống Lâm mất kiên nhẫn sẽ ném bát bún đi.

Nhưng rõ ràng là cô hơi coi thường Tống Lâm rồi. Cái bát nóng như vậy mà anh bê như kiểu không khác gì nhiệt độ bình thường, đến khay cũng không dùng.

Từ trước đến nay lúc Tống Lâm ăn cơm thì đều không nói chuyện, trên bàn ăn rất yên lặng.

Khi ăn, Mộ Cẩm Vân ăn rất chậm, Tống Lâm ăn xong cô vẫn còn nửa bát.

Người đàn ông nhìn cô một cái: “”Trưa nay đến nhà thị trưởng Lê ăn cơm.””

Mộ Cẩm Vân sững sờ, lúc này mới nhớ ra tối qua Lê Thanh Thảo mời cơm.

Cô gật gật đầu: “”Thế chúng ta cần chuẩn bị quà phải không tổng giám đốc Lâm?””

Nói thế nào thì cũng không thể đi tay không đến cửa chứ nhỉ?

“”Không cần.””

Anh ném lại hai câu rồi đi lên tầng. Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng anh, tầm mắt không cẩn thận nhìn thấy cổ anh.

Tối qua anh muốn rất nhiều, cô cùng anh, móng tay cào lên lưng anh không lưu tình tí nào.

Tối qua cô ngây ngô dại dột, chỉ muốn hung ác với anh chính mình không được mềm lòng.

Kết quả không ngờ lại có vết cào trên cổ.

Mộ Cẩm Vân mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cô sợ lát nữ Tống Lâm không nhịn được mà bóp chết cô.

Sau khi ăn sáng xong, Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi no, cô thay quần áo xuống tầng dưới đi dạo một vòng.

Tống Lâm ở thư phòng, không biết có phải là đang bận chuyện công việc, cô không dám vào làm phiền anh, đành tự mình bật ti vi xem phim.

Sáng nay có thể dậy sớm như vậy đều do đồng hồ sinh học mấy ngày này. Trên thực tế, cô vẫn chưa ngủ đã, cô đang xem ti vi thì ngủ lúc nào không hay.

Tống Lâm đi ra thư phòng để đi vào phòng ngủ, anh cứ tưởng Mộ Cẩm Vân đang ở trong phòng ngủ kết quả khi đi vào xem, anh phát hiện trong phòng không có ai.

Anh nhíu mày, xoay người xuống tầng dưới.

Mộ Cẩm Vân đang nằm trên ghế sô pha. Người cô nhỏ, cô co người ở trên sô pha anh vốn không có nhìn thấy người.

Tống Lâm đứng ở cầu thang nhìn rồi nghĩ một lúc, anh thấy người không có ở đây, anh lên tầng lấy điện thoại gọi vào số của Mộ Cẩm Vân.

Chuông điện thoại vang lên, ông thanh truyền ra từ trong phòng ngủ.

Anh nhìn điện thoại bị ném trên bàn trang điểm, lại đi xuống tầng.

Lần này cuối cùng anh đã nhìn thấy người trên sô pha.

Phim đang mở, cô thì cuộn thành một đoàn ngủ trên sô pha.

Mộ Cẩm Vân ngủ rất ngon, bất ngờ nghe thấy Tống Lâm gọi mình, cô hơi kinh ngạc vội vàng mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt của cô là một khuôn mặt phóng đại của người đàn ông.

“”Tổng giám đốc Lâm?””

Cô hơi ngạc nhiên vô thức lùi ra sau vài bước.

“”Mười hai giờ rồi.””

Anh ném điện thoại của cô vào bên cạnh cô, Mộ Cẩm Vân chưa kịp phản ứng, cho đến khi nhìn vào điện thoại cô mới nhớ trưa nay phải tới nhà Lê Quốc Minh ăn cơm.

“”Em đi thay quần áo.””

Cô nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế sô pha, xỏ giày vào đi lên tầng.

Thời tiết tháng mười này bảo lạnh không lạnh, vào lúc giữa trưa thậm chí còn hơi nóng.

Mộ Cẩm Vân mặc một chiếc váy ngắn có ống tay dài màu hồng, chiếc váy có thắt eo rất đơn giản, một đôi chân rất nổi bật.

Trong vòng mười phút, cô còn đeo cả trang sức nữa.

Nhưng mà trang sức nhã nhặn đúng là trang sức nhã nhặn. Mộ Cẩm Vân chỉ đánh kem nền đơn giản, đánh má hồng, kẻ mi, đánh son môi, mắt thì thì phấn mắt ngọc trai để trang điểm mắt, kẻ mắt cũng chỉ kẻ một đường ở bên trong.

Trang điểm cho khuôn mặt rất đơn giản, không nhìn gần cơ bản sẽ không nhìn ra là cô có trang điểm.

Mộ Cẩm Vân đi mộ đôi giày xăng đan thô màu đen, cũng không cao cho nên khi đứng bên cạnh Tống Lâm, cô chỉ cao đến dưới cổ anh.

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt rơi vào đôi mắt cô, ánh mắt anh chợt đóng đinh tại đó.

Mộ Cẩm Vân hơi cứng ngắc: “”Tổng giám đốc Lâm, trên mặt tôi có gì sao?””

“”Không có.””

Anh thu lại tầm mắt, nắm tay cô đi ra ngoài.

Hôm nay là chủ nhật, rất là đông người.

Sau khi thang máy xuống đến tầng hai mươi thì bắt đầu có rất nhiều người vào. Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đứng ở tít bên trong, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt xoạt qua người Mộ Cẩm Vân xong sau mấy giây lại quay trở lại nhìn thẳng cô.

Lúc đầu Mộ Cẩm Vân còn chưa để ý, đến khi thang máy lại dừng lại một lần nữa, có người đi vào, Mộ Cẩm Vân mới vô ý ngẩng đầu lên nhìn thì đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

Đối phương cười với cô một cái, cô hơi nhíu mày.

Cô theo bản năng nhích sát vào người Tống Lâm, muốn che đi chính mình.

Thấy cô bất ngờ nhích lại gần, Tống Lâm hơi nhíu mày nhìn cô một cái.

Mộ Cẩm Vân cũng ngẩng đầu nhìn anh, ý bảo anh nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Tống Lâm nhìn theo ánh mắt của Mộ Cẩm Vân, anh nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh, ánh mắt đang nhìn chằm chằm hai chân của Mộ Cẩm Vân.

Anh nhíu màu, kéo người về phía mình, hai người đổi vị trí cho nhau.

Người đàn ông thế mà không thấy thẹn tí nào, còn giễu cợt xuy một cái.

Mộ Cẩm Vân nghe thấy giọng của người đàn ông, vô ý thức nhìn về sang Tống Lâm. Trên mặt anh không nhìn ra tức giận hay vui vẻ, nhưng con người chợt chìm xuống.

May mà không lâu sau, thang máy đã đến bãi đỗ xe.

Mộ Cẩm Vân bị Tống Lâm nắm tay kéo đi, người đàn ông vẫn bám sau lưng hai người họ.

Tống Lâm bất ngờ đứng lại, bỏ tay ra, sau đó lấy khóa xe mở xe.

“”Tít tít.””

Cửa xe cảm ứng được, mở khóa.

“”Em đi trước đi.””

Anh cúi đầu nhìn cô, Mộ Cẩm Vân sững sờ, nghĩ rằng Tống Lâm muốn đánh nhau: “”Tổng giám đốc Lâm.””

Anh không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

Hai người cứ thế đối mặt giằng co, cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng cô khuất phục, xoáy người đi tới chiếc xe ô tô.

Xe đã đỗ cách đó không xa, Mộ Cẩm Vân kéo cửa tay lái phụ ra nhưng lại không ngồi vào, mắt nhìn chằm chằm Tống Lâm.

Trong lúc đó, người đàn ông vừa nãy đi theo sau bọn họ đó, không biết là Tống Lâm đã nói gì mà người đàn ông đó trắng bệch mặt, nhìn cô một cái sau đó xoay người xám xịt dời đi.

Đây là lần đầu tiên mà Mộ Cẩm Vân nhìn thấy đàn ông trắng trợn quấy rối người như này.

Thấy Tống Lâm đi qua, cô vội ngồi vào trong xe.”