Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 137




Chương 137: Chân em không mềm, tổng giám đốc Lâm

Mộ Cẩm Vân hơi hối hận vì xúc động của mình tối hôm qua. Nếu không bây giờ cô cũng không phải xuống giường cũng khó khăn như này.

Thực ra nói là khó khăn cũng không thể tính là khó khăn, chính là hai chân mềm nhũn, tay cũng hơi nhũn ra.

Tối qua trong phòng tắm quá điên cuồng rồi, Tống Lâm giống như muốn nuốt cô vào vậy. Cô khóc cầu xin mà anh cũng không buông tay.

Bây giờ thì tốt rồi, cả người giống như bị ép cho vài vòng, đi đường nhẹ nhàng giống như đi trên mặt bông vậy.

Rõ ràng chỉ cần bước vài bước là tới phòng tắm, cô lại mất một phút mới đi vào.

Lúc rửa mặt sợ mình đứng không vững sẽ ngã xuống, Mộ Cẩm Vân đều tựa vào tường.

Lúc Tống Lâm chạy bộ xong trở về, cô vừa vừa từ phòng tắm đi ra. Cả người đều mềm nhũn vô lực.

Ánh mắt anh rơi trên người cô, hơi nhướng mày: “Chân mềm?”

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt hơi nóng lại kiên trì nói: “Không có.”

Nói xong, cô nặng nề ngồi xuống ghế của bàn trang điểm, như để chứng minh chân mình không mềm.

Nhưng cả người cô đúng là không có tí sức lực nào, vừa ngồi xuống, ngồi không ổn suýt nữa thì ngã xuống đất.

Người đàn ông ở ngay phía sau nhìn mình, nhưng cô đã không dám quay đầu nhìn anh nữa rồi.

Thật là mất mặt chết đi được!

Quản gia đã chuẩn bị xong bữa sáng, Mộ Cẩm Vân ăn xong bữa sáng cả người đã cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.

Ban ngày hôm qua cô đã ngủ cả ngày, người đã hồi phục khá ổn rồi. Tống Lâm cũng không bắt cô ở lại trong biệt thự nữa. Tất nhiên là cô muốn đi làm rồi.

Hôm qua cô không ở công ty, trên bàn cô đã để hai phần báo cáo rồi. Triệu Nguyệt Anh đi qua nói với cô là bên phía bộ phận nghiên cứu và phát triển xin thiết bị, tìm Tống Lâm ký tên.

Trang thiết bị trong phòng nghiên cứu và phát triển đắt tiền cho nên kinh phí dưới ba trăm năm mươi triệu của Samsung thì không cần Tống Lâm ký tên, giám đốc ký tên là có thể đến bộ phận tài vụ lấy tiền rồi. Nhưng thiết bị này không hoạt động.

Mộ Cẩm Vân lật lật, phát hiện số tiền chi tiêu lần này khá lớn, hơn một trăm tỷ đồng.

Chẳng trách bộ phận nghiên cứu và phát triển bên đấy lại không tự mình đi tới chỗ Tống Lâm, mà là luồn lách đến trên tay cô.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy tức cười, lần trước cách làm của Tống Lâm chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng?

Đến chỗ cô, cuối cùng Tống Lâm nắm được, còn không phải để cho bọn họ lên à.

Nhưng mà cái đó không nằm trong phạm vi chức trách của cô, Mộ Cẩm Vân nhìn xong thì ôm văn kiện đi vào tìm Tống Lâm ký tên.

“Tổng giám đốc Lâm?”

“Vào đi.”

Đẩy cửa ra, Tống Lâm đang gọi điện thoại.

Mộ Cẩm Vân ôm văn kiện đứng trước bàn làm việc, đợi anh cúp điện thoại.

“Tôi biết rồi, gần đây rất bận.”

Lúc nói câu này anh chợt liếc mắt nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân giật mình một cái, cô cảm thấy đây không phải điện thoại bàn việc công.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô nhoáng một cái tập trung lại, Tống Lâm đã cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân thu hồi suy nghĩ, đặt văn kiện xuống trước mặt anh: “Tổng giám đốc Lâm, bộ phận nghiên cứu và phát triển bên kia muốn mua trang thiết bị mới, đây là bảng báo cáo giá giá thiết bị của bọn họ. Anh xem xem có vấn đề gì không.”

Tống Lâm nhìn cô một cái, sau đó lật ra xem. Lần này anh rất dứt khoát ký tên rồi đưa văn kiện cho cô.

Mộ Cẩm Vân hơi kinh ngạc, nhưng giữ ở trong lòng: “Em không còn việc gì nữa, em ra ngoài trước đây, Tổng giám đốc Lâm.”

“Ừ.”

Anh đáp lại một tiếng, ánh mắt rơi vào đôi chân mang giày cao gót của cô, thình lình cho ra một câu: “Chân không mềm nữa à?”

Mộ Cẩm Vân vừa đi tới cửa, tay đang đặt trên tay nắm cửa, thình lình nghe được những lời này của anh. Cô lại càng hoảng sợ, mặt cứng đờ quay đầu nhìn anh: “Chân em không mềm, tổng giám đốc Lâm.”

Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ, lại hơi có mùi giấu đầu hở đuôi.

Tống Lâm ấn cái bút máy trên mặt bàn một cái, không lạnh không nhạt đáp lại một câu: “Ồ.”

“Em ra ngoài đây, tổng giám đốc Lâm.”

Nói xong, cô kéo cửa đi ra ngoài. Bóng lưng có hơi hỗn loạn, rõ ràng là chạy trối chết.

Tống Lâm nhìn cánh cửa bị khép lại, con ngươi đen nhánh hơi chuyển động, một lúc sau anh mới nhìn lại máy tính.

Sau khi đi ra, Mộ Cẩm Vân đặt văn kiện xuống, sau đó đi toilet.

Người trong gương, mặc dù trang điểm rất nhã nhặn, mặt đỏ không nhìn ra nhưng lỗ tai lại rất rõ ràng.

Cô đặt tay dưới vòi nước sau đó vỗ vỗ lên mặt mình, rồi lại rút khăn giấy ra lau khô. Chờ cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại cô mới đi ra ngoài lần nữa.

Đã lấy được ký tên, cô gọi điện thông báo cho người của bộ phận nghiên cứu và phát triển lên cầm văn kiện.

Vừa cúp điện thoại, điện thoại trên bàn làm việc lại reo lên.

Mộ Cẩm Vân sững sờ, nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay Tống Lâm không có hẹn trước.

Mặc dù có hơi nghi hoặc, nhưng cô vẫn bắt máy.

“Thư ký Vân, tôi đây.”

Người gọi đến là Lục Hoài Cẩn.

Vì chuyện tối hôm đó, bây giờ Mộ Cẩm Vân hơi sợ Lục Hoài Cẩn rồi. Oanh oanh yến yến bên cạnh anh ta quá nhiều, lúc trước là một cái Lâm Lộ, giờ lại một cáu Dương Mị Ngọc. Cô cũng không biết lúc nào thì lại ra một cô khác.

Suy nghĩ qua, Mộ Cẩm Vân nhếch môi: “Cậu Cẩn?”

“Thư ký Vân, dự án rất nhanh sẽ khởi động. Không biết nhân viên nghiên cứu và phát triển bên quý công ty khi nào thì có thời gian rảnh. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, để bọn họ làm quen một chút.

Hiếm khi anh thu lại vẻ không đứng đắn ngày thường, vừa nói ra đã là chính sự.

Tất nhiên là Mộ Cẩm Vân không quên Tống Lâm đã giao hạng mục này cho cô. Cô nghĩ nghĩ: “Cậu Cẩn anh chờ đã, tôi liên hệ với bộ phận nghiên cứu và phát triển một lát.”

“Thư ký Vân đây là liên hệ với bộ phận nghiên cứu và phát triển hay là xin ý kiến của Tổng giám Lâm của các cô? Dự án đã đưa cho cô, tất nhiên sẽ là cô phụ trách. Tổng giám đốc Lâm bận rộn, chẳng nhẽ cái gì cô cũng gọi điện hỏi anh ấy?”

Cô còn chưa cúp điện thoại, anh lại nói ra trước những điều cô chuẩn bị làm.

Nháy mắt Mộ Cẩm Vân hơi cạn lời. Lục Hoài Cẩn ở đầu dây điện thoại bên kí lại nói tiếp: “Tôi vừa mới gặp giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển của các cô, anh ta nói hôm nay đang rảnh, còn thiếu cô nữa thôi đây thư ký Vân. Chắc không phải là cô bận quá đấy chứ, không có thời gian ra ngoài à?”

Nói đến vế sau, Mộ Cẩm Vân không đi không được.

“Thế anh đợi một lát cậu Cẩn, lát nữa tôi tới.”

Đã nói rõ thế rồi, cô không thể không ra, vừa vặn đưa văn kiện đã ký cho giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển.

“Thế tôi không lên nữa, tôi ở dưới tầng đợi cô, thư ký Vân.”

Anh nói xong, cúp điện thoại luôn.

Mộ Cẩm Vân nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại nội tuyến cho Tống Lâm.

“Có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Lâm, cậu Cẩn đang ở dưới tầng công ty mình. Anh ấy nói hôm nay muốn nhân viên của hai bên làm quen một chút.

“Ừ.”

“Thế bây giờ em xuống nhé.”

Cô cẩn thận hỏi anh, đầu dây điện thoại bên kia chợt im lặng.

Nhưng khoảng ba giây sau, anh mới nói: “Ừ.”

Trong vòng ba giây này, trái tim Mộ Cẩm Vân lên lên xuống xuống.

Nghe được câu trả lời chắc chắn của anh, sắc mặt cô hơi kém, nhìn văn kiện trước mặt mình: “Tổng giám đốc Lâm, dự án này sau này anh còn hỏi nữa không?”

Lục Hoài Cẩn nói đúng, cô không thể chuyện gì cũng tìm Lục Hoài Cẩn.

“Nhớ làm bảng ghi chép.”

“Được, tôi không còn chuyện gì nữa, tổng giám đốc Lâm.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại cũng bị ngắt.

Ý của Tống Lâm là, sau này anh chỉ cần hiểu đại khái về tiến trình dự án là được rồi. Chuyện cụ thể anh sẽ không tham gia nữa.

Mộ Cẩm Vân tắt máy tính, thu dọn đồ đạc, sau đó cầm văn kiện xuống tầng.

Cô đi thẳng tới bộ phận nghiên cứu và phát triển tìm Bùi Minh Hùng: “Giám đốc Hùng, đây văn kiện xin kinh phí trang bị của các anh, tổng giám đốc Lâm đã thông qua rồi.”

Bùi Minh Hùng vừa nhận điện thoại đã biết rồi. Anh không ngờ dễ qua như vậy. Khuôn mặt tươi cười rực rỡ: “Thư ký Vân vất vả rồi.”

Mộ Cẩm Vân khách khí cười một cái: “Giám đốc Hùng, chắc cậu Cẩm đã nói với anh rồi. Dự án của chúng ta và Tuấn Phong sắp bắt đầu rồi, hôm nay nhân viên của hai bên sẽ làm quen, không biết các anh thế nào?

“Cậu Cẩn đã nói với tôi rồi, thư ký Vân đợi một lát, tôi bảo bọn họ chuẩn bị một cái rồi đi.”

“Được, cứ từ từ.”

Lúc này vẫn còn sớm, mới mười giờ.

Mộ Cẩm Vân đợi không lâu lắm, năm phút sau, Bùi Minh Hùng đã dẫn theo năm người đi ra: “Đây là tổ trưởng tổ một, Đỗ Văn Bình. Văn Bình, đây là thư ký Vân.”

“Chào anh.”

“Chào thư ký Vân.”

Tin đồn của Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm, người của cả công ty đều biết, mặc kệ là thật hay là giả, dù sao thì Đỗ Văn Bình cũng không dám đắc tội với Mộ Cẩm Vân.

Đỗ Văn Bình lại giới thiệu năm người khác trong tổ, sau đó Mộ Cẩm Vân cùng bọn họ đi tụ họp với Lục Hoài Cẩn.

Cô vừa mới đi từ trong thang máy ra đã nhìn thấy Lục Hoài Cẩn đang ngồi trên sô pha ở khu vực chờ.

Mộ Cẩm Vân hơi mím môi, nhấc chân đi qua: “Cậu Cẩn, thật xin lỗi đã để anh đợi lâu.”

“Thư ký Vân khách khí rồi.”

Mộ Cẩm Vân mỉm cười, giới thiệu với anh mấy người sau đó nhóm người tập hợp ở nhà hàng nét Huế.

Lục Hoài Cẩn đã đặt phòng ở đấy. Lúc này đi qua mọi người làm quen một chút, nói qua về ý tưởng của đối phương, sau đó ăn cơm, cũng khá ổn.

Mặc dù nói Mộ Cẩm Vân đi tiệc xã giao nhiều nhưng toàn là đi với Tống Lâm. Tống Lâm ở đó, về cơ bản cô không phải nói gì nhiều.

Nhưng hôm nay thì khác, cô là người phụ trách chính của Samsung, nhóm nhân viên kỹ thuật Đỗ Văn Bình bọn họ không giỏi về loại tiệc xã giao này. Cho nên trách nhiệm của Mộ Cẩm Vân rất lớn.

Đây là lần đầu tiên cô một mình phụ trách, trong lòng hơi sợ sẽ tẻ nhạt, nhưng Lục Hoài Cẩn ở bên cạnh rốt cuộc vẫn là người hiểu biết, vừa bắt đầu sợ làm không tối, dần dần cô cũng bĩnh tĩnh lại.

Người bên phía Tuấn Phong hơi đông, tổng cộng có tám người. Trừ nghiên cứu và phát triển bọn họ còn chịu trách nhiệm những cái khác nữa.

Sau một phen trao đổi. Mười một rưỡi, đồ ăn lục tục được đưa lên. Lục Hoài Cẩn bảo mọi người ăn cơm trước đã.

Mộ Cẩm Vân nhìn bàn cơm, không thấy có rượu cô hơi thở phào một hơi.

Lục Hoài Cẩn bên cạnh chợt cười một tiếng: “Thư ký Vân sợ uống rượu à?”

Tiếng của anh không lớn, mọi người trên bàn cơm đều đang nói chuyện nên không chú ý đến hai người bọn họ.

Mộ Cẩm Vân hơi bối rối: “Tửu lượng của tôi không cao lắm.”

“Ồ, trùng hợp là tửu lượng của tôi rất cao.”

“…”

Cho nên anh muốn gọi rượu sao?

Mộ Cẩm Vân hơi nhíu mày, cô hơi lo lắng. Nhưng may là Lục Hoài Cẩn chỉ đùa cô, không có gọi rượu lên.

Một bữa cơm này ăn khá là hài hòa, ăn cơm xong mới hơn một giờ, vẫn chưa tới giờ làm việc buổi chiều. Mộ Cẩm Vân thấy nhân viên hai bên đều đang nói chuyện, cô cũng không nói gì.

Lục Hoài Cẩn nghe điện thoại xong thì bất ngờ đi tới bên cạnh cô: “Thư ký Vân, chúng ta đi trước.”

Mộ Cẩm Vân hơi nhíu mi: “Nhưng…”

“Bọn họ không phải là trẻ con, cần cô trông chừng cả ngày.”

Anh nói xong, kéo tay cô đi ra ngoài.

Đỗ Văn Bình nhìn động tác của hai người, tròng mắt hơi chuyển nhưng rất nhanh đã thu lại tầm mắt.

Mấy chuyện này, ít tham gia thì tốt hơn.”