Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 134




Chương 134: Tống Lâm gọi điện hỏi thăm sức khỏe của cô?

Mộ Cẩm Vân thay một bộ quần áo khác đi xuống, bác sĩ Lâm đang ở trong phòng khách tầng hai.

Lúc nhìn thấy cô, anh trước tiên chào hỏi cô trước: “Cô Vân, Tổng giám đốc Lâm nói cô đau đầu.”

Cô đi qua, ngồi trên sô pha, gật đầu nói: “Ừm, vẫn còn một ít cảm giác vô lực, nhưng so với tối hôm qua thì tốt hơn nhiều rồi. Chỉ đau đầu thôi.”

“Tôi kiểm tra một chút.”

Nói xong, anh bắt đầu kiểm tra nhịp tim như bình thường.

Sau khi làm xong, bác sĩ Lâm nhìn cô: “Cô Vân, có thể là bởi đây là lần đầu tiên cô uống phải thuốc này nên có phản ứng mạnh một chút. Hôm nay cô hãy uống nhiều nước vào, một hai ngày nữa sẽ không sao nữa.”

“Làm phiền bác sĩ Lâm chạy qua đây một chuyến.”

“Cô Vân khách khí rồi.”

Hai người chưa có giao tình gì nên chỉ khách khí nói một chút chuyện, rồi bác sĩ Lâm đi về.

Mộ Cẩm Vân nhớ kỹ lời của anh, uống hai cốc nước đầy, mới lên tầng cầm laptop xuống.

Nhưng mà cô vừa xem email một tí, quản gia đã nhắc cô đi ăn cơm.

Cô rất ít khi về biệt thự này với Tống Lâm, Tống Lâm cũng không về mấy. Cô cũng không hiểu biết về người trong biệt thự lắm.

Mộ Cẩm Vân đang trong trạng thái cơm đến thì há miệng, người ta nhắc cô ăn cơm, cô càng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục xem máy tính.

Ăn cơm trưa xong, Mộ Cẩm Vân ôm laptop về phòng.

Cô vẫn để điện thoại ở trong phòng, sau khi lên mới phát hiện Tống Lâm gọi điện thoại cho mình.

Cô tưởng bên phía Tần Thắng xảy ra vấn đề gì, Mộ Cẩm Vân vội vàng gọi lại.

Điện thoại kêu mười mấy giây Tống Lâm mới bắt máy.

“Tôi đây.”

Nghe thấy giọng của anh, Mộ Cẩm Vân hơi giật mình: “Tổng giám đốc Lâm, em thấy anh có gọi cho em mấy cuộc điện thoại.”

“Đầu còn đau không?”

Anh không trả lời vấn đề vừa rồi của cô, chỉ hỏi một câu, cũng coi như trở thành trả lời câu hỏi của cô.

Mộ Cẩm Vân nhếch môi, dựa theo tình hình thực tế trả lời: “Không đau lắm.”

Chắc là bởi vì sau đó đã ngủ mấy tiếng, bây giờ đúng là cô không có khó chịu như lúc vừa dời giường nữa rồi.

“Ừ, thế sáu giờ đến công ty nhé.”

Anh không nói là có chuyện gì, nhưng Mộ Cẩm Vân lại đoán ra nguyên nhân.

“Được.”

“Ừm.”

“Thế em cúp máy đây, tổng giám đốc Lâm?”

“Ừ.”

Tống Lâm ít nói, Mộ Cẩm Vân đã quen rồi.

Cúp điện thoại xong, cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh mặt trời tỏa sáng bên ngoài, nửa ngày mới phản ứng lại: Cuộc điện thoại mà cô không nhận trước đó, là Tống Lâm gọi đến hỏi thăm sức khỏe của cô?”

Chuyện này không thể nào tìm tòi. Dù sao Tống Lâm không đồng ý nói, cô cũng không có bản lĩnh cạy miệng anh.

Bác sĩ Lâm bảo cô nghỉ ngơi nhiều, Mộ Cẩm Vân vốn còn muốn xử lý một vào mail ở trong hòm thư nhưng cuộc gọi này của Tống Lâm là cô không dám làm nữa.

Một giấc này lại ngủ ba tiếng đồng hồ. Lúc Mộ Cẩm Vân mở mắt ra đã hơn bốn giờ chiều.

Sắc trời bên ngoài vẫn còn sáng, cô ngồi dậy từ trên giường, nhìn điện thoại thấy giờ vẫn còn sớm mới thở phào một hơi.

Đầu cô đã đau thế này rồi, nhưng người vẫn còn cảm giác bủn rủn.

Mộ Cẩm Vân tải hết tài liệu trong hòm thư xuống, định thừa dịp hai tiếng đồng hồ này xử lý một ít.

Cô vừa đọc văn kiện, nếu không phải quản gia nhắc cô tài xế đã tới rồi thì suýt nữa Mộ Cẩm Vân đã quên mất lời Tống Lâm nói.

Nghe thấy lời của quản gia, cô nhanh chóng tắt máy tính, thay quần áo rồi xuống tầng.

Cô chọn bừa thôi, trên người là áo sơ mi dài tay màu trắng, chỉ là hai bên cổ áo chiếc áo sơ mi này có tô điểm thêm, nhìn không nghiêm túc như ngày thường cô đi làm. Bên dưới cô mặc một chiếc quần jeans màu xanh da trời, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen ba phân.

Ăn mặc già dặn mà nhẹ nhàng khoan khoái.

Mộ Cẩm Vân không trang điểm, thời gian không cho phép cô trang điểm, thay xong quần áo cô đã vội vàng xuống tầng rồi.

Lúc này sắc trời không còn rực rỡ như lúc trước nữa, sắc trời đã hơi tối rồi.

“Cô Vân.”

Tài xế gọi cô một tiếng, Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”

“Cô Vân khách khí rồi.”

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh ra khỏi biệt thự. Hai mươi phút sau đã ngừng ở dưới tòa nhà của Samsung.

Lúc này đã qua giờ tan làm rồi, Mộ Cẩm Vân đang định gọi điện hỏi Triệu Nguyệt Anh xem bây giờ Tống Lâm đã họp xong chưa thì người đàn ông đã đẩy cửa đi ra.

Tống Lâm mặc một bộ comple, thời tiết này anh lại không nóng tí nào, cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một cúi áo đều cài chặt.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang bước tới bên ngoài cửa sổ, cho đến khi cửa xe bị mở ra, cô mới kịp phản ứng nhích người vào trong một ít để Tống Lâm lên xe.

“Tổng giám đốc Lâm.”

Nghĩ đến lúc nãy mình vừa thất thần, Mộ Cẩm Vân đỏ mặt.

“Vẫn chưa thoải mái sao?”

Thấy biểu cảm của cô không đúng, Tống Lâm hơi nhíu mày.

Mộ Cẩm Vân vội vàng lắc đầu: “Em đỡ nhiều rồi.”

“Ừ.”

Anh đáp lại một tiếng, người dựa ra sau, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.

Trong xe yên tĩnh, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua Tống Lâm cũng không nói gì nữa.

Hôm nay cô gần như là ngủ cả ngày, nhưng trong xe thật sự là quá yên tĩnh. Tống Lâm ở bên cạnh lại nhắm mắt chợp mắt, không biết qua bao lâu, cô cũng từ từ nhắm mắt.

Chỉ là cô là ngủ thật còn Tống Lâm bên cạnh lại không có ngủ.

Lúc xe dừng lại, Mộ Cẩm Vân hơi hơi nhíu mày, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt nghiêng của Tống Lâm.

Cô ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp. Mình vậy mà lại dựa vào vai Tống Lâm để ngủ.

“Tổng giám đốc Lâm.”

Cô hơi ngượng ngùng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì mới tốt.

Còn Tống Lâm, anh thản nhiên nhìn cô một cái: “Xuống xe.”

Mộ Cẩm Vân giật mình, thấy anh đã xuống xe cô cũng nhanh chóng xuống xe với anh.

Lúc này cô mới phát hiện, trước mặt hai người là một tòa biệt thự.

Tống Lâm nhìn cô một cái, đưa tay dắt cô đi về phía trước.

Mộ Cẩm Vân đi vào với anh, hai người vừa mới vào cửa đã có người đi lên đón tiếp: “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân, cậu Cẩn ở bên trong.”

Cậu Cẩn này là ai, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm lên tầng, hai người vừa đi vào, ánh mắt Lục Hoài Cẩn liền rơi vào bàn tay mà Mộ Cẩm Vân bị nắm.

Anh nhíu mày: “Thư ký Vân, chuyện tối qua tôi biết là tôi làm liên lụy đến cô rồi. Người đã ở chỗ tôi rồi, chúng ta ăn cơm trước. Ăn cơm xong, cô muốn làm thế nào cũng được.”

Nói xong, anh cười như không cười nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, không phải bảo vệ chắc vậy đâu. Chỗ tôi cũng đâu phải là hang hùm!”

Tống Lâm nhìn anh một cái, không tiếp lời nhưng cũng không buông bàn tay đang nắm tay Mộ Cẩm Vân.

Sắc mặt Lục Hoài Cẩn hơi trầm xuống, ngồi vào bàn ăn sau đó giơ tay bảo người bắt đầu lên bữa tối.

Bọn họ có ba người, nhưng bàn cơm dài ba mét đều là đồ ăn.

Khẩu vị của Mộ Cẩm Vân không tốt lắm, cô uống hết bát canh thì ăn không vào những món khác nữa.

Nhưng ngại đây là chỗ của Lục Hoài Cẩn, nên cô cắn thêm một miếng dứa chua chua ngọt ngọt nữa.

Cô đang kéo dài thời gian, bát cháo Tống Lâm múc ở trước mặt bất ngờ bị người đổi đi: “Không ăn được nữa thì đừng ăn.”

Thấy cô ngẩng đầu, anh mở miệng nói một câu.

Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng, lúc này Lục Hoài Cẩn cũng bất ngờ mở miệng nói: “Thư ký Vân, không hợp khẩu vị của cô à?”

Cô vội lắc đầu: “Không phải, tôi không có khẩu vị thôi.”

Còn về phần tại sao không có khẩu vị thì không cần hỏi tiếp nữa.

Nói cho cùng thì chuyện tối qua đều bắt nguồn từ Lục Hoài Cẩn. Nếu không phải do anh ta, Mộ Cẩm Vân cũng không chịu khổ như vậy.

Mộ Cẩm Vân ăn nửa bát cháo thì không ăn được nữa. Thảo bản năng cô nhìn sang Tống Lâm bên cạnh, anh không có ý kiến gì.

Bữa cơm này ăn rất im lặng. Sau khi ăn xong, Lục Hoài Cẩn cuối cùng cũng nói: “Người đang giam ở tầng một.”

Từ tối qua đến bây giờ, Dương Mị Ngọc vẫn bị Lục Hoài Cẩn nhốt lại.

Cô ta thế nào cũng không ngờ được, người cô ta chọc vào lại là Tống Lâm.

Tối qua cô ta muốn chạy, nhưng không chạy được, cũng chạy không nổi.

Lục Hoài Cẩn cũng không làm gì cô ta, chỉ ném cô ta vào trong phòng. Từ tối qua đến giờ là hơn mười tiếng đồng hồ, cô ta còn chưa được uống một ngụm nước.

Lúc cô ta bị nhốt vào đây còn lớn tiếng gào thét, ý đồ là để Lục Hoài Cẩn thả cô ta ra.

Nhưng đều không có tác dụng. Mặc kệ cô ta có gào thế nào cũng không có ai để ý cô ta.

Cô ta vừa đói vừa khát vừa mệt. Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Dương Mị Ngọc theo bản năng đi tới cửa.

Cửa rất nhanh đã bị đẩy ra, ba người Lục Hoài Cẩn và Tống Lâm, còn có Mộ Cẩm Vân đứng ngoài cửa.

Tầm mắt của Tống Lâm quét lên người cô ta một chút, đôi mắt đen nhánh như mang theo ngàn cân, cả người cô run lên, ngã luôn xuống sàn.

“Cậu Cẩn, tôi biết sai rồi.”

Dương Mị Ngọc phản ứng lại, giơ tay ôm chân Lục Hoài Cẩn.

Đừng nói là Lục Hoài Cẩn vốn đã nhịn một bụng hỏa, cho dù không bị nghẹn một bụng hỏa, anh cũng đã tách ra với Dương Mị Ngọc rồi. Nhưng người này lại không nhận thức được, còn muốn sáp lại gần.

Anh cực kỳ phiền, không nể tình chút nào, dùng sức đạp Dương Mị Ngọc ra ngoài.

Cả người Dương Mị Ngọc vừa mệt vừa đói, một đạp này của Lục Hoài Cẩn, cô ta không có một chút sức phản kháng nào.

Bụng đau muốn chết, cô ta cuộn mình trên mặt đất.

Lục Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân: “Mộ Cẩm Vân, chuyện này là sơ sót của tôi. Người ở đây, cô muốn làm gì cũng được.”

Nói thật, trước khi đến Mộ Cẩm Vân cũng đã nghĩ rất nhiều phương pháp.

Nhưng đều cảm thấy không hả giận. Chuyện mà cô trải qua đã xảy ra rồi, cũng không thể làm gì Dương Mị Ngọc.

Bây giờ nghe thấy lời của Lục Hoài Cẩn, cô cũng hơi buồn rầu.

Cô không biết làm thế nào, vô thức nhìn sang Tống Lâm bên cạnh.

Lục Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng: “Cô muốn thế nào thì thế nấy, chuyện này Tổng giám đốc Lâm sẽ không ngăn cô.”

Lục Hoài Cẩn nói xong, ngẩng đầu nhìn Tống Lâm: “Đúng không, tổng giám đốc Lâm?”

Tống Lâm chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Lục Hoài Cẩn một cái, không tiếp lời anh mà lấy ra một chiếc hộp từ trong túi: “Không biết làm gì thì ăn miếng trả miếng đi. Lưu Phú Qúy đang trong tay thư ký Việt.”

Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, nhìn chiếc hộp nhỏ mà anh đưa tới, hơi mím môi, vươn tay cầm lấy trên tay.”