Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 132




Chương 132: Người của tôi mà anh cũng dám động sao? “,”

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, gật đầu một cái, người nhích vào ghế nhắm hai mắt lại.

Cả người cô không có tinh thần, vẫn đang sợ hãi, lông mi run lên.

Tống Lâm nhìn cô hai giây rồi mới xoay người nhìn người phía sau.

“”Quản lý Triệu.””

Anh gọi quản lý Triệu, anh nâng tay xắn tay áo của mình.

Lưng của quản lý Triệu toàn là mồ hôi, bị Tống Lâm gọi như vậy, cả người cứng lại: “”Lâm, tổng giám đốc Lâm.””

“”Người của tôi mà anh cũng dám động sao?””

Lúc anh nói chuyện, ngữ khí không nhanh không chậm.

Cảm xúc bên trong con ngươi kia vô cùng lạnh lẽo, anh bình thản như vậy lại làm cho quản lý Triệu như bị sét đánh.

“”Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự không biết cô gái kia là người của anh a!””

Nếu như hắn biết đó là người của Tống Lâm, cho dù cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám!

Lúc đó Dương Mị Ngọc thề son sắt nói người phụ nữ này không có thân phận gì, xảy ra chuyện cũng không ai lo, kết quả bây giờ thì tốt rồi, gặp phải chuyện lớn rồi!

Hắn và Dương Mị Ngọc cũng coi như là có quen biết, Dương Mị Ngọc cũng không ngốc, nếu biết đó là người của Tống Lâm đoán chừng cô ta cũng không dám ra tay với người ta.

Xem ra, Dương Mị Ngọc cũng không biết lai lịch của người phụ nữ này.

Nhưng mà hắn ta mới là người đáng thương nhất, tai bay vạ gió.

“”Nếu anh đã động vào người của tôi, thế thì có qua có lại.””

Rõ ràng là Tống Lâm không nghe hắn giải thích, nghiêng đầu nhìn Lý Minh Việt ở bên cạnh.

Lý Minh Việt đã đi theo Tống Lâm nhiều năm, tất nhiên là hiểu ý của anh.

Người đàn ông nói xong thì xoay người đi lên xe một lần nữa.

Quản lý Triệu thấy Tống Lâm vào trong xe, còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng vừa mở miệng, hắn đã bị Lý Minh Việt ở bên cạnh gọi lại: “”Quản lý Triệu, người đâu?””

Quản lý Triệu nhìn Lý Minh Việt: “”Thư ký Việt.””

Lần này quản lý Triệu thoáng cái đã đắc tội hai người, đoán chừng về sau hắn ta sẽ không lăn lộn ở Hà Nội được nữa.

Tống Lâm không động đến hắn đã là may cho hắn lắm rồi.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Ánh sáng trong xe không sáng lắm, ngọn đèn lờ mờ bên ngoài chiếc vào càng làm chi sắc mặt của Mộ Cẩm Vân trông càng rõ.

Cô mím môi, nắm tay bên người cũng nắm thành nắm đấm.

Tống Lâm nhìn cô, đưa tay động vào cô. Đầu ngón tay lạnh ngắt làm sắc mặt anh hơi phức tạp.

“”Em khó chịu à?””

Bên cạnh truyền đến tiếng của người đàn ông, lúc này Mộ Cẩm Vân mới mở mắt ra. Cô nghiêng đầu nhìn Tống Lâm rồi lắc đầu: “”Không có khó chịu, chỉ là cả người không có sức lực.””

Khi cô nói cũng mềm nhuyễn không có sức lực, giống như đang nói chuyện bằng hơi vậy.

Tống Lâm mím môi, ngón trỏ và ngón giữa chợt bị cô nắm lấy.

Mộ Cẩm Vân lại nhắm mắt lại một lần nữa: “”Tổng giám đốc Lâm, là người phụ nữ hôm đó ngăn em ở nhà vệ sinh.””

“”Ừ, người trong tay Lục Hoài Cẩn.””

Mộ Cẩm Vân gật đầu, cô vẫn còn bàng hoàng lúc này không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy.

Nửa tiếng sau, xe đã vào khu biệt thự.

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại.

Tống Lâm đẩy cửa xe ra, Mộ Cẩm Vân cũng muốn đưa tay đẩy cửa xe.

Nhưng tay cô không có tí sức lực nào, một chuyện như mở cửa xe đối với cô mà nói cũng khó khăn.

Cô cắn môi, dùng sức, lúc này cửa xe đã bị người mở ra.

Tống Lâm đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. Bất ngờ khom lưng bế cô lên.

Mộ Cẩm Vân kinh ngạc nhưng không giãy dụa.

Tình hình bây giờ của cô, muốn đi vào biệt thự cũng không đi nổi.

Cô nâng tay định ôm chặt Tống Lâm nhưng tay không khoác lên được, ngay cả khoát lên người Tống Liên cũng khó khăn.

Chẳng mấy chốc, tay cô lại trượt xuống, khi tay cô trượt xuống không cẩn thận đụng vào cánh tay của Tống Lâm, cuối cùng còn đụng vào đùi anh.

Mộ Cẩm Vân cứng người, cô không dám cử động nữa, tùy ý thả cánh tay ở bên hông.

Tống Lâm ôm cô đi lên tầng ba, sau khi đặt cô xuống sô pha liền gọi một cuộc điện thoại.

Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng anh, hơi thất thần.

“”Không có sức?””

Không biết anh đã gọi xong điện thoại từ lúc nào, người ngồi bên cạnh cô.

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “”Ừm, còn hơi chóng mặt.””

“”Ừ.””

Anh đáp lại một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân không có sức, cả người không thể nói là không thoải mái nhưng cũng thể nói là thoải mái.

Hơn nữa chuyện vừa rồi vẫn còn rõ mồm một trước mắt, bây giờ cả người cô vẫn đang bị sợ.

Rất nhanh Tống Lâm đã quay lại, trên tay có thêm một cốc nước ấm. Anh đưa tới trước mặt cô: “”Uống cốc nước trước đi, bác sĩ sắp tới rồi.””

“”Ừm.””

Cô muốn vươn tay cầm cốc nước kia lại không ngờ tay run lẩy bẩy, nếu không phải Tống Lâm nhanh tay thì cốc nước đó đã đổ lên người cô rồi.

Tay Mộ Cẩm Vân vẫn còn cầm cốc nước, nhưng tay Tống Lâm cũng đang đặt trên tay cô, hai người cùng nhau cầm cốc nước.

Tay cô không có sức nhưng tay anh lại rất có sức.

Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được ngón tay anh đang để lên ngón tay mình, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay của mình, ấm áp trên đấy làm cô hơi đỏ mặt.

Cốc nước bị anh đưa đến bên môi, Mộ Cẩm Vân đành phải mở miệng.

Uống hết nửa cốc nước, cô lắc lắc đầu.

“”Buông tay.””

Anh nhìn cô một cái rồi đặt cốc nước sang bên cạnh.

Mộ Cẩm Vân mím môi: “”Cảm ơn anh, tổng giám đốc Lâm.””

“”Vừa nãy không phải em gọi anh là Tống Lâm à?””

Anh nhìn cô, thình lình nói ra một câu như vậy.

Mộ Cẩm Vân ngẩn người, nghĩ tới lúc nãy, sắc mặt cô hơi đổi.

Lúc trước cô rất sợ, không chỉ sợ người đàn ông, còn sợ cả người mình không có tí sức lực nào, cho dù muốn phản kháng cũng không phản kháng được.

Cảm giác cá nằm trên thớt này rất khó chịu. Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Lâm, trong đầu cô chỉ có ba chữ: Được cứu rồi.

Cho nên vừa mở miệng, cô đã gọi tên của Tống Lâm.

Cô hơi luống cuống, mặc dù tình huống đặc thù nhưng cũng là mạo phạm đến Tống Lâm.

May mà lúc này, quản gia bất ngờ gõ cửa, nói rằng bác sĩ đến rồi.

Lúc này, người đàn ông mới thu lại ánh mắt, nhìn ra cửa: “”Bảo bác sĩ vào đi.””

Lời anh vừa dứt, một lát sau đã có tiếng đập cửa vang lên, một giọng nam từ cửa truyền đến: “”Tổng giám đốc Lâm?””

“”Vào đi.””

Anh đáp một tiếng, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi mang một hòm thuốc đi vào.

“”Cô ấy bị bỏ thuốc.””

Tống Lâm dựa trên sô pha, một bàn tay chống lên mặt sau đệm lưng, nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân.

Trần Thanh Lâm gật đầu, cầm hòm thuốc tiến lên, làm một số kiểm tra cơ bản xong ông bắt đầu hỏi Mộ Cẩm Vân: “”Cô Vân, sau khi uống thuốc xong thì có triệu chứng gì?””

“”Váng đầu, cả người không có sức lực.””

Trần Thanh Lâm gật đầu: “”Là mê dược rồi. Cô Vân ngủ một giấc là sẽ không sao nữa. Ngày mai tỉnh dậy thì uống nhiều nước một chút, tôi kê cho cô một ít vitamin để uống mấy ngày.””

Mộ Cẩm Vân mím môi: “”Cảm ơn bác sĩ.””

“”Cô Vân khách khí rồi.””

Trần Thanh Lâm đã làm bác sĩ riêng cho Tống Lâm ba năm, cho nên ít nhiều cũng biết tính tình của anh. Anh cũng không nói gì, thu dọn đồ chào anh một tiếng rồi đi về.

Sau khi bác sĩ đi, căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Tống Lâm thu lại bàn tay đang đặt trên ghế sô pha, anh nhìn cô: “”Có tắm không?””

Tất nhiên là Mộ Cẩm Vân muốn tắm, mùa hè nóng mà cô bị người ta bắt đi, không nói đến việc bị dọa cho cả người đầy mồ hôi, vừa nãy trong phòng đấy còn lăn mấy lần dưới sàn nhà.

Nhưng tình huống của cô bây giờ, nếu mà tắm…

“”Tôi giúp em?””

Cũng không biết có phải cô xuất hiện ảo giác hay không, cô cảm thấy khi Tống Lâm nói lời này còn lẫn cả ý cười trong đó nữa.

Mộ Cẩm Vân hơi đỏ mặt, mặc dù hai người đã từng làm chuyện thân mật rồi, nhưng chuyện kỹ càng như tắm rửa này, cô vẫn chưa tiếp nhận được.

Nhưng trên người cô đầy mồ hôi, mặt còn bị người đàn ông trong căn phòng đó hôn lên.

Mộ Cẩm Vân muốn rửa sạch hết những cái đấy đi, cô mím môi, nghiêm túc dè dặt nhìn người đàn ông trước mặt: “”Tổng giám đốc Lâm, anh có thể xả nước giúp em được không?””

Cô như này chắc không được tính là được đằng chân lân đằng đầu đâu nhỉ?

Người đàn ông chưa trả lời ngay, chỉ nhìn cô một lúc, cho đến khi Mộ Cẩm Vân sắp không chịu được, anh chợt đứng dậy.

Nhìn bóng lưng của Tống Lâm, trái tim Mộ Cẩm Vân thả lỏng.

Thật sự là cô sợ Tống Lâm bảo cô được đằng chân lân đằng đầu. Bây giờ xem ra lúc Tống Lâm tốt tính cũng khá tốt.

Năm phút sau, Tống Lâm từ trong đi ra.

Mộ Cẩm Vân vịn sô pha đứng lên, thấy anh đi tới đây cô hơi ngạc nhiên, tay không giữ chắc cả người lại ngã xuống sô pha một lần nữa.

Tống Lâm thấy bộ dạng chật vật của cô như vậy, anh nhướng mày đi qua ôm cô lên: “”Cậy mạnh cái gì hả?””

Mộ Cẩm Vân đang định mở miệng nói gì đó, bị anh nói như vậy cô nuốt lại những lời mình định nói.

Cô nào dám nói gì.

Tống Lâm ôm cô vào trong phòng tắm, Mộ Cẩm Vân vịn vào tường đứng vững.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “”Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.””

“”Tôi cởi giúp em nhá?””

Lúc anh nói câu này quá là đàng hoàng, sắc mặt Mộ Cẩm Vân cứng đờ, nhất thời không biết phải làm sao khuôn mặt thoáng cái đỏ lên.

Tống Lâm nhìn cô một lúc, không nói gì quay người đi ra.

Mộ Cẩm Vân thở phào một hơi, tựa vào tường bắt đầu cởi váy.

Cô cởi quần áo hơn khó khăn, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Cuối cùng cô dứt khoát ngồi xuống đất, cởi hết quần áo trên người ra, mới vịn vào bồn tắm rồi bước vào.

Dòng nước ấm áp chảy khắp toàn thân, lúc này Mộ Cẩm Vân mới cảm thấy là mình đã sống lại.

Đối với mà nói tối nay có thể xem như là tai bay vạ gió.

Cô và người phụ nữ kia không thù không oán, lại phải chịu những cái này. Nếu không phải Tống Lâm đến kịp, nói không chừng bây giờ cô đã bị phá hủy rồi.

Mộ Cẩm Vân nghĩ tới chuyện trong căn phòng đó, cả người đều không ổn.

Cô ép mình không nghĩ nữa, bắt đầu nghiêm túc tắm rửa.

Bởi vì không có bao nhiêu sức lực nên cô tắm rất lâu. Lúc đi ra, Tống Lâm đang đứng bên cửa sổ cũng không biết anh đang nghĩ gì, rất là chuyên chú.

Mộ Cẩm Vân khó khăn đi tới bên giường, cắm máy sấy tóc bắt đầu sấy tóc.

Tống Lâm nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn cô, sau đó nhấc chân vào phòng tắm.

Lúc anh đi ra, tóc của Mộ Cẩm Vân còn chưa khô.

Tay cô không có sức, tóc cô lại dài, sấy mười phút cứ sấy lại ngừng rất khó chịu.

Trong lúc đó máy sấy tóc trên tay bất ngờ bị lấy đi, cô giật mình một cái, ngẩng đầu thì thấy Tống Lâm đã ngồi bên cạnh cô: “”Đừng lộn xộn.”””