Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta!

Chương 32: Bất an (2)




Cô sai rồi.

"Tôi sai?"

Phải. Cô làm sai rồi.

"Làm sai? Ha ha, tôi làm sai cái gì? Không cha không mẹ là lỗi của tôi à? Cực khổ đấu tranh với sự sống, mơ ước tương lai là lỗi của tôi?"

Vậy cô không làm sai cái gì? Cô không hiểu, từ lúc chào đời sinh mệnh của cô đã là một sai lầm.

"Vậy thì sao? Ai có quyền làm tôi biến mất hử."

Cô nên biết cô chết đi là sự giải thoát, sớm muộn cô cũng sẽ phải trả giá. Buông tha thế giới này đi...

Cô không hận cha mẹ đã bỏ cô, không hận cuộc sống tàn bạo, không hận người giết cô sao? Hận thù sẽ làm con người sa ngã, giải thoát rồi cô sẽ thoải mái.

"Căm miệng! Không một ai có quyền tước đi sự sống của tôi."

-----------

(Vân Hi! Vân Hi! Tỉnh lại đi.)

Tiếng gọi có ma lực kia kéo Vân Hi ra khỏi mộng ảo không ngừng vang lên.

Vân Hi giật mình tỉnh lại làm cả thân hình cô run rẩy không ngừng lại được. Cô nhìn chăm chú vào trần nhà trắng tinh một lúc lâu như bị thôi miên. Đợi cho đôi mắt đã có tiêu cự Vân Hi mới từ bên giường lấy ra chiếc khăn mặt, lau mồ hôi như tắm tuôn nườm nượm làm cô khó chịu. Lúc này dường như Vân Hi mới nhớ được có người gọi cô.

Nghi hoặc đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là phòng ngủ của cô, ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng lưu chuyển không đủ thắp sáng căn phòng. Có chăng là ánh trăng kia hòa cùng những ngọn đèn pha ngoài cửa sổ xâm nhập vào. Không một ai ở đây, chỉ một mình cô vừa từ ác mộng tỉnh lại. Vuốt lại mái tóc ướt nhẹp Vân Hi âm thầm nắm chặt tay.

Cô nhớ. Cô nhớ cô ở trong mộng đấu tranh với một người. Người đó luôn dùng mọi cách để cô mệt mỏi, người đó muốn khơi gợi sự quẫn bách, thù hận trong cô. Người đó luôn khuyên cô từ bỏ tất cả, từ bỏ chính bản thân cô, từ bỏ cả sự sống mà cô trân quý.

Nhưng Vân Hi hiểu bản thân hơn ai hết. Cô là một cô nhi từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường xó chợ nhưng chưa bao giờ thoái chí buông xuôi. Những đêm không có nơi dừng chân phải nằm rệp ngoài đường co ro trong ngày rét, cả những ngày mưa tầm tả trốn dưới gầm cầu đến những lúc đói tưởng như sắp chết Vân Hi đều chưa từng buông bỏ. Vân Hi chính là người có khát khao mãnh liệt với sự sống, dù còn một hơi thở cô cũng gắng gượng tiếp tục sống. Chính nhờ ý chí mạnh mẽ đó mà cô mới đi được tới ngày hôm nay. Muốn cô buông xuôi? Hắn đánh giá quá cao bản thân mình hay hạ thấp ý chí của cô đều không được. Dù là trong mơ cũng không được.

Giọng nói một lần nữa lại vang lên kéo Vân Hi ra khỏi mớ bòng bong trong đầu.

(Là tôi! Là tôi!)

Giọng nói hồ hởi đột nhiên xuất hiện làm Vân Hi muốn nhảy dựng. Cô không sợ ma nhưng làm ơn đừng có hù kiểu này chứ. Vừa thoát khỏi ác mộng lại tới không có một bóng người mà vẫn nghe tiếng nói. Thật xin lỗi, tinh thần thép cũng chịu không nổi mà lạnh người có được không. Vì vậy phản ứng sinh lí của Vân Hi là một loạt hành động lấy chìa khóa phòng phóng về phía công tắc, bản thân một phát xoay người đem cả thân mình giấu trong chăn kín mít, một lỗ thông gió cũng không chừa.

Vừa quấn chăn xong bên kia cũng cạch một cái đèn điện cả phòng liền sáng trưng. Lạnh lẽo mà cô đơn tịt mịt.

Trong đầu lúc này vang lên trận cười vang, Vân Hi nhíu mày.

Chẳng lẻ thật sự gặp ma?

Mà khoan! Này phát ra ở đâu? Tai không nghe thấy nhưng sao lại... Xuất hiện trong đầu?

(Đúng vậy tôi là dùng tần số sóng điện não mà xâm nhập vào đầu cô nha. Tôi là MT (Mini Time) đây, còn nhớ tôi không.)

Vân Hi ngớ ngẫn một chút, đưa tay vò rối mái tóc mai bên tai. Dường như nhớ được cái tên mà sau khi chết mình nghe được. Quả thật nếu Mini Time có thực thể Vân Hi rất muốn "yêu thương dạy dỗ" cậu ta một phen. Làm sao mà quên được cái tên nhượng cô sống lại. Mém nữa hù cô chết khiếp rồi.

Biết được mình không phải gặp ma Vân Hi thở phào một lần nữa nằm trở lại giường.

(Tôi đương nhiên nhớ, nhưng cũng đừng có hù dọa con tim nhỏ bé của tôi chứ.)

MT nghe thấy thì rất vui còn cười trêu chọc.

(Ha hả. Không phải sợ ma đó chứ?)

(Tôi không sợ ma nhưng làm ơn đi bây giờ là 2 giờ sáng đó. Vừa mới gặp ác mộng vậy lại còn bị hù, không sợ chết mới lại.)

Vân Hi vừa nói xong lại bị MT quát lên: (Cô còn dám nói! Tôi mà không xuất hiện là cô toi rồi.)

Nghe được sự tức giận trong giọng nói trẻ con của MT, Vân Hi cũng không biết cô chọc cậu ta cái gì. Thái độ gì mà quay 360°, quay như chong chóng!

Đối với sự lật mặt này Vân Hi lựa chọn im lặng một lúc sau đó dời đề tài đi nơi khác.

(Sao lại xuất hiện?)

(Tôi mà không xuất hiện còn không biết cô trụ được bao lâu.)

MT nói một câu lại ngừng đến khi Vân Hi định mở miệng thì cậu ta mới nói tiếp lại giống như chuẩn bị sẵn mà tuôn ra một tràng.

(Lúc trước tôi từng ở ranh giới của dòng thời gian lưu nghịch chuyển hồn cô từ thế giới cũ sang thế giới này. Lúc đó cô cũng đã đáp ứng tôi. Sống lại phải trả một cái giá tương đương. Kì thật từ lúc cô đến thế giới này, tôi và cô đã gắn liền với nhau chỉ là chưa đến lúc tôi xuất hiện. Không ngờ tên kia tìm được cô nhanh như vậy còn không ngừng quấy rối sự sống của cô nên tôi bắt buộc phải xuất hiện trợ giúp cô.)

(Thế giới này người giống như cô và tôi còn có hai người, tạm thời chúng ta sẽ không nhắc đến. Trong chương trình của tôi có một mức độ thể hiện cống hiến nhất định, đó là giá trị của cô đối với thế giới này. Bây giờ giá trị của cô chỉ nằm ở con số 20, cô cần nâng con số này lên cao. Con số càng lớn thì cô càng có cơ sở chống lại tên kia. Ngược lại nếu cô để nó tuột xuống số âm vậy thì không cần ai đối phó nữa mà tự động cô sẽ bị mất đi trái tim đồng nghĩa với chết.)

Nói đến đây MT im lặng một chút rồi lại tiếp.

(Cô cũng có thể từ bỏ quyền sống một lần chính là bây giờ khi tôi gặp cô lần đầu tiên sau khi sống lại, như vậy tôi sẽ tiễn cô đi. Nhưng một khi cô quyết định chống lại tên kia thì cô với tôi sẽ đi cùng một sợi dây, dây đứt cả hai cùng ngã. Tôi nghĩ tôi chọn cô chắc không sai chứ?)

Nói xong lời cuối cậu để lại Vân Hi tự suy nghĩ, bây giờ cậu chỉ có thể bật mí một ít với cô đủ để cô đưa ra quyết định. Việc này... Không thể gượng ép.

Trong đầu Vân Hi bây giờ còn lại một mảng lộn xộn. Lời của cậu ta rất rõ ràng là cô có một kẻ địch vô hình đi? Và muốn sống thì phải nâng giá trị sinh mệnh của bản thân lên cao.

Khụ, sao mà nghe giống cái thể loại mang hệ thống truyền thuyết của đam mỹ quá vậy nè.

Đầu óc Vân Hi có chút choáng váng, cô đưa tai ngắt một bên má đau đến nhe răng trợn mắt mới từ từ hồi phục lại tiếp nhận mớ thông tin mà MT vừa cho. Không thể không cảm thán, cuộc sống không gì là không có a!

(Vậy còn việc cậu nói... Người kia?)

MT xác nhận cô đã tiếp thu lời mình mới trả lời.

(Lúc nãy cô nhớ trong mơ cô nghe một giọng nói hay không?)

(Nhớ.)

(Hắn chính là người kia mà tôi nói, hắn trong mơ đã dụ dỗ cô từ bỏ sự sống mấy lần rồi vẫn không thành công. Hôm nay tôi chịu hết nổi rồi mới cắt ngang.)

Vân Hi giật giật mắt.

(Tức là nếu còn chịu nổi thì cậu cứ để tôi bị dụ dỗ?)

(...) (Thế cô mà bị dụ dỗ thì tôi còn tư cách quản lí dòng thời gian lưu nghịch à. Tóm lại cô có muốn sống tiếp hay không đây?)

Trả lời câu hỏi của MT chính là thái độ nhếch miệng khinh thường của Vân Hi.

(Hỏi thừa.)

MT không có chút nào ngoài ý muốn hài lòng vô cùng.

(Người tôi nhìn trúng phải như vậy chứ, lựa chọn người may mắn đâu có dễ.)

----

---

Một nhân vật ẩn danh đã xuất hiện.

Vân Hi: Thật mong đợi a~ Anh êu~~~ anh bị giành vai kìa ╮(╯▽╰)╭

Hoắc Định Ngôn: Xin chú ý! Boss truyện vẫn là tôi!! Xin đừng dời mục tiêu đi nơi khác. Tôi vẫn là boss!!!

Tác giả: Thật muốn đôi cẩu nam nữ ân ái tự luyến này đi hoang đảo. ︶︿︶

Người ẩn danh:... (chỉ số kéo thù hận từ đầu truyện 100%)

Tôi thật oan ức. Tôi còn chưa có lên sân khấu mà (ㄒoㄒ)