Phu Nhân, Đi Lối Này!

Chương 3: Hình phạt




Ân nhi, ba mẹ đi làm đây. Lát hai đưa đi học nhé!

- Dạaaaa.....

- Dậy sớm nghe chưa, không lại đi học muộn đấy!

- Dạaaaa.....

10 phút sau..

- Nguyệt Ân, dậy mau!

- Hai à, cho em ngủ thêm một tí thôi

- Một tí của mày bằng 1 tiếng của anh đấy con ạ. Dậy ngay anh đưa đi học!

- Xíu nữa

Nguyệt Ân ngái ngủ kéo chăn trùm qua đầu. Chỉ tại hôm qua tìm được bộ Ngôn tình mới nên cắm đầu vào đọc, cuối cùng là sáng hôm nay không thể lết nổi khỏi giường

- Con kia, mày khôn dậy anh cho mày cuốc bộ đến trường đó

Nghe hai chữ "cuốc bộ", Nguyệt Ân trừng mắt, bật dậy. Từ nhà tới trường phải 3km, có đánh chết cô cũng không đi

- Dậy liền dậy liền

Cô nhảy tót xuống giường, thay quần áo và làm vệ sinh trong vòng 3 phút và phóng thẳng xuống dưới nhà.

- Hai thấy em kinh không? Quá nhanh, quá nguy hiểm!

- Mày mà nhanh, mất hết cả thời gian của anh mày rồi!

- Thời gian hẹn hò chứ gì? 

- Ừ đấy, vấn đề à?

Cô không hiểu nổi, anh trai cô đẹp ở chỗ nào mà tán ai cũng đổ. Còn có đứa mới nhìn thấy đã đổ rạp xuống rồi. Chả bù cho cái con em gái này, 15 tuổi đầu chưa có một mảnh tình vắt vai.

- Hứ, em rủa hai bị bồ đá ngay hôm nay. Blè...Blè....

Nguyệt Ân là lưỡi trêu tức Hạ Thiên Dương

- Phủi phủi cái miệng mày. Em này anh mất một tháng để tán, mệt bỏ bà ra, thế nên không thể để em ý "bai bai" nhanh như thế được. Thôi, đừng có đứng đây mà nói nhảm, đi mau không anh muộn

- Okeee

____________

- Úi giời, Ân Ân hôm nay được anh hai đại nhân đưa đi cơ à? Sướng nhé, được đi với trai đẹp còn gì?

Hơn 20 cặp mắt chĩa thẳng vào hai cô, and sau đó, tiếng la hét như tiếng pháo nổ vang lên.

- Aaaaa.... Đẹp quá đi a~

- Eo ơi, con này nhìn bình thường mà có anh hai đẹp dữ vậy nè?

- Ân Ân ơi, gả anh hai cậu cho tớ đi mà~

- Anh gì ơi, "ai nớp du"

Nguyệt Ân cảm thấy tình cảnh ngày càng đáng sợ, bèn dùng hết sức lực bình sinh mà.....gào:

"Bọn mày có thôi ngay đi không, điếc hết tai tao. Hai đi về, đứng đấy mà cười à? Cả con Vân nữa, mày be bé cái miệng lại tao nhờ cái! Phù phù...

Cô xả xong một hơi, dừng lại thở. Mệt quá mệt quá, ở với cái đám mê trai này mệt chết mất (T/g: Bà cũng mê trai mà ==)

Hạ Thiên Dương ra khỏi lớp, mọi thứ mới trở về như ban đầu. Nguyệt Ân ngồi trách móc mắng mỏ Tiểu Vân vài câu thì chuông vào lớp.

- Cả lớp đứng!

- Nghiêm! Chúng em chào cô ạ!

- Cả lớp ngồi đi. Ta bắt đầu vào bài. Hôm nay lớp mình học ngoại khóa về chủ đề tình yêu nhé

Cô ngáp ngắn ngáp dài, đập đập tay Tiểu Vân:

- Tiểu Vân, tao ngủ xíu, hồi nào cô đến bảo tao nhé!

- Ừ

Nó lắc đầu, còn này lại thức khuya đọc truyện rồi!

Bà giáo đứng trên bục giảng nói sa sả, cô ở dưới lại nằm ngủ ngon lành, chìm trong mộng đẹp.

- Hạ Nguyệt Ân, mời em nêu quan điểm của mình về quan niệm của Tago: Yêu là tên gọi khác của sự hiểu nhau?

Cô đang nằm bò trên bàn, nghe loáng thoáng thấy cô gọi tên mình thì bật dậy:

- Vân, cô hỏi tao cái gì?

Nguyệt Ân quay sang nháy mắt với Tiểu Vân. Nghe bạn mình nói lại câu hỏi, cô không chần chừ mà trả lời luôn:

- Dạ thưa cô, bố mẹ em ở nà thì còng lưng ra nuôi em ăn học. Em hỏi cô, yêu đương cái gì?

"Phụt...Hahahaha...." Cả lớp không nhịn được cười vang lên, lầy dã man luôn.

Bà giáo thì tức giận, quát ầm ĩ:

- Nguyệt Ân, trong lớp không chú ý học, em ra ngoài đứng cho tôi.

Cô lững thững đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa bà cô:

"Tôi trả lời không đúng à? Hứ, tôi nguyền rủa bà ăn miếng rau ói ra miếng thịt, đi bồn cầu đập đầu vao Lavabo, đi ô tô tông vào xe máy, ở nhà ngủ ngáy thì cháy nhà, ăn....."

- Nguyệt Ân, em nói cái gì đấy?

- Ơ dạ không có gì, em ra ngay đây!

10 phút, 20 phút, 30 phút

" Sao lâu quá vậy nè? Chân mình sắp không đứng được rồi này!

Cô than thở. Lần này dại rồi, lần sau không dám ngủ trong lớp nữa đâu, cô sẽ...ngủ trong phòng y tế. Hí hí!

Đang đứng dựa tường thì cô bỗng nhìn thấy anh đi ngang qua.

" Thôi chết mịa, anh mà nhìn thấy chắc mất hình tượng quá. Sao lại đi đúng lúc này cơ chứ?"

- Ơ, Ân Ân bị đứng phạt à?

- A... Dạ

Cô gãi đầu, xấu hổ trả lời. Không ngờ anh chẳng chê cười, lại còn quay lại xoa đầu cô.

- Không sao, ngày trước anh cũng thế mà, bị đứng phạt suốt. Thôi cố lên, còn có 5 phút nữa, anh đi trước nhé!

- Dạ, bye anh.

Duy Vũ đi rồi, cô mới đưa tay lên sờ đầu mình, cười ngây ngốc

"Anh vừa xoa đầu mình kìa, sướng quá!"

Cười tít cả mắt đến nỗi, cô không hề phát hiện ra bà giáo đã nhìn từ bao giờ...

- Nguyệt Ân, em bị đứng phạt mà còn nói chuyện cười đùa với giai à, lát vào quét dọn phòng vệ sinh nam cho tôi nghe chưa?

- Nhưng sao phải là phòng vệ sinh nam mà không phải nữ ạ?

- Nói nhiều, tăng thời gian lên một tuần.

Bà giáo tuyệt tình quay lưng rời đi, để lại cô đứng đấy khóc không ra nước mắt

" Đời tôi đến đây là kết thúc. Xin cảm ơn các bạn đã chú ý đón xem"

_____________

Xin lỗi vì truyện nhạt và hơi xàm, các cậu thông cảm!