Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 7: 7: Tình Là Thuốc Độc





Thấy cô như sắp ngất đi, anh vội vội vàng vàng luống cuống cả hai tay cởi trói cho cô, không biết có phải do anh dùng lực quá mạnh không, mà đã siết chặt cô đến hai bên cổ tay đều in hằn hai vòng tròn đỏ ao, không khỏi lấy làm đau xót mà ôm cô vào lòng ray rứt dỗ dành.
"Anh xin lỗi Tiểu Ngọc, anh không cố ý đâu, em đừng giận anh, chỉ là anh quá yêu em, quá yêu em mà thôi."
Cả người Thiến Vy mềm nhũn, được anh ôm vào lòng thở thoi thóp, ngay cả cử động một đầu ngón tay cũng không nổi.

Cô biết ngay mà, trên thế gian này chỉ cần là Cố Tiểu Ngọc, chỉ cần là lời mà cô ấy nói thì cái gì anh cũng đều có thể buông bỏ hết.
"Đừng rời xa anh nữa có được không, anh rất sợ, rất sợ mất em, Tiểu Ngọc em là bảo bối của anh, là báu vật quan trọng nhất trong cuộc đời của anh."
Bây giờ Thiến Vy không còn khóc nữa, ngược lại thì nghe thấy tiếng anh khóc, âm thanh khi khóc của Dịch Thừa Phong rất nhỏ, cô chỉ cảm nhận được những giọt nước mắt của anh đang lăn dài trên lưng cô.
Dịch Thừa Phong sợ cô ấy đau, hóa ra Cố Tiểu Ngọc trong lòng anh không chỉ đơn giản là có vị trí đặt biệt, phải chăng từ lâu cô ấy đã trở thành tâm can bảo bối của anh rồi.

Cô bây giờ không dùng được chút sức lực nào cả, thật sự rất mệt, cơ thể lạnh ngắt được sưởi ấm trong thân nhiệt của anh vừa dịu dàng, vừa chân thành.
Nghe thấy nhịp tim của anh đang đập, nó giống như đang ru cho cô ngủ vậy, khiến cô không thể cưỡng lại được mà vô thức thiếp đi, trong mơ mơ màng màng, Thiến Vy lại cảm thấy nhịp tim của anh có gì đó rất quen thuộc, dường như cô đã từng nghe qua ở đâu đó rất lâu trong quá khứ.
Dịch Thừa Phong vẫn ôm cô gái nhỏ vuốt ve, cô như một con mèo con, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh để anh bảo bọc.

Không biết là cô đã ngủ hay ngất, nhưng trông cô lúc này thật sự rất khả ái, khẽ thơm nhẹ lên trán cô, hôn lên những vết bầm trên khắp cơ thể cô mà không khỏi đau xót.
Anh kéo lấy tấm chăn đắp lại cho cô rồi ôm cô nằm ngủ nhưng anh không dám ngủ, anh sợ khi anh ngủ rồi cô sẽ lén lúc rời xa anh.

Nằm trên giường nhìn cô trìu mến, mơ hồ nhớ lại lúc mới bắt đầu theo đuổi cô gái đó.
Có một cánh đồng đầy hoa thơm, có một cái cối xay gió, cánh hoa bay nhẹ dưới trời, đàn bướm xinh lượn là dạo chơi.
Ánh dương chiếu nắng vàng ấm áp xuống nhân gian, chiếc bóng của hai người kề sát bên nhau, đôi mắt biết cười của Cố Tiểu Ngọc cũng trơn bóng sáng sủa, lấp lánh đẹp đẽ như trăng thu, cô đội một chiếc vòng hoa lên đầu anh khẽ cười.
"Ha ha! Thừa Phong anh xinh đẹp như vậy hay là làm cô dâu của em đi!"
Anh cười tỏa nắng lắc đầu, đưa tay lấy vòng hoa đội lại lên đầu cho cô.
"Ngốc à! anh là chú rể của em, em là cô dâu của anh." Sau đó liền hôn lên trán của cô, kiếp này của Dịch Thừa Phong không cần gì, không yêu cầu gì, chỉ cần có cô ấy ở bên cạnh là đủ rồi.
5 năm ở bên cạnh Cố Tiểu Ngọc, dù có yêu cô ấy nhiều đến đâu, anh cũng chưa từng có những hành động nào vượt rào, chỉ đơn giản là ôm và hôn, anh vẫn luôn tôn trọng cô ấy, nếu cô ấy nói không muốn, dù chỉ là một cái nắm tay anh cũng không dám lỗ mãn.


Mãi cho đến ngày hôm nay, khi nhìn nhầm Thiến Vy là Tiểu Ngọc, anh lại không thể kìm chế được, thật ra là trong người anh có rượu nên mới không kìm chế được thôi.

Hồng nhan xa, tương tư khổ, người ta thường hay nói "Tình là thuốc độc" quả đúng không sai.
Nhưng tình độc là gì, nó vô hình nhưng cũng hữu hình, khiến nhân sinh tan nát trái tim, rồi trở nên điên điên dại dại mà không rõ nguyên nhân, vì đâu? tất nhiên là vì yêu rồi, có người dù biết trước yêu là sẽ đau nhưng vẫn cứ cố chấp đâm đầu vào, để rồi nhận lấy một vết sẹo trong tim không bao giờ lành lặn.
Dịch Thừa Phong, anh yêu như con thiêu thân, vì tình mà mù quáng lao vào biển lửa, hôi phi yên diệt cũng không nửa lời oán hận.
( Hôi phi yên diệt - tan thành tro bụi).
Gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ, mặt trời bên ngoài rực rỡ chiếu vào phòng ngủ một nửa, sáng rồi.
Dịch Thừa Phong tỉnh lại, anh ngồi dậy đưa tay sờ lên thái dương, do hôm qua uống hơi nhiều nên hôm nay khá đau đầu, nhìn lại một lượt cái nơi anh đang hiện diện, giường của anh, phòng của anh, anh về nhà từ khi nào vậy?
Chợt anh nhìn thấy có một chiếc kẹp tóc xinh xinh hình ngôi sao ở trên giường, cầm nó lên, không cần suy nghĩ anh cũng biết nó là của ai, vội mặc áo vào rồi đi thẳng đến phòng Thiến Vy gõ cửa.
Cốc! cốc!...

"Là ai vậy?" Âm thanh phát ra từ bên trong, không nghe thấy người bên ngoài trả lời, cô lưỡng lự có chút lo lắng, nhưng rồi cũng trấn an bản thân rồi đi mở cửa.
Nhìn người cao hơn mét chín đang đứng trước mặt, cô vừa bỡ ngỡ vừa không khỏi chột dạ.

Cúi thấp đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt người kia, thanh âm lại rất trấn định nói:
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Dịch Thừa Phong hờ hợt nhìn cô nãy giờ, chẳng biết hôm nay sao cô lại ăn mặc kín đáo tới vậy, bình thường cô đều mặc váy ngủ, hôm nay lại mặc đồ bộ, không khỏi cảm thấy có chút lạ, rồi đưa chiếc kẹp tóc đến trước mặt cô điềm đạm nói:
"Cái này của em sao ở chỗ tôi?".