Nhìn Nghiêm Thần bị cô gái này hạ nhục, Thiến Vy thấy rõ trước mắt không thể nhịn nổi mà cũng quỳ xuống cầu xin.
“Xin cô, bỏ chân ra đi! Tôi xin lỗi, là tôi đã sai, cô đừng làm anh ấy mất hết thể diện như vậy.”
“Cũng đồng lòng quá ha! Nghiêm Thần anh nhớ cho kỹ, sớm muộn gì anh cũng sẽ thuộc về tôi, lần này tôi bỏ qua cho anh, nếu còn có lần sau…” Camy ấn mạnh chân hơn, gằng giọng: “Tôi sẽ cho anh biết thế nào là địa ngục!”
Ả bỏ chân ra, hừ lạnh rồi vênh vang bỏ đi, lúc này Thiến Vy cũng đỡ lấy Nghiêm Thần, hai người đều ngồi dưới sàn nhà, cô muốn xem đầu của hắn có bị gì không, nhưng hắn lại né tránh không cho cô chạm vào.
“Tôi không sao, tay của cô bị thương hết rồi, đi về phòng tôi giúp cô bôi thuốc.”
Thiến Vy lại một mực lắc đầu.
“Tại sao lúc nãy anh lại đứng ra nói giúp tôi, nếu anh không làm như vậy, sẽ không bị cô ta sỉ nhục tới mức đó.”
Nghiêm Thần chỉ cười khổ, nghĩ lại lúc nãy quát cô ấy lớn tiếng như vậy, có phải cô ấy rất sợ không?
“Để tôi bôi thuốc cho vết thương của cô trước đã.”
Hai người dìu nhau đứng lên, lúc này Nghiêm Thần nhìn qua người hầu trừng mắt, khiến bà ta sợ run rẩy, mặt mài tái nhợt.
Trở về phòng, hắn liền lấy hộp cứu thương ra bôi thuốc cho cô giống như hôm qua, vẫn nhẹ nhàng dịu dàng không làm cô đau.
“Cảm ơn anh!”
“Không cần đâu, tôi xin chúc mừng cô.”
“Chúc mừng tôi chuyện gì?”
“Chúc mừng cô đã nợ tôi thêm một chuyện.”
Không quan tâm những gì bọn họ đang nói, hai người bất tri bất giác lại bốn mắt nhìn nhau, đời này Thiến Vy chưa từng gặp được người đàn ông nào dịu dàng như vậy, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp, cảm giác như cách đối xử của hắn chỉ dành riêng cho một mình cô, chỉ một mình cô thôi.
Có phải cô quá ảo tưởng rồi không?
Thiến Vy vội xé tan suy nghĩ còn chưa kịp hình thành trong đầu, điều chỉnh ý tứ lại rồi nhìn qua chỗ khác.
Nghiêm Thần thấy ánh mắt né tránh của cô thì nghĩ cô đang ngại ngùng cái gì đó, cũng may lúc nãy hắn về kịp, nếu không khuôn mặt đẹp như thiên tiên này sẽ bị Camy rạch nát.
Người phụ nữ đó chính là độc ác như vậy, trước giờ người mà cô ta muốn giết, đều không thể thoát khỏi tử thần, e rằng cô ta sẽ không buông tha cho Thiến Vy dễ dàng như vậy.
Dịch gia không phải gia tộc lớn mạnh, chỉ cần một câu của Camy, không cần biết lý do là gì Lệ Cảnh Thành cũng sẽ…nếu chuyện nhỏ thì ông ta không so đo, còn nếu chuyện lớn thì Dịch gia sẽ biến mất khỏi thế gian, trước kia cô ta và Dịch Thừa Phong có xích mích qua lại, cũng đã không ưa gì Dịch gia, nếu cô ta biết Thiến Vy là người của Dịch gia, liệu…
Rắc rối lần này có vẻ không dễ giải quyết, người phụ nữ này quá độc ác, chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù, hắn không thể để cô ta hại Thiến Vy và cả Dịch gia được, nói thật ra hắn cũng không ưa gì cái tên Dịch Thừa Phong đó, nhưng mà người nhà họ Dịch là vô tội.
Trước đây hắn từng có suy nghĩ muốn dạy cho tất cả bọn họ một bài học, nhưng đó là hắn đang nói chuyện đấu đá trên thương trường.
Đối với Dịch gia xưa nay không thù không oán, chỉ có đối đầu ở trên thương trường là rất khốc liệt.
Thấy Nghiêm Thần đầy vẻ suy tư, Thiến Vy liền lấy tay huơ qua huơ lại gọi hắn.
“Nghiêm Thần! Nghiêm Thần!..”
Nghe thấy cô gọi hắn mới từ từ thu hồn lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Lúc nãy anh suy nghĩ gì vậy?”
“Không có, cô nghĩ nhiều rồi.”
“À, hồi sáng anh đi đâu vậy?”
“Hồi sáng ấy à, tôi đi gặp vài đối tác nói chuyện làm ăn thôi.”
“Ồ!”
Bụng của Thiến Vy bất ngờ lại đánh trống, sự đột ngột này làm cô nhất thời không được tự nhiên nhưng cũng không biết nói gì, còn Nghiêm Thần nghe thấy mới nhớ ra, phần cơm mà hắn chuẩn bị cho cô đã bị Camy ném đổ vỡ hết rồi, cô vẫn chưa ăn gì chắc chắn rất đói.
“Bây giờ trong nhà không còn đồ ăn, hay là để tôi chở cô ra ngoài ăn, rồi tiện thể đưa cô về Dịch gia luôn.”
“A! Được đó, vậy tôi xin cảm ơn anh trước.”
“Không có gì, mà cô ăn mặc như vậy đi không hợp đâu, để tôi lấy cho cô một bộ váy khác, đợi tôi một chút!”
Nghiêm Thần đi một lát không lâu rồi quay lại, đưa cho Thiến Vy một chiếc váy màu kem cổ chữ V khá kín đáo.
“Cầm lấy, thay đồ rồi chúng ta có thể đi.”
“Được, anh đợi tôi một chút!”
Thiến Vy đi vào phòng tắm, mấy phút sau bước ra, cô đến đứng trước mặt Nghiêm Thần, hắn vô thức nhìn cô thật lâu.
Chiếc váy này là chiếc váy mà mẹ hắn lúc còn sống rất thích mặc, không ngờ Thiến Vy lại hợp với nó đến như vậy, suýt chút nữa hắn còn nghĩ cô là…
Thấy Nghiêm Thần nhìn mình không chớp mắt, đầu cô hơi cúi xuống, mặt hơi đỏ, nói:
“Ờm…Nghiêm Thần, anh đừng nhìn tôi như vậy nữa có được không…tôi…tôi sẽ thấy rất ngại đó.”
Hắn nhận ra vừa rồi mình quá thất thố nên liền quay mặt qua nhìn hướng khác, ho khan hai tiếng.
“À…thật thất lễ rồi, tại lúc nãy tôi thấy nhớ tới một người, cô đừng chê cười.”
“Không có đâu, tôi không có chê cười anh.”
“Được rồi, không nói nữa, bây giờ tôi đưa cô đi ăn.”
“Được!”
Nghiêm Thần chở Thiến Vy trong xe, không gian yên tĩnh xen lẫn cùng sự êm ái làm hắn nhớ đến hành động lúc nãy của bản thân, rõ ràng là hắn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng tại sao lúc nãy hắn lại bảo vệ cô như vậy? Tại sao lại vì cô mà chịu nhục trước người phụ nữ độc ác đó?
Đối với cô gái này, ngay từ cái chạm mặt lần đầu tiên, hắn đã có một cảm giác rất kỳ lạ, không hiểu được, cũng không thể nói rõ được..