Thiến Vy muốn nhìn xem người đó là ai nhưng thể trạng của cô bây giờ lại rất yếu, hình ảnh trước mắt cứ mơ hồ không rõ ràng, dường như cô đã nhìn thấy một cơ ngực rất to khỏe rắn chắc của ai đó, là ai? Là ai? Cô chưa kịp nhìn rõ thì đã khép mắt lại vì mệt mỏi, đến khi cô mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.
Trên giường chỉ có một mình cô, thân thể bây giờ thật sự vô cùng đau nhứt.
Đêm qua phải chăng chỉ là ảo giác? Chợt Thiến Vy thấy vết thương trên da thịt mình đã hồi phục một cách đáng kể liền không khỏi cảm thấy kỳ lạ, đang mơ hồ không hiểu vì sao thì một tiếng king trong điện thoại reo lên làm những suy nghĩ của cô nháy mắt tan biến.
Là Nghiêm Thần nhắn tin giục cô đến buổi ghi hình, cô suýt nữa thì quên mất, liền nhanh chóng trèo xuống giường lấy quần áo đi cà nhắc vào phòng tắm, tắm rửa thay đồ xong cô mang theo túi xách đến mở cửa phòng, không ngờ tới lúc này Diệp Ngọc lại đứng trước cửa phòng cô, hình như đang định gõ cửa nhưng còn chưa kịp gõ thì cô đã mở cửa ra rồi.
"Cô ở đây làm gì?"
"Ờm! chuyện là tôi có thói quen hay dùng kẹp tóc khi ra ngoài, mà kẹp tóc của tôi bị hỏng rồi, cô có kẹp tóc không, cho tôi mượn một cái được không? Hôm nay chồng của cô sẽ đưa tôi đi ghi hình, nên đầu tóc không thể không gọn gàng được.
"
Thiến Vy ngán ngẩm đi tới bàn trang điểm kéo hộp tủ lấy ra chiếc túi nhỏ quay lại đưa cho Diệp Ngọc.
"Trong đây có rất nhiều kẹp tóc, cô thích cái nào thì cứ lấy đi!"
Người nọ cầm chiếc túi lụt lội bên trong, không biết trời xui đất khiến gì mà cô ta đã lấy trúng chiếc kẹp tóc hồng điệp mà nhiều năm trước Dịch Hàn Hàn đã tặng cho Thiến Vy.
"Tôi lấy cái này nha!"
Thiến Vy nhìn chiếc kẹp tóc trên tay Diệp Ngọc một chút, những ký ức tuổi thơ đó từ sau lần bị Lăng Thiên Trì đập đầu thì đã không còn nhớ gì nữa, cô không còn nhớ Dịch Hàn Hàn cũng đã quên luôn chiếc kẹp tóc này, bây giờ đối với cô nó và những chiếc kẹp tóc khác đều như nhau, từng là báo vật rất quan trọng nhưng giờ chỉ còn là một thứ bình thường.
"Cô thích thì cứ lấy!"
"Cảm ơn!"
Diệp Ngọc trả chiếc túi cho cô rồi vui vẻ rời đi, cô lúc này cảm thấy có chút đau đầu, mặc dù bây giờ trong người hơi mệt nhưng cô vẫn phải đi đến buổi ghi hình, không thể để cho Nghiêm Thần đợi lâu được.
Ra khỏi Dịch gia, Nghiêm Thần muốn cô đi đến vườn hoa hồng ở Thành Yên địa điểm ghi hình mà hắn đã nhắn với cô trong điện thoại, nhưng cô lại không biết chỗ đó ở đâu, hắn thì đang cùng mọi người chuẩn bị sắp xếp mọi thứ cho buổi ghi hình nên không thể tới đón cô được, chỉ có thể bảo trợ lý của hắn là Vương Lỗi đợi đón cô ở sân vận động Hạn Lực.
Thiến Vy biết nơi đó nên đã bắt taxi đi đến điểm hẹn, cô trả tiền cho tài xế rồi đi xung quanh sân vận động tìm kiếm Vương Lỗi, Nghiêm Thần đã gửi hình của người nọ cho cô xem nên khi gặp hắn cô chắc chắn sẽ nhận ra, nhưng sân vận động này khá lớn không biết người đó đang đứng đợi cô ở đâu.
Đột nhiên có một đám đàn ông từ trong một chiếc ô tô màu đen chạy ra đồng loạt lao thẳng tới tóm lấy Thiến Vy trước thanh thiên bạch nhật, cô hoảng hốt dùng sức giãy giụa vừa cố gắng thoát ra khỏi bọn chúng vừa gào lên kêu cứu, nhưng bọn chúng quá đông, tên nào tên nấy đều cao to vạm vỡ, chỉ bằng với sức của một cô gái trói gà không chặt như Thiến Vy chưa được bao lâu đã bị tóm gọn đưa lên xe rồi trói chặt hai tay hai chân cô lại bằng dây thừng.
"Cứu tôi với! Các anh là ai? Sao lại bắt tôi?"
"Đã vào trong xe rồi muốn la bao nhiêu thì cứ la, ông đây làm việc công khai không có sợ bị bắt đâu em à!" Một tên trong số năm gã đàn ông trông bộ dạng lưu manh biến thái trêu ghẹo cô, còn lấy tay vuốt ve khuôn mặt đẹp như thiên tiên của cô.
"Aaa! Đừng đụng vào tôi! Thả tôi ra! Các người mau thả tôi ra!"
Thiến Vy sợ hãi hét toáng lên kêu cứu thậm chí còn đập đầu vào tấm kính cửa xe để gây sự chú ý ra bên ngoài nhưng hoàn toàn vô ích, tên đầu sỏ an nhàn ngồi lái xe, bốn tên còn lại thay phiên nhau sờ soạn khắp cơ thể cô, có một tên muốn lột đồ cô ra ngay tại trong xe nhưng đã bị những tên còn lại ngăn cản.
Bọn chúng người thì sờ mặt cô, người thì sờ lưng, người thì sờ eo, người thì luồng tay vào trong váy sờ đùi của cô, có kẻ còn hôn xuống ngực cô, dùng lưỡi li/ếm láp gương mặt của cô xuống xương quai xanh.
Thiến Vy tay chân bị trói chặt đương nhiên không thể chống cự mà mỗi lần người này chạm vào cô thì đều có một người khác giữ chặt lại, cô không thể phản kháng cũng không làm gì được, hoàn toàn bất lực.
Cảm giác bị bọn chúng đụng chạm hôn hít thật dơ bẩn gớm ghiếc.
"Tôi xin các anh! Thả tôi ra đi! Các anh muốn bao nhiêu tiền cũng đều được hết!"
Nhưng bọn chúng chỉ cười lên sằng sặc rồi nói với nhau.
"Em gái này da thịt rất trắng trẻo hồng hào, lát nữa phải chơi cho đã mới được!"
"Ha ha, tốt nhất là chơi chết cô ta rồi mổ bụng moi tim lấy nội tạng đem đi bán lúc đó tất cả chúng ta sẽ giàu to!"
"Đúng đúng đúng! Nên làm! Nên làm!"
Tất cả bọn chúng đều nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát đầy d/ục vọng còn cười khà khà làm cô sợ hãi bật khóc.
"Đừng mà! Van xin các anh! Hức hức! "
"Đừng xin người như bọn anh, vô ích thôi em gái.
".