Đêm đến, anh nằm ôm gối trên giường ngủ nhìn ra ban công, một mảng trời đêm tĩnh lặng mát mẻ, âm thanh sóng biển rì rào như bài nhạc nhẹ ru anh chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối anh lần mò tìm lối đi, xa xa có một bóng người đứng đó, bóng dáng quen thuộc quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thật tươi.
Âm thanh tiếng súng lại vang lên, nhìn xuống tay mình, bàn tay đang cầm súng dính đầy máu tươi run rẩy.
Nhìn lên, người đó nhìn anh khóc nức nở, ôm lấy lồng ngực mà ngã xuống.
Chạy đến bên cạnh anh vội ôm người vào lòng, áo thun màu trắng tinh khôi từ nơi giữa ngực có một đốm máu nhỏ, dần dần lan rộng ra khắp cơ thể.
Màu đỏ tươi chói mắt vương đầy lên tay anh.
Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo bao nhiêu yêu thương cùng lời hẹn yêu đến một kiếp khác xa xôi.
"Thần, một phát súng này xem như em trả anh, trả cho anh những ân tình lúc trước.
Trả cả yêu thương này về lại chỗ cũ.
Nếu anh còn yêu em, xin hãy đợi em, mười năm, hai mươi năm, khi anh là ông chú hơn bốn mươi tuổi, em vừa đôi mươi, em sẽ lại đi tìm anh, tiếp tục đoạn tình cảm này.
Khi cực quang xuất hiện, em sẽ trở về."
Bàn tay nắm lấy tay anh buông thõng, nhẫn cưới rơi ra lăn vài vòng trên mặt đất.
Choàng tỉnh dậy Hàn Phong Duật thở dốc, đây là giấc mộng đáng sợ nhất từ trước đến giờ.
Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, mơ thấy em ấy, anh mơ thấy em ấy, giấc mơ nhắc anh nhớ lại tội lỗi mà mình đã gây ra ngày hôm đó.
Càng nhớ càng dằn vặt.
Nhiên Nhiên! cực quang, lời hứa hẹn năm lần bảy lượt anh vẫn chưa thực hiện được, hết lần này đến lần khác thất hứa với em.
Kể ra anh nợ em quá nhiều thứ.
Nợ em lời hứa năm đó cùng nhau đến Iceland- Na Uy để ngắm cực quang.
Nợ em một cái thanh xuân anh làm em dang dở.
Nợ em một lễ cưới đường hoàng như bao người bình thường khác.
Còn nợ em bản thân này đã dính đầy tội lỗi.
Còn nợ em...một đời hạnh phúc, một kiếp an nhiên.
Món nợ này để đến kiếp sau mới trả sợ là sẽ không trả nổi mất.
Nhiên Nhiên, cực quang xuất hiện rốt cuộc là khi nào? Còn phải đợi bao nhiêu lâu nữa mới đổi được một lần gặp mặt?
“Bệnh vào em xót..”
Anh bệnh rồi, em ở đâu mà bảo xót hả em ơi…!
Đến khi mê man trong cơn sốt, em lại trở về ôm lấy anh, ngỡ như mùi hoa nhài quen thuộc đang vờn quanh đầu mũi, ngỡ như cái ôm này là có thật.
“Em bảo anh bệnh vào em sẽ xót, nhưng anh mãi vẫn chẳng thấy em về…”
“Thần, anh là người đã không cần em, là người đã nói Mia là vợ sắp cưới…em đau lắm anh ơi…”
Hạ Nhiên khóc rồi, bảo bối của anh khóc rồi...
“Bảo bối, em đừng khóc nữa…anh đau lòng, em về đi…anh không cần gì nữa chỉ cần em thôi.
Anh xin lỗi mà…em về đi…em ơi…”
Bóng lưng khuất dần sau cánh cửa, anh gượng người dậy là một trận đầu choáng mắt hoa, không thể đuổi theo em dù là trong cơn mê sảng.
Điều gì đã khiến em hận tôi đến mức em phải rời xa thế giới này để trừng phạt tôi vậy em ơi.
Có phải là tôi tồi quá không? Nhưng em xem.
Một kẻ tồi không có trái tim sắt
Một kẻ tồi dùng nước mắt rửa mặt
Một kẻ tồi trong lòng đau quặn thắt
Một kẻ tồi tan nát con tim.
Em nói anh nghe xem lỗi lầm của anh thì sửa kiểu gì cho được? Em nói anh nghe xem đau thương của em anh bù đắp thế nào mới có thể vơi đi? Em nói anh nghe xem nỗi nhớ này bao giờ nguôi ngoai? Em nói anh nghe xem phải chờ bao lâu mới đủ? Và em nói anh nghe xem…bao giờ em về?
Đêm nay hình như không trôi đi nữa, anh đứng mãi nhưng chẳng đợi nổi bình minh.
Vì sao lúc có em thời gian lại nhanh đến thế? Nhiên Nhiên, em bỏ lại thứ gì không bỏ, đi bỏ lại cho anh một trời tan nát, đau thương này phải xài bao lâu mới có thể vơi đi?
Đợi một đêm dài dằng dặc đến khi mặt trời ló dạng, anh lại không muốn đợi nữa, một sự bắt đầu mà thiếu vắng em cũng là vô nghĩa, bình minh có đẹp đến mấy cũng là vô tri.
Sáng hôm sau cánh cửa phòng mở ra, Time bước đến bên giường nhìn con người vô hồn đang nằm trên đó.
Hàn Phong Duật ánh mắt vẫn không thay đổi, chỉ là đôi môi khẽ nâng lên.
“Đêm qua chỉ một bước nữa thôi tôi có thể chạm vào em ấy rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi tỉnh dậy”
“Tỉnh sao? Như vậy gọi là tỉnh à! Con mẹ nó thật cậu định như thế đến bao giờ! Người không ra người, chẳng khác nào kẻ điên! Chẳng qua chỉ là nếm lại cảm giác của em ấy ở hai năm trước!”
“Không có cô ấy, tôi sống không có ý nghĩa gì.”
Lửa giận trong Time bùng cháy dữ dội, một kẻ luôn âm trầm cao ngạo, thân thể luôn toả ra khí chất lãnh đạo cao quý không ai sánh kịp, bây giờ lại tàn tạ như vậy, thật khó chấp nhận.
Time giận dữ tóm lấy cổ áo của anh kéo mạnh dậy.
“Được! Muốn chết sao? Tôi cho cậu chết!”
Bàn tay vung lên cao, nhắm trúng nơi gì má giáng xuống.
Trong miệng tràn ngập vị máu tanh nhưng anh chẳng mảy may để ý.
Thủ hạ đứng đó chỉ biết cuối đầu cầu nguyện, cũng may K8 và Will tới kịp ngăn Time lại, không thì có lẽ họ lại mất thêm người lãnh đạo.
Kéo Time ra khỏi người anh, trước khi ra khỏi cửa không quên dặn dò thủ hạ canh chừng anh cho kĩ.
Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc bên trong vọng ra tiếng súng lớn.
Không hẹn mà quay đàu nhìn nhau, thâm tâm cầu nguyện cho những suy nghĩ của mình là sai.
Vội vàng xông cửa chạy vào nhưng suy nghĩ của họ đã đúng.
Doãn Bách Thần tự tử!.