Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 58




Tối hôm đó về làng, Tần Hùng mang theo một bụng heo đến, nói là để người đi thi bổ dưỡng thân thể, mấy ngày ở trường thi lo lắng mệt nhọc nên gầy đi.

“Hôm nay mới mua ở làng bên cạnh, thịt heo tươi ngon, chiều nay ta đã làm sạch. Đừng để người đọc sách phải rửa đồ bẩn sau khi thi xong.”

Tần Tiểu Mãn đang thu dọn quần áo đi huyện thành, thấy nhị thúc đến liền nói: “Chắc nhị thúc muốn ăn, không tìm được đầu bếp nên mới nghĩ đến Đỗ Hành.”

Dù sao cũng là tặng thịt trước khi biết kết quả thi cử, Đỗ Hành vẫn rất vui.

“Tuyệt, lâu rồi không vào bếp nên tay nghề cũng lạ, thịt heo đến đúng lúc, tối nay ta làm thịt heo xào tỏi.”

Tần Hùng tự mình vào phòng lấy rượu, ngồi xuống: “Ngươi xem, Đỗ Hành mới tốt tính, miến cãi nhau như vậy, không hiểu Đỗ Hành nhẫn nại được con như thế nào. Ta dù sao cũng cho Hổ tử ăn hai ngày.”

Chó con Hổ Tử đã lớn, nghe thấy tên mình liền chạy đến, cọ vào chân Tiểu Mãn.

Tần Hùng muốn vuốt đầu nó, nhưng Hổ Tử không nghe lời: “Con chó này, mấy hôm trước cho ăn thì ngoan ngoãn vẫy đuôi, giờ chủ nhân về thì không thèm phản ứng, giống ngươi, bội bạc.”

Tần Tiểu Mãn nghe Đỗ Hành nói làm thịt heo xào tỏi, lấy hai tép tỏi trong túi ra bóc, thấy Tần Hùng uống rượu thì hừ hai tiếng, không cãi nhau nữa, vì cậu không được uống rượu.

Đỗ Hành mang thai nên không cho cậu đụng đến rượu, đợi con sinh thì Đỗ Hành sẽ cho cậu uống.

Tối hôm đó, Tần Hùng ăn thịt heo, uống vài chén rượu rồi mới vui vẻ về nhà.

Đỗ Hành cùng Tiểu Mãn rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Thi cử không tốn sức nhưng rất hao tâm trí, về đến nhà muốn ôm Tiểu Mãn ngủ, dù không ngủ được, ôm nhau cũng thấy dễ chịu.

“Khách điếm huyện thành tốt, giường đệm lớn hơn nhà mình, chăn mềm mại như bông mới hái, nhưng ta ngủ không ngon bằng nhà mình.”

Không chỉ Tiểu Mãn, Đỗ Hành cũng thế, sau khi thi xong về nhà cảm thấy nhẹ nhàng, như cởi bỏ gông xiềng, thư thái lắm.

Hắn nằm nghiêng nhìn Tiểu Mãn vì bụng lớn mà nằm thẳng: “Đều nói ổ vàng, ổ bạc cũng không bằng cái ổ chó của mình, quả nhiên là như vậy.”

Tiểu Mãn kéo chăn lên, nhìn trần nhà: “Thi cử xong rồi, cũng là việc lớn. Dù phải chờ kết quả nhưng thoáng cái đã qua tháng hai, ngày mai phải đi xem ruộng.”

Trước khi đông đã nhờ người làm sạch rồi nhưng đầu xuân cỏ dại mọc nhiều, phải làm sạch lại, tháng ba phải gieo hạt.

Cậu ở thành không kể chuyện nhà để Đỗ Hành khỏi phân tâm thi cử.

Đỗ Hành thấy Tiểu Mãn có vẻ đang suy nghĩ, như đang tính toán công việc.

Mắt một mí của Tiểu Mãn hiếm khi thất thần, gió xuân đêm thổi làm môi cậu đỏ mọng, như anh đào, Đỗ Hành không nghe gì hết, khuôn mặt cậu làm hắn xao xuyến.

Va vào nhau, Tiểu Mãn bừng tỉnh, mắt cậu sáng lên.

Hắn há miệng, Đỗ Hành liền hôn hắn, rồi buông ra.

Đỗ Hành nhẹ nhàng cắn môi, nhìn Tiểu Mãn ngạc nhiên, vì thiếu oxy nên mặt đỏ bừng, môi càng thêm quyến rũ.

Hắn có vẻ bất ngờ vì cậu lại đột nhiên hôn mình.

Thực ra hắn thường hôn cậu, biểu đạt tình cảm bằng nhiều cách, Đỗ Hành đơn giản, thích thì muốn nắm tay và hôn, nhưng hắn vẫn rất tiết chế nên ít khi làm vậy.

Thấy Tiểu Mãn nhìn mình như vậy nên hắn hơi ngượng ngùng, không nói gì, đứng dậy định tắt đèn.

Tay cậu đặt cạnh giường bị Đỗ Hành giữ lại, Tiểu Mãn trợn mắt nhìn hắn: “Chàng định làm chuyện xấu à?”

Đỗ Hành quay đầu lại, nhấp môi dưới: “… Không, ta chỉ…”

Tiểu Mãn làm như không nghe thấy, ngả đầu ra: “Đến đây đi.”

Đỗ Hành mặt đỏ lên.

Tắt đèn, Đỗ Hành ôm Tiểu Mãn vào lòng.

“Nói dối.” Tiểu Mãn nói, rút tay ra: “Sao lại bảo không nghĩ chứ?”

Đỗ Hành hôn cổ cậu: “Hiện giờ đang tuổi trẻ sức khỏe dồi dào.”

Ngày hôm sau Đỗ Hành dậy sớm, Tiểu Mãn còn đang ngủ, hắn hôn cậu một cái rồi đứng dậy.

Dù thi cử xong nhưng hắn đã quen dậy sớm.

Làm cơm sáng, đánh lửa, hắn suy nghĩ về chuyện ruộng đất, tính toán ý kiến của dân làng, mời thêm nông dân giúp việc.

Nhiều người trong làng muốn tranh giành đất đai của họ.

Bỏ qua lời họ bàn tán, thành tích mới khiến mọi người im miệng.

Dù kết quả chưa ra nhưng hắn cũng đoán được, năm lần thi đều thuận lợi, như học sinh cấp ba làm bài thi cấp một, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn đỗ.

Nhưng hắn không nói gì, với cả Tiểu Mãn cũng không nói, người thân không hỏi nhiều, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn nếu không đỗ.

Hắn cũng sợ có gì bất ngờ, ảnh hưởng đến tâm trạng người nhà.

Mấy ngày sau, người làng vẫn hỏi han về việc thi cử, hắn vẫn trả lời qua loa.

Hôm nay, Tần Hùng ở huyện thành bán thịt, thấy Chu Vãn Thanh đi mua đồ ăn, dù anh trai ông có chút tiếng tăm ở huyện thành, nhưng vẫn phải tự lo chuyện ăn uống.

Tuy có người hầu nhưng Tần Tri Diêm và Chu Vãn Thanh vẫn rất tốt với nhau, Chu Vãn Thanh thường xuống bếp nấu ăn cho chồng, nếu rảnh rỗi thì tự đi chợ mua đồ tươi ngon.

Nếu Chu Vãn Thanh không tốt thì Tần Tri Diêm không thể nào cam chịu cha vợ khó tính như vậy.

“Mua miếng giò về cho Tri Diêm, hôm qua mới làm thịt heo, thịt ngon.”

Chu Vãn Thanh mỗi lần đến đều được Tần Hùng đưa thịt khiến hắn hơi ngại ngùng.

Hắn định trả tiền nhưng bị từ chối.

“Lấy tiền gì, Tri Diêm mấy ngày nay bận rộn làm gì?”

“Chuẩn bị cho vụ xuân, vẫn những công việc đó.”

Tần Hùng: “Mấy hôm trước thi cử xong, cháu rể của ngươi đi thi, ngươi cũng gặp rồi. Thi ba ngày, chắc cũng chấm điểm xong, Tri Diêm rảnh rỗi thì nhờ hắn xem kết quả luôn.”

“Ta ở nhà cũng nóng lòng.”

Gia đình họ có con đi thi nên Chu Vãn Thanh cũng hiểu rõ, ông thấy Tiểu Mãn và tướng công khá tốt nên nói: “Được, ta sẽ nói cho ông ấy, nhị ca hôm nay về nhà ta ăn cơm nhé.”

Tần Hùng: “Ta bận trông quán.”

Chu Vãn Thanh: “Được, thế hôm nào rảnh vậy.”

“Được.”

Thấy Chu Vãn Thanh đi rồi, Tần Hùng thở phào, hắn không hỏi nhiều về kết quả của Đỗ Hành nhưng không phải không quan tâm.

Dù bận nhưng hắn cũng biết chuyện làng, nhà họ có người làm quan.

Trưa Tần Tri Diêm mệt mỏi về đến nhà, ngửi thấy mùi giò hầm thơm phức liền vui vẻ hẳn lên, vào nhà, thấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Hôm nay là ngày gì, ngươi lại tự tay xuống bếp à?”

Chu Vãn Thanh vẫy tay, người hầu mang nước cho Tần Tri Diêm rửa tay ăn cơm: “Nói như thể ta ít khi xuống bếp cho chàng vậy, cái chân giò này là nhị ca cho.”

“Việc làm ăn của huynh ấy, thịt bán chẳng được bao nhiêu, toàn bổ sung cho người nhà.”

Chu Vãn Thanh đưa khăn mặt cho Tần Tri Diêm lau tay, ngồi xuống rồi nói: “Nhị ca bảo ta nhờ chàng xem kết quả thi cử của Đỗ Hành.”

Tần Tri Diêm nhíu mày: “Ta gặp hắn và Tiểu Mãn khi thi, muốn hỏi xem có muốn xem kết quả trước nhưng khi đó chưa chấm điểm xong, bây giờ chắc ra rồi nên ta đến trường thi xem thôi, cũng không tốn công lắm.”

Chu Vãn Thanh gắp miếng giò cho Tần Tri Diêm, thấy trên mặt ông mệt mỏi.

Làm việc ở huyện nha vất vả, với huyện lệnh không phải người cùng đường, huyện lệnh thường giao những việc vặt vãnh khó khăn cho Tần Tri Diêm, dù tướng công ít khi than thở nhưng ông vẫn biết.

Không hiểu khi nào mới kết thúc, chỉ mong Chi Phong đỗ đạt, gia đình sẽ không phải sống khốn khó nữa.

Ăn xong, Tần Tri Diêm định nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi đến huyện nha, nhưng nhớ đến chuyện của Đỗ Hành, ông lại đi luôn đến trường thi.

Nhiều người đang bận rộn ở phòng học chính.

“Ngô học chính rất vất vả, thi cử năm nay ra sao?”

Ngô học chính đang chuẩn bị làm bảng vàng, nhìn thấy Tần Tri Diêm thì nói: “Là Tần chủ bộ à, cứ ngồi đi.”

Tần Tri Diêm làm chủ bộ không phải người nào cũng phải nể mặt nhưng Ngô học chính khá thân thiện với ông vì gần huyện nha.

“Thành tích thi cử năm nay ra rồi chứ?”

“Sáng nay đã chấm xong bài thi.” Ngô học chính mệt mỏi lau mặt, nhìn Tần Tri Diêm: “Đến xem kết quả? Tôi nhớ con trai ngươi đã thi đỗ đồng sinh rồi mà.”

Tần Tri Diêm gật đầu: “Là xem cho cháu rể ta.”

“Cháu rể?” Ngô học chính hiểu rồi, cho người thân xem trước không sao, liền nói: “Tên là gì?”

Tần Tri Diêm thấy Ngô học chính chịu thì nói: “Đỗ Hành, hai mươi tuổi.”

Ông nói thêm tuổi để tránh nhầm lẫn.

Ông tưởng phải tìm chút thời gian mới thấy được kết quả nhưng Ngô học chính nói: “Đỗ Hành là cháu rể ngươi?”

“Đúng rồi.”

Ngô học chính cười: “Ta đã đọc bài của cậu ấy, viết rất hay.”

Rồi ông ta lấy bài thi ra: “Cháu rể ông giỏi thật, đỗ đầu, năm lần thi đều là đỗ đầu!”

Tần Tri Diêm ngạc nhiên, không tin cầm bài thi của Đỗ Hành, được chấm điểm cao nhất.

Ông nhìn chữ viết, nhận ra ngay.

Tần Tri Diêm mừng rỡ: “Tiểu tử này giỏi thật!”

Ngô học chính cũng cười: “Với tài năng này không nên mới chỉ qua vòng này.”

Tần Tri Diêm: “Mấy năm nay chăm chỉ lắm.”

Ngô học chính: “Chăm chỉ là tốt, nếu tiếp tục chăm chỉ sẽ có tiền đồ lớn. Nếu có cơ hội thì tôi cũng muốn gặp cậu ấy.”

Tần Tri Diêm ngạc nhiên, không biết Ngô học chính thật lòng hay khách sáo, nhưng dù sao thì ấn tượng tốt thì rất tốt.



“Thật sao? Nhị thúc, người đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn.”

“Ta từ chỗ đường thúc ngươi nghe được tin, thịt còn chưa bán hết đã sớm dọn hàng về, chính là muốn sớm nói cho hai vợ chồng ngươi biết, không có chuyện gì ai lại lấy chuyện này ra nói đùa chứ.”

Tần Hùng vui mừng không thôi, cũng không nhịn được nói: “Nếu không phải đường thúc ngươi bận việc ở nha môn huyện, ông ấy còn muốn tự mình đến nói cho hai vợ chồng ngươi tin vui này, thực sự là không thể rời đi mới để ta mang lời về.”

“Tin vui lớn thế này mà không bày tiệc rượu ba ngày ba đêm thì thật có lỗi với danh hiệu tốt như vậy!”

Đỗ Hành nghe vậy bật cười: “Gia đình nào có điều kiện mà bày tiệc rượu ba ngày ba đêm chứ.”

“Đứng đầu bảng, đồ ngốc, cả huyện có mấy người đứng đầu bảng chứ! Đứa nhỏ này, ngươi bình tĩnh như vậy chắc là còn chưa tin là thật!”

Tần Hùng liên tục vỗ vai Đỗ Hành ba cái, nhưng vẫn chưa đủ để bày tỏ niềm vui trong lòng.

“Là đường thúc đích thân đến chỗ học chính xem, chắc chắn là không sai, tướng công, đỗ rồi, chàng đỗ rồi!”

Tần Tiểu Mãn nắm lấy tay Đỗ Hành, vui mừng lắc tới lắc lui.

Đỗ rồi, Đỗ Hành đương nhiên cũng vui, nhưng chuyện này vốn nằm trong dự liệu, nên cũng không cảm thấy quá bất ngờ, điều khiến hắn vui mừng là không ngờ lại đứng đầu bảng.

“Nghe nói học chính còn khen ngợi ngươi, khen ngươi giỏi giang lắm.”

Tần Hùng vui vẻ nói: “Thế này thì có tiền đồ rộng mở rồi.”

Đỗ Hành cười nói: “Chỉ là thi đậu đồng sinh thôi, không tính là gì, nếu thật sự có chút thành tựu, sau này thi đậu cử nhân trở về thì có thể ăn mừng một phen.”

“Thằng nhóc này còn rất có chí hướng!” Khóe miệng Tần Hùng chưa từng hạ xuống: “Ồ, đúng rồi, ta phải đi thắp cho đại ca một nén nhang, nói tin vui này cho hai phu phu họ biết!”

Tần Tiểu Mãn cười nói: “Hai năm nay, phần mộ của cha ta chưa từng được yên tĩnh, nhị thúc còn chạy đến đó nhiều hơn cả ta và Đỗ Hành. Người vừa mới về, cứ ngồi ở nhà một lát đi, ta sẽ thắp hương nói với cha.”

“Ngươi nói là chuyện của ngươi, ta nói là chuyện của ta, sao có thể giống nhau được. Ta đi nói một tiếng, cha ngươi mới biết ta không lơ là việc chăm sóc hai vợ chồng ngươi, ông ấy cũng yên tâm.”

Tần Tiểu Mãn mím môi, nhắc đến cha mình, trong lòng cậu có chút khác lạ, nhưng hôm nay tin vui đến, nỗi buồn man mác đó cũng nhanh chóng qua đi.

Nhìn người quay lưng thật sự đi thắp hương, Tần Tiểu Mãn đuổi theo hai bước nói: “Nhị thúc, người đừng vội đi loan báo chuyện này ra ngoài, chờ huyện thành dán bảng đã.”

Đỗ Hành nhướng mày: “Người xưa nay nóng nảy không kiềm chế được, sao hôm nay lại bảo nhị thúc đừng nói trước?”

Tần Tiểu Mãn nói: “Dù sao thì bảng cáo thị chưa ra, vẫn chưa chắc chắn, chờ bảng cáo thị ra rồi nhất định sẽ bịt kín miệng những kẻ đáng ghét trong làng. Nếu bọn họ biết được, e rằng lại tìm được lời để nói.”

“Cũng đúng.” Đỗ Hành nhìn Tiểu Mãn đang phồng má phồng má lộ ra nụ cười, hắn ôm eo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng đang nhô lên: “Con sinh ra, cha cũng không còn là người mù chữ nữa, cũng không uổng công những ngày này thức khuya dậy sớm.”

Tần Tiểu Mãn đặt tay mình lên bàn tay còn lớn hơn của Đỗ Hành, nghĩ đến việc buôn bán ở huyện thành lạnh lẽo như vậy, Đỗ Hành vẫn không quên đọc sách học bài, thành tích hôm nay cũng là điều hắn nên được hưởng.

Hai vợ chồng khó khăn lắm mới đợi đến ngày dán bảng, đúng lúc là ngày họp chợ, hai người sớm đã đánh xe bò đến huyện thành xem bảng.

Tuy xuất phát cũng không muộn, nhưng khi đến huyện thành, bảng cáo thị đã được dán lên, trước bảng cáo thị người người chen chúc, Đỗ Hành đỡ Tần Tiểu Mãn không chen vào trong.

Hai người đi gần lại một chút, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái tên đứng đầu bảng đỏ.

Tên của ba người đứng đầu được viết to hơn, có thể nhìn thấy từ xa.

Trước đây Tần Tiểu Mãn không nhận ra chữ Hành, nhưng từ khi Đỗ Hành bắt đầu đọc sách đã viết tên cho cậu xem, bây giờ tự nhiên là nhận ra, cậu cảm thấy chữ của tướng công mình viết rất đẹp, nhưng hôm nay chữ trên bảng đỏ càng đẹp mắt hơn.

“Đỗ rồi, đỗ rồi, thật sự đỗ rồi!”

Đỗ Hành nắm tay Tần Tiểu Mãn, cũng yên tâm đặt lại trái tim vào bụng.

Sau khi dán bảng cáo thị kỳ thi đồng sinh, thí sinh trúng tuyển có thể tự mình đến chỗ học chánh để nhận giấy chứng nhận đồng sinh của mình, cũng như một số phần thưởng.

Dù sao cũng là kỳ thi đầu vào cấp thấp nhất, không giống như cử nhân, tiến sĩ trang trọng như vậy, cho dù thi đứng đầu cũng sẽ không có yến tiệc chính thức gì, ngoài một giấy chứng nhận ra, hầu như không có phần thưởng thêm nào.

Khi Đỗ Hành đến văn phòng học chánh, đã có rất nhiều sĩ tử trúng tuyển đang chờ nhận.

Không có nhiều thứ để phát, tự nhiên cũng nhận nhanh, Đỗ Hành chỉ trong chốc lát đã nhận được một tấm lệnh bài bằng bạc, trên đó khắc công danh và tên của mình.

Ngoài ra, còn có một phong thư màu đỏ, trên đó viết đồng sinh có những quyền lợi gì.

Không có mấy điều, điều hữu ích nhất hiện nay là có thể thuê mướn tá điền.

Đỗ Hành lật tấm lệnh bài, e rằng nặng vài lạng, đây là bạc nguyên chất, tuy cùng loại với bạc trắng dùng hàng ngày, nhưng cái này không thể dùng làm tiền.

Khi hai vợ chồng đi nhận giấy chứng nhận, người ở văn phòng còn tỏ ra thiếu kiên nhẫn, có lẽ là tiếp xúc với nhiều sĩ tử, đồng sinh cấp thấp nhất cũng không coi vào đâu, nhưng khi nghe Đỗ Hành xướng tên, người làm việc rõ ràng lịch sự hơn so với những người khác.

Đỗ Hành cảm thán trong lòng, coi như là dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được chút thể diện.

Hai người không làm gì khác, nhận đồ xong liền vui vẻ lên đường về nhà, chuyện vui đương nhiên phải ăn ngon, nhưng không tiêu tiền mua ở huyện thành, trong nhà còn vài con gia cầm có thể làm thịt.

Chưa đến giữa trưa, người trong thôn đã thấy hai vợ chồng nhà họ Tần đánh xe ngựa từ huyện thành trở về, tuy nhà mình không có con cái đi thi, nhưng chuyện của nhà người khác chưa chắc đã để tâm, nhưng mấy ngày nay nói chuyện phiếm trên ruộng đều nói đến việc Đỗ Hành đi thi, mọi người đều biết hôm nay có kết quả.

Từ xa, dân làng trên ruộng đã thấy Tần Tiểu Mãn trên đường cái cười toe toét, vẻ mặt giống hệt như lúc Đỗ Hành mua bò về cho cậu.

“Mãn ca nhi, Đỗ Hành, hôm nay sao lại về từ huyện thành sớm vậy?”

“Ây! Không phải là vì thi đậu nên mới về sớm sao!”

Tần Tiểu Mãn hét to, vừa dứt lời, những người dân làng đang nghe ngóng động tĩnh trên ruộng đều bỏ công việc trong tay xuống, vội vàng hỏi: “Thật sự thi đậu rồi sao?”

“Bảng cáo thị còn đang dán ở huyện thành kìa, chuyện này làm sao giả được.” Tần Tiểu Mãn cười tủm tỉm: “Ồ, đúng rồi, lần này tướng công nhà ta còn thi đậu đầu bảng nữa! Cái tên trên bảng đỏ viết to lắm, cách mấy mét cũng nhìn thấy rõ ràng.”

Dân làng líu lưỡi, nhất thời vì kinh ngạc mà không nói nên lời, thành thật mà nói, những người cho rằng Đỗ Hành có thể thi đậu thật sự không có hai người.

Tuy biết Đỗ Hành vốn biết đọc biết viết, nhưng công việc trong làng nhiều và bận rộn, nhà họ Tần còn có nhiều ruộng đất cần phải chăm sóc, những người không làm gì cả suốt ngày chỉ đọc sách cũng chưa chắc đã thi đậu, huống chi là Đỗ Hành, người còn phải làm ruộng.

Mà bây giờ sự thật là đã thi đậu, hơn nữa còn thi đậu đầu bảng, điều này khiến mọi người đều khó tin.

Cho đến khi Tần Tiểu Mãn lấy tấm lệnh bài đồng sinh vừa nhận được từ phòng học chính ra cho mọi người xem, lúc này mới không thể không tin Đỗ Hành thật sự đã thi đậu.

“Quá giỏi rồi, trước đây ta đã cảm thấy Đỗ Hành là người có tố chất đọc sách, bây giờ thi một phát là đậu, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở!”

“Thế này thì tốt rồi, thôn chúng ta lại có thêm một đồng sinh, đúng là chuyện vui lớn!”

Nhất thời, những dân làng nghe được tin này trên ruộng đều đến chúc mừng, Tần Tiểu Mãn đương nhiên đắc ý, Đỗ Hành vẫn như trước không kiêu ngạo không tự mãn, khẽ gật đầu cảm ơn lời chúc mừng của mọi người.

“A, cô cũng ở trên ruộng à.”

Tần Tiểu Mãn tinh mắt nhìn thấy người phụ nữ đang đứng cách đó không xa chống cuốc nghe người ta bàn tán, có lẽ là muốn qua đây, nhưng lại không xuống nước được, bây giờ nghe nói Đỗ Hành đạt được thành tích tốt như vậy, càng thêm ngại ngùng.

“Ừ, chúc mừng Đỗ Hành.”

Cô của Tần Tiểu Mãn cười gượng gạo, nói một câu khách sáo khá lúng túng.

“Chuyện này có gì đáng chúc mừng chứ, cô không phải đã sớm biết Đỗ Hành có thể thi đậu rồi sao? Đi khắp nơi nói với bà con trong làng trước là nhà ta muốn thuê mướn tá điền.”

Tần Tiểu Mãn không nể nang nói: “Ta cố ý nói cho cô biết một tiếng, bây giờ nhà ta thật sự muốn thuê mướn tá điền rồi, cô đừng nghĩ đến việc giúp chúng ta chăm sóc ruộng đất nữa.”

Người phụ nữ nghe thấy lời này bị Tần Tiểu Mãn nói ra trước mặt nhiều bà con như vậy, dù mặt dày đến đâu cũng cảm thấy xấu hổ, đây chẳng phải là nói rõ với mọi người là bà ta nhắm vào ruộng đất nhà Tần Tiểu Mãn không thành công, đi khắp nơi nói xấu người ta sao.

Bà ta muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, dù sao cũng không phải là người cay độc như Trịnh nương tử, có thể hoàn toàn không biết xấu hổ mà cãi nhau với người ta, chỉ nhỏ giọng nói: “Mãn ca nhi nói đùa cái gì vậy.”

“Ta không nói đùa, những ngày này trong thôn náo nhiệt như vậy đều là công lao của cô.”

Người phụ nữ không dám nhìn ánh mắt dò xét của mọi người, biết bây giờ là không thể đắc tội với Tần Tiểu Mãn, cũng hối hận vì đã thân thiết với người phụ nữ nhà họ Trịnh, nghe bà ta nói nhiều chuyện thị phi của Tần Tiểu Mãn, bị bà ta xúi giục đi nói với Tần Tiểu Mãn những lời như vậy, kết quả bị Tần Tiểu Mãn chặn họng lại.

Trong lòng bà ta khó chịu, liền nói với bà con trong làng là nhà Tần Tiểu Mãn muốn thuê mướn tá điền, cả làng đều đang bàn tán sôi nổi, nghĩ truyền đến tai lý chính để lý chính tìm đến nhà họ Tần gây phiền phức.

Bây giờ Đỗ Hành thi đậu đồng sinh rất hợp tình hợp lý, chỉ e là lý chính đến cũng sẽ nói chuyện êm đẹp, nói không chừng còn giúp đỡ tìm tá điền.

Trong lòng bà ta rất hối hận, vốn đã không còn qua lại nhiều với nhà Tần Tiểu Mãn, mấy năm nay tuy không thân thiết, nhưng dù sao cũng hòa thuận.

Sao lại nghe lời xúi giục của nhà họ Trịnh, tự mình đi chọc tức người ta, cuối cùng chẳng được gì, ngược lại còn tự chuốc lấy phiền phức.

Mà bà ta không biết phiền phức còn ở phía sau, về nhà vốn định khóc lóc kể lể với chồng, ai ngờ chồng cũng biết chuyện này, người đàn ông ít nói ngày thường lại mắng bà ta một trận, nói bà ta cả ngày không có việc gì làm chỉ gây chuyện.

Trong lòng bà ta uất ức cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng, xưa nay vẫn là sĩ nông công thương, bây giờ nhà họ Tần đã bước chân vào hàng ngũ đầu tiên, bọn họ là nông dân chân chất, đừng nói là nịnh bợ, nhưng người biết điều cũng biết là không thể đắc tội với người ta.

Cũng thật sự không ngờ, người ta thật sự có thể thi đậu.

Tần Tiểu Mãn không hề che giấu mà ra oai một trận trong thôn, trong lòng không nói nên lời sung sướng.

Trước đây Đỗ Hành không thích phô trương như vậy, nhưng nghĩ đến việc trước khi thi dân làng bàn tán xôn xao như vậy, lần này hắn cũng không ngăn cản Tần Tiểu Mãn, biết cậu có chừng mực, còn kịp thời cho bọn họ một chút răn đe nhỏ, như vậy cũng để cho bọn họ biết không phải dễ bị bắt nạt.

Người thân trong nhà đều nghĩ Đỗ Hành lần này thi đồng sinh đạt được thành tích tốt như vậy nên bày hai bàn tiệc ăn mừng,

Đỗ Hành từ chối, một là trong lòng hắn thi đậu đồng sinh thật sự không tính là gì, hai là đúng vào lúc nông vụ bận rộn, không có nhiều thời gian rảnh rỗi để làm tiệc.

Hắn vội vàng muốn thuê mướn tá điền, sắp xếp ruộng đất trong nhà cho ổn thỏa.