Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 44




Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hành dậy sớm, dù ngủ hơi muộn nhưng vẫn đứng dậy.

Nhìn Tần Tiểu Mãn vẫn còn ngủ say trong góc chăn, gió sớm hơi lạnh, Đỗ Hành đắp chăn kỹ hơn rồi nhẹ nhàng rời giường.

Sân nhà thoáng đãng, trời trong xanh, một ngày nắng đẹp.

Gà nhà dân đã gáy, Đỗ Hành không quen ngủ dậy muộn, trời nóng nên đêm qua ngủ không sâu giấc.

Tần Tiểu Mãn biết chuyện này, luôn cho rằng hắn dễ bị tiếng động làm tỉnh, nên nhà không nuôi gà trống.

Trước kia lúc cưới có hai con gà, cậu bảo hắn mang đi chợ bán.

Thấy trời đẹp, Đỗ Hành thả gà vịt ra ngoài, rồi đến chuồng trâu.

Con trâu thấy hắn đến thì đứng dậy, Đỗ Hành ném đống cỏ khô cho nó.

Nhà khác đã thức dậy, tiếng phách sài thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ho khan, nghe rất rõ ràng.

Đỗ Hành về bếp nhóm lửa, hâm lại cơm thừa. Canh cá hôm qua không có thịt, Tần Tiểu Mãn ăn năm cái đầu cá sau khi uống rượu nên không còn gì.

Nhưng canh còn nhiều, hắn định cho thêm rau vào, hôm nay ăn sáng.

Hâm cơm đơn giản, chỉ cần cho vào nồi nhóm lửa thêm hai khúc củi là được, đợi Tần Tiểu Mãn dậy là có thể ăn.

Đỗ Hành rửa mặt, súc miệng, cả người tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn lấy cuốn sách tối qua để xuống ra xem, ở cửa bếp vừa có thể trông nhà bếp mà không bị nóng.

Thi đồng sinh chỉ là kỳ thi tuyển chọn bước đầu, đỗ rồi mới được gọi là học sinh, sau đó mới đi thi hương.

Vì là kỳ thi tuyển chọn bước đầu nên dễ, chỉ thi những bài thơ, phú, luận cơ bản, chỉ cần thuộc lòng vài cuốn sách là được.

Kỳ thi này chủ yếu xem sự chăm chỉ của thí sinh, không mấy liên quan đến tài năng hay kiến thức.

Nhưng mà nói khó cũng khó, thi đồng sinh thi nhiều vòng, trước tiên ở huyện phải thi năm vòng, mỗi vòng thi qua rồi mới được đi thi ở phủ, lại thi ba vòng nữa, qua là được gọi là đồng sinh.

Phải qua tám vòng thi, một vòng nào không đủ tiêu chuẩn đều là uổng phí công sức.

Nhưng ở triều đại Đại Vân này có quy định ngầm, con quan lại chỉ cần quyên tiền là có thể mua danh hiệu học sinh, không cần vất vả thi tám vòng.

Nên trong các kỳ thi, con quan lại thường nhỏ tuổi hơn người bình thường.

Trước kia chỉ có con quan lại mua được danh hiệu học sinh, sau này con thương nhân cũng muốn làm vậy, nên giờ có nhiều người mua danh hiệu học sinh.

Nhưng đây chỉ là người giàu có và có quyền lực mới làm được, Đỗ Hành nhớ gia đình cũng từng muốn mua danh hiệu học sinh cho hắn, nhưng lúc đó gia đình đã sa sút, tiền mua danh học sinh rất nhiều.

Lúc đó đã từng hỏi, giá cả khác nhau tuỳ thuộc vào cách mua, nhưng ít nhất cũng là vài trăm lượng bạc.

Gia đình Đỗ Hành làm buôn bán, nhưng tài sản cũng không đủ để dễ dàng chi ra vài trăm lượng bạc, lại thấy hắn còn trẻ, để hắn tự học vài năm, tự đi thi, nếu đỗ thì đỡ phải tốn tiền.

Nếu không đỗ thì đến lúc cưới xin hãy mua danh hiệu để có chút thể diện, có thể lấy vợ ở gia đình tốt hơn.

Nhưng sau này nguyên thân không đỗ, gia đình càng khó khăn.

Đỗ Hành đọc sách, hắn không muốn mua danh hiệu học sinh.

Con quan lại nhà có người làm quan, mua danh hiệu cũng không chỉ vì thể diện mà con cái họ từ nhỏ được dạy dỗ làm quan, thi cử chỉ tốn thời gian.

Nhiều người thi không đỗ lại mua danh hiệu, chủ yếu là vì sĩ diện, mà lại không đỗ, làm sao hy vọng đỗ đạt.

Thêm nữa, nhà họ không có tiền mua danh hiệu.

Dù có, Đỗ Hành cũng không dùng tiền đó để mua danh hiệu học sinh, mà để sửa nhà, mua đất hoặc người làm.

Trời mát mẻ, không có muỗi, Đỗ Hành đọc sách rất chăm chú, tốc độ đọc nhanh hơn ban đêm nhiều.

Tần Tiểu Mãn dậy thì trời đã sáng, cậu ngáp ngáp bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Đỗ Hành đang đọc sách ở cửa bếp.

Cậu lập tức ngừng ngáp.

Tóc Đỗ Hành gọn gàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật trang sách, ánh mắt khẽ cúi, rất chăm chú.

Trước kia khi cha cậu còn sống cũng thích đọc sách buổi sáng, nhưng luôn đọc trong phòng.

Cha nhỏ cậu dậy sớm nấu cơm, cả nhà bận rộn ở bếp.

Khi còn nhỏ cậu cứ tưởng cha lớn cậu lười biếng nên dậy muộn hơn cả mình, khi cậu ở bếp thì cha nhỏ cậu nhắc nhẹ cậu nên nhỏ giọng, lúc đó cậu mới biết cha mình đang đọc sách trong phòng.

Những ngày tháng êm đềm ấy thi thoảng lại hiện về trong giấc mơ.

“Dậy rồi à?”

Đỗ Hành quay đầu nhìn thấy cậu, vẫn còn buồn ngủ.

Hắn khép sách lại: “Rửa mặt rồi ăn cơm thôi.”

Tần Tiểu Mãn tỉnh táo lại, vội vàng đỡ vai Đỗ Hành: “Chàng đọc thêm một lúc nữa đi, để ta làm.”

Cậu múc nước, nói: “Sau này sáng ta nấu cơm, chàng cứ đọc sách.”

“Nấu cơm sáng không mất nhiều thời gian, đệ làm việc vất vả cả ngày, những công việc nặng nhọc đều do đệ làm, buổi sáng đệ nên ngủ nhiều, ngủ nhiều tốt hơn.”

Có thể giúp đệ cao lớn, tốt cho sức khỏe.

Nhưng Đỗ Hành không nói ra, kẻo lại bị cậu nói nhiều.

“Vì đệ, ta sẽ chăm chỉ đọc sách.”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy thấy ấm áp, hai người nhìn nhau cười.

Ăn sáng xong, mặt trời đã lên cao, hai người cùng ra đồng nhổ cỏ.

Tần Tiểu Mãn nhớ Đỗ Hành định dùng cao lương nấu rượu, liền đi xem cao lương.

Cao lương thường tháng bảy chín muồi, giờ đã cao lớn, lá giống ngô nhưng nhỏ hơn nhiều.

Trên cây đã có những quả lớn và đầy đặn.

Tháng bảy có thể thu hoạch.

Cùng lúc thu hoạch còn có đậu tương.

Tháng tám là ngô, thu hoạch xong thì chuẩn bị thu lúa.

Từ khi gieo hạt mùa xuân đến cuối thu đầu đông, tất cả đều bận rộn.

Tần Tiểu Mãn nhổ cỏ cho Cao lương, cỏ gần chín rồi nên không ảnh hưởng đến sinh trưởng, nhưng nhà có trâu cần ăn cỏ nên tiện tay cắt mang về, không phải đi tìm khắp nơi.

“Ta bảo ngươi đừng theo ta, ngươi không biết xấu hổ à.”

“Không cần trâm bạc của ngươi.”

Nghe thấy giọng quen thuộc, Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành nhìn ra, thấy Tần Tiểu Trúc và một thanh niên cao lớn đi đến.

Tần Tiểu Mãn thấy có chuyện vui, liền nhìn ra.

Đỗ Hành thấy cậu đứng ở mép ruộng, bên dưới là ruộng lúa bị ngập nước, nhớ lại kinh nghiệm lúa bị ngập nước trước kia, liền giữ chặt tay cậu.

“Ta mắt kém nên không biết chọn đồ, ngươi không thích thì ta mang về, ngươi thích gì thì ta mua.”

“Ta không cần đồ của ngươi.”

Tần Tiểu Trúc không để ý, cứ đi, thấy thanh niên phía sau không đi, cậu ta dọa: “Ngươi còn như vậy, ta mách cha ta!”

Thanh niên không sợ: “Ta đã nói với cha ta và Tần thúc rồi, Tần thúc đã đồng ý.”

Tần Tiểu Trúc dừng chân, quay lại giận dữ nói: “Không thể nào, mẹ ta không đồng ý, ta cũng không đồng ý, chuyện này cha ta không quyết được!”

Thanh niên thấy cậu giận, liền nhỏ giọng hơn: “Được được, đừng giận, ta nghe ngươi có được không? Ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn ngươi đừng theo ta!”

Tần Tiểu Trúc nói xong quay người bỏ đi, thanh niên đứng yên đó, không đuổi theo.

Hắn nhìn chiếc trâm bạc trong tay, thở dài.

Tần Tiểu Mãn thấy họ chia tay liền rụt đầu vào.

“Hắn ta là ai vậy? Ta chưa từng gặp qua.”

Tần Tiểu Mãn nói: “Là con trai út của Lý địa chủ, từ nhỏ thích đi đây đi đó, mười hai tuổi đã đi bán hàng rong, có lẽ là mới về, nên chàng chưa thấy.”

Đỗ Hành gật đầu, không trách hắn hào phóng, hóa ra là có gia thế, lại có chút bản lĩnh.

“Hắn thích Tiểu Trúc từ lâu rồi, đi lang thang mười mấy năm, có lẽ chán chê cuộc sống phiêu bạt nên muốn về quê lập gia đình. Ta không ngờ hắn vẫn nhớ Tiểu Trúc, đúng là người chung tình.”

Đỗ Hành nói: “Nghe nói thế thì khá xứng đôi, nhưng Tiểu Trúc nhà ta không vui vẻ gì.”

Tần Tiểu Mãn cũng thấy lạ, Lý gia là một trong những gia đình giàu có trong làng, rất xứng với nhà nhị thúc cậu.

Lý lão ngũ cũng không tồi, dù lớn tuổi hơn nhưng có bản lĩnh, tốt hơn những người chỉ dựa vào nhà, quan trọng là còn thích Tiểu Trúc.

Việc này nghe sao cũng tốt, nếu trước kia có người như vậy, Tần Tiểu Mãn đã không phải chờ lâu như vậy, cậu chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.

Không hiểu tại sao Tiểu Trúc lại làm thế.

Đỗ Hành nghe vậy hơi cứng lại, hắn véo tay Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn lập tức tỏ lòng trung thành: “Giờ ta rất vui rồi, dù đến thêm một người nữa ta cũng không cần.”

“Nhưng ta thấy chàng giờ lòng dạ hẹp hòi lắm nha.”

Đỗ Hành nói: “Tim ta lúc nào cũng hẹp cả.”