Phù Lam

Chương 53




Doãn Tiểu Đao đã biết từ sớm, Lam Diệm mà lần đầu gặp gỡ, tâm như tro tàn.

Cô kéo lấy hắn không buông, nên hắn mới không hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

“Tứ Lang, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu. Chúng ta sẽ hạnh phúc mỹ mãn.” Lá xăm nhân duyên cô cầu kia, vẫn luôn được giữ gìn cẩn thận.

Lam Diệm vươn tay phải ra, nói chuyện khó mà nghe được, “Đao thị vệ, em nhất định phải luôn ở bên tôi.”

“Được.” Doãn Tiểu Đao nắm lấy tay của hắn, thận trọng nói, “Lời hứa quân tử nặng nghìn vàng.”

Giây phút này Lam Diệm chưa ngờ tới rằng, người vứt bỏ đối phương trước, là chính hắn.

—-

Ngày hôm sau, ánh dương rạng rỡ, bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây.

Lam Diệm thức dậy từ sớm.

Tối qua hắn ngủ không tệ.

Nhưng hắn rất rõ ràng, đó không phải do thuốc của Doãn gia gia, mà bởi vì ma túy mà hắn hút.

Số thuốc phiện này, là hắn mua từ số điện thoại mà Tiêu Đông Khang cho.

Quá trình rất thuận lợi. Đối phương còn nói Tiêu Đông Khang đã dặn trước với gã ta.

Lúc đó Doãn Tiểu Đao đi xếp hàng mua vé xe lửa.

Lam Diệm có khoảng 2 tiếng đồng hồ để hành động. Hắn bày tỏ nguyện vọng sẽ ra giá gấp đôi để mua hàng với đối phương, điều kiện chỉ có một, chính là nội trong nửa tiếng đồng hồ phải có hàng.

Đối phương bảo hắn đến một phòng khám ở Thương Thành đợi tin tức.

Lam Diệm lập tức bắt xe chạy đến đích.

Trong phòng khám đó ngồi đầy người, thần sắc đều chán chường vô cùng. Vừa nhìn đã biết có gì không đúng.

Lam Diệm âm thầm quan sát, liền có phát hiện mới.

Phòng khám này ngoài mặt là làm ăn đứng đắn, thuộc về kiểu phòng khám cai nghiện. Thuốc bán cho đại bộ phận những người nghiện là toa thuốc cai nghiện methadone. Đây là loại thuốc thuộc về chủng thuốc gây nghiện bị nhà nước quản lý nghiêm ngặt, ngoại trừ những phòng khám đặc thù thì những nơi khác đều không được bán. Hơn nữa methadone cũng có tính lệ thuộc, người nghiện phải được bên công an lập hồ sơ thì mới được mua thuốc.

Nhưng mà, phòng khám này rất loạn, tùy tiện mua cũng được.

Lam Diệm ngồi chưa được bao lâu, tên buôn lậu bên thành phố S gửi tin nhắn tới, nói lên lầu hai tìm một người tên Lông Gà.

Lam Diệm đi lên.

Lông Gà và hắn so ám hiệu, rồi đưa cho hắn bốn gói heroin nhỏ.

Lam Diệm cám ơn rối rít, tinh thần lúc đó, buồn nản đến khác hẳn những người nghiện hút ở dưới lầu.

Lông Gà cười nhạo mấy câu, vội đuổi Lam Diệm đi.

Lam Diệm trốn ở nhà vệ sinh cuộn mấy điếu thuốc, sau đó lập tức đón xe đến trạm xe lửa, tụ họp cùng Doãn Tiểu Đao.

Lúc này, ngoài cửa sổ vọng vào một tiếng gà gáy.

Lam Diệm ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ một thoáng.

Buổi chiều hôm qua hắn lên cơn nghiện. Chỉ e hôm nay đến giờ lên cơn, hắn không thể tìm cớ để lánh mặt.

Vì lý do an toàn, Lam Diệm hút một điếu trước.

Xong hai điếu thuốc, hắn nửa dựa trên giường, mắt mơ màng, tiêu cự tản mác.

Dường như hắn nghe thấy Trịnh tiểu thư đang nói chuyện, “Lam Tứ, ngày nào con cũng cười, cười mệt mỏi quá.”

Ai mà không mệt chứ.

Lam Diệm thuận thế ngã xuống giường, nhắm mắt lại, giống như sắp ngủ.

Hắn cũng rất mệt.

Cũng may Thẩm Tiệp đã xuất hiện, còn là một cảnh sát.

Lam Diệm chuẩn bị giao chứng cứ Lam thị buôn lậu thuốc phiện cho Thẩm Tiệp, còn bản thân thì đến cục công an báo án, tự nguyện cai nghiện, sau đó thì trở về Hoành Quán này, hàng ngày chiên một thùng cơm lớn cho đám ngố kia ăn.

Hắn… Chắc là có thể cai nghiện được nhỉ…

Lần nữa trải nghiệm những ngày tháng sống không bằng chết… Chắc là vẫn có thể thành công mà. Bởi vì có đứa ngốc đó, còn có một đám bạn bè thân thích đầu đất. Một đám lớn đầu đất quây xung quanh hắn.

Hắn sẽ thành công.

Chuyện tái hút bây giờ, chỉ là một chút ngăn trở mà thôi.

Hắn sẽ vượt qua được.

Lam Diệm vẫn mãi nói với chính mình như thế.

Tuy rằng hắn biết, sở dĩ phải từng câu từng câu thôi miên bản thân, là bởi vì sâu trong đáy lòng hắn tồn tại nỗi nghi nhờ.

Lúc tư tưởng bay xa, Lam Diệm lại ngủ thiếp đi.

Thứ đánh thức hắn là cú điện thoại của Thẩm Tiệp.

Lam Diệm ôm lấy chăn mền không muốn dậy. Hắn mơ màng mò được điện thoại, mắt khép một nửa, “Alo…”

“Tôi là Thẩm Tiệp.”

Lam Diệm lập tức tỉnh táo.

Sau cuộc điện thoại ngắn gọn, hắn ngồi dậy cả một hồi lâu.

Sau đó thì xuống giường.

Hắn thấy trên ghế có để quần áo sạch sẽ, biết rằng Doãn Tiểu Đao đã qua đây.

Lam Diệm soát lại một lần những chuyện mà mình phải làm, sau đó đi ra ngoài hành lang.

Phòng ở của Hoành Quán đều trên lầu hai lầu ba, bên ngoài hành lang là một sân nhỏ phơi nắng.

Lam Diệm đánh răng rửa mặt xong, đi xuống lầu.

Sân nhỏ hong đầy bốn sào quần áo.

Hắn nhìn những món quần áo đó, cười cười.

Lam Diệm hy vọng những tháng năm sắp tới, bản thân cũng có thể sống cuộc sống an bình thế này. Không như thành phố lớn phồn hoa huyên náo, đây chính là chốn bồng lai tiên cảnh mà hắn vẫn mãi luôn kiếm tìm.

—-

Lam Diệm ra khỏi sân nhỏ, nhìn thấy bãi luyện công có mấy người đang đấu với nhau.

Một thân hình đen tuyền, là Nhị sư huynh.

Một người khác trường sam trắng tuyết, là Tam sư huynh.

Ngày trước, thỉnh thoảng Lam Diệm có thấy qua thi đấu võ thuật. Những động tác trong cuộc thi đều đã được diễn tập qua, so với những gì nhìn thấy bây giờ, cảm giác không giống nhau lắm.

Nhị, Tam sư huynh thật sự là đang nghênh chiến đối phương, mỗi chiêu thức đều là ngẫu hứng.

Lam Diệm không hiểu võ thuật, nhìn không ra được chiêu gì thức gì, nhưng hắn thừa nhận, động tác của hai người này rất đẹp mắt.

Vẻ mặt của Nhị sư huynh rất lạnh lùng.

Tam sư huynh thì mặt cười nham hiểm.

Chiêu cuối cùng, hai người cách nhau hai mét, đứng đấu lưng.

Đứng im trong vài giây.

Sau đó, tiếng nói lạnh như băng của Nhị sư huynh vang lên, “Hoành Quán, Phương Cách.”

Tam sư huynh nhìn về phía bên phải một cái, rũ mắt nói, “Hoành Quán, Hàng Tây.”

Lam Diệm, “…” Hình như hắn hiểu ra gì đó.

Quả nhiên, Tiểu Ngũ chui ra, phất tay, “Tam sư huynh, khí thế của huynh không đủ.”

Tiểu Lục cũng nhao nhao ở phía sau, “Tam sư huynh, huynh giả quá đi.”

Tiểu Ngũ chỉ chỉ Nhị sư huynh không chút nhúc nhích, “Như thế kia mới có phong độ của võ lâm cao thủ chứ.”

Tiểu Ngũ gật đầu thật mạnh, “Nhị sư huynh sau này cứ lên sàn thế nhé.”

“Tam sư huynh, huynh với Nhị sư huynh chênh lệch nhau quá nhiều, sau này cùng Đại sư huynh luyện tập tư thế lên sàn đi.”

Tam sư huynh không kiên nhẫn, liếc nhìn Nhị sư huynh toàn thân đen thui, không vui, “Ai nói nhất định phải mặt lạnh chứ? Ta không thể cười mà tự giới thiệu bản thân hay sao?”

“Huynh là ra để đánh nhau đó.” Tiểu Ngũ đột nhiên tuôn ra giọng Đài Loan, “Nhị sư huynh vừa ra, tư thế này là đã thắng được một nửa rồi. Tam sư huynh, huynh kém quá đi.”

“Đệ nói lần nữa coi.” Lần này thì khí thế của Tam sư huynh dậy lên rồi, lạnh mắt liếc về phía Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ lập tức lơ đi. Thằng bé chuyển sang nịnh nọt Nhị sư huynh, “Nhị sư huynh, huynh ngầu quá.”

Nhị sư huynh lành lạnh nhìn mấy người sư đệ một cái, xoay người rời đi. Toàn bộ quá trình đều là gương mặt băng lạnh.

Tiểu Ngũ nhảy ra, “Tam sư huynh, đệ đi tìm Đại sư huynh đến luyện với huynh.”

“Đại sư huynh chỉ có thể nói hai chữ, huynh ấy giới thiệu bản thân thế nào?” Tiểu Lục hoài nghi, “Hoành Quán. Sau đó mọi người đợi huynh ấy một phút, huynh ấy mới nói: Diêm Sam.”

Tam sư huynh bật cười, “Ta có ý này. Đại sư huynh có thể nói Hoành Quán trước tiên, sau đó bắt đầu đánh nhau. Đánh xong, huynh ấy lại nói: Diêm Sam. Như thế thì mọi người đều biết huynh ấy là ai mà.”

Lam Diệm, “…” Hắn biết mà, cái đám này người nào người nấy đều là đầu bò hết!

—-

Lúc Doãn Tiểu Đao đến tìm Lam Diệm là khi cô vừa luyện công xong, trên mặt đều là mồ hôi, quần áo thấm ướt hơn nửa.

Lam Diệm lo lắng mình mà ở lại Hoành Quán nhiều thêm một phút, thì lại thêm một phần không nỡ. Thế là hắn dự tính tốc chiến tốc thắng, đề xuất ý nguyện rời khỏi của bản thân với Doãn Tiểu Đao.

Doãn Tiểu Đao nghiêm mặt, “Đi đâu?”

“Đống chuyện nát ở Thương Thành vẫn chưa xong.”

“Tôi đi cùng anh.” Cô nói rất đương nhiên.

“Tôi lại không phải đi vào nơi đầm rồng hang cọp.” Lam Diệm liếc cô một cái, “Thẩm Tiệp sẽ bảo vệ tôi. Hơn nữa, bây giờ thân phận của tôi đặc biệt. Lam thị báo án, nói là tôi giả mạo Nhị thiếu gia của bọn họ lừa tiền lừa tình. Tôi đi phối hợp phá án với chú cảnh sát, người ngoài cuộc như cô theo để làm gì chứ?”

Doãn Tiểu Đao nghe thấy chuyện xấu của Lam thị liền lạnh giọng, “Tôi biết anh không có đi lừa tiền lừa tình.”

“Cô biết cũng vô dụng. Lam thị trên dưới thông đồng với nhau, ngay cả phó quản đốc Lý Dũng Hoa kia cũng nói quản đốc của ông ta chính là Nhị thiếu gia của tập đoàn.” Lần này thì hay ho rồi, nợ chơi bời trăng hoa của Lam Nhị chuyển hết toàn bộ lên đầu Lam Diệm. Nghe Thẩm Tiệp nói, hình như còn làm mấy cô ễnh bụng nữa.

“Tứ Lang, tôi đi tìm bọn chúng tính sổ.”

“Ẩu tả.” Hắn nhanh chóng khuyên ngăn cô, “Yên tâm, pháp luật sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi.”

Cô không lên tiếng.

“Đao thị vệ, nói nhỏ cho cô nghe.” Lam Diệm tiến gần bên tai cô, kề tai nói thầm, “Ngày trước tôi có làm hacker. Có lần làm lớn chuyện nên Trịnh tiểu thư không cho tôi chơi nữa. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, chơi lại một chút cũng không sao.”

“Tứ Lang, anh lợi hại thật.” Biết nấu cơm, biết đánh đàn, còn biết làm hacker.

“Nếu tôi thật sự lợi hại thì đã không suy bại thành thế này rồi.” Hắn cười tự giễu, “Tôi không chơi lâu lắm rồi, kỹ thuật mới của bây giờ tôi phải mài dũa một chút.”

“Tứ Lang, tôi muốn đi cùng anh.”

“Đao thị vệ.” Lam Diệm đặt tay lên vai cô, “Đợi tôi trở về, em hãy cùng tôi một đời.”

“Anh trở về sẽ chiên cơm cho em chứ?”

“Đương nhiên rồi. Tôi sẽ chiên cho em cả một thùng cơm.”

“Em phải đợi bao lâu?”

“Một tháng.”

“Được. Tứ Lang, em ở đây đợi anh một tháng.”

—-

Doãn Tiểu Đao là một người đơn thuần đến ngờ nghệch.

Cô luyện võ từ nhỏ, phạm vi sinh hoạt chỉ trong trấn Tây Tịnh.

Năm đó Doãn gia gia lo lắng Hoành Quán không người nối nghiệp, làm lỡ lầm chuyện học hành của cô.

Lúc đó thôn này rất lạc hậu, là một nơi hoang vu hẻo lánh, phải đi ra ngoài trấn 10 km mới có trường học. Rất nhiều người đều không có khái niệm học hành.

Sau này Doãn gia gia nghĩ, để cho người ngoài kế thừa Hoành Quán cũng không sao cả, hà tất phải cố chấp với cháu gái của mình. Lúc ông đi tái làm thủ tục nhập học cho Doãn Tiểu Đao, thì cô đã quá tuổi nhiều lắm rồi.

Doãn Tiểu Đao không đến trường, là chuyện tiếc nuối một đời của Doãn gia gia.

Doãn gia gia tìm đến một ông thầy già trong trấn Tây Tịnh, thành khẩn mời ông ấy dạy Doãn Tiểu Đao biết chữ.

May mà, kiến thức văn hóa mà Doãn Tiểu Đao học được cũng không tệ.

Doãn phụ còn đi đặt một tờ báo chiều.

Mỗi ngày Doãn Tiểu Đao đều cầm tờ báo đọc.

Lúc Doãn Tiểu Đao 15 tuổi, thành phố lớn bắt đầu thịnh hành máy tính, Doãn phụ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy con gái mình vẫn nên tiếp cận với hiện đại hóa, thế là ông bán một số đồ dùng trong nhà để lấy tiền, đổi cho Doãn Tiểu Đao một bộ máy tính secondhand.

Lúc đó, trấn Tây Tịnh không có đường truyền băng thông rộng, chỉ có thể lên mạng qua đường dây điện thoại.

Doãn phụ đi mời một sinh viên đại học nghỉ đông về quê chơi, đến dạy Doãn Tiểu Đao lên mạng.

Tháng đầu tiên, phí điện thoại đắt đến đáng sợ.

Doãn phụ đi hỏi, mới biết lên mạng qua dây line điện thoại tính tiền theo lưu lượng.

Bắt đầu từ tháng thứ hai, mỗi ngày Doãn Tiểu Đao lên mạng một tiếng đồng hồ, xem xem thế giới bên ngoài.

Sau một năm rưỡi, một con đường nhựa lớn nối liền trấn Tây Tịnh đến huyện thành được xây mới. Qua một khoảng thời gian nữa, cáp quang băng thông rộng cuối cùng cũng về đến trấn Tây Tịnh.

Lúc đó tiền phí vô cùng mắc mỏ, nhưng vì con gái, Doãn phụ cắn răng kéo cáp.

Sau đó nữa, Doãn gia gia và Doãn phụ để cho Doãn Tiểu Đao đi học rất nhiều kỹ năng: lái xe, lặn, còn đi lên huyện học lớp bổ túc tiếng Anh.

Do bởi chuyện học hành của Doãn Tiểu Đao, ba người sư huynh cũng biết chữ đọc sách theo.

Thế nên đời này của Hoành Quán, tuy rằng không có văn bằng chính thức gì, nhưng cũng không phải là mù chữ. Nhưng mà do cách thức dạy học của thầy giáo già quá cổ điển, cho nên đám người này nói chuyện tương đối kỳ quái.

Nói chuyện tuy kỳ quái, nhưng mấy sư huynh này đều tình cảm chân thật, rất chiếu cố người sư muội duy nhất kia.

Trong hoàn cảnh thế này, Doãn Tiểu Đao bồi dưỡng thành cá tính cố chấp cứng nhắc.

Lam Diệm kêu cô đợi.

Thì ngày nào cô cũng đợi.

Lam Diệm duy trì tần suất hai ngày gọi điện thoại cho cô một lần. Kể đều là mấy chuyện cỏn con vụn vặt, về phần Lam thị, hắn luôn sơ sài qua loa.

Doãn Tiểu Đao cố chấp đợi hết một tháng.

Đó là thời gian Lam Diệm hẹn là sẽ gặp lại nhau.

Nhưng mà, hắn không xuất hiện.

Cô đợi thêm một tuần lễ.

Hắn cũng không xuất hiện.

Thậm chí, điện thoại cũng tắt nguồn.

Doãn Tiểu Đao cầm lấy điện thoại, thấp giọng nói, “Tứ Lang thất hẹn rồi.”