Trấn Tây Tỉnh vốn là quê hương võ thuật.
Tiếng tăm đời trước của Hoành quán cũng giống như bây giờ nghe tên Thương Thành.
Những năm trở lại đây, thời thế ổn định, võ quán ở trấn Tây Tỉnh ngày
cảng giảm bớt. Tồn tại đến bây giờ, cùng lắm chỉ còn hai, ba nhà.
Võ quán nghiên cứu võ thuật Trung Quốc, so với các loại súng ống của phương Tây không giống nhau.
Không ít đứa trẻ được đưa tới Hoành quán, mong muốn ban đầu chỉ là thân
thể khỏe mạnh. Nhiều bậc phụ huynh cho rằng, xã hội hiện nay, có một
chút võ thuật phòng thân sẽ khá hữu dụng.
Hoành quán không nằm ngoài thực tế này. Một số thời điểm, mấy năm liên tiếp, cũng không có một mối làm ăn.
Chuyện làm ăn gần nhất, đã là 3 năm trước.
Người đảm nhiệm là Doãn Tiểu Đao, 22 tuổi. Là cô con gái duy nhất của Doãn phụ và Doãn mẫu.
Doãn phụ từng nói, nếu như Doãn Tiểu Đao là con trai, vậy thì thật sự
không còn gì tiếc nuối. Con gái cho dù thế nào đi nữa thì tư chất trí
tuệ hay thân thể vẫn có khoảng cách với con trai. Sau này Doãn phụ để
Doãn Tiểu Đao kế nghiệp.
Doãn Tiểu Nhuệ tuổi còn nhỏ, là người trẻ nhất Hoành quán hiện nay, tổng thể thực lực gần bằng Doãn Tiểu Đao.
Nếu nói tổng thể thực lực, không chỉ là phương diện võ thuật, còn bao
gồm cả tính cách và sự cẩn trọng. Một người có can đảm thừa nhận sai lầm bản thân, còn tốt hơn là một kẻ thất bại nhưng vẫn cố chấp.
Vì vậy, lần này, Doãn phụ để con gái xuất hiện.
Theo thông tin Lam thị gửi đến, sự việc Lam Diễm gặp phải giống như
những trò đùa nguy hiểm. Như bình hoa rơi, miếng thủy tinh vỡ, ban đầu
chỉ giống như gặp phải thù oán nhỏ. Nhưng lại làm liên lụy đến mạng
người.
Những việc như này cần mời đến vệ sĩ có phần chuyện bé xé ra to, vì vậy mời võ quán truyền thống vừa vặn thích hợp.
Lúc Doãn phụ tiễn Doãn Tiểu Đao, chỉ dặn dò mấy câu đơn giản.
Sau cùng, Doãn mẫu nói:" Chờ con trở về." Giống như đưa Doãn Tiểu Đao đi học.
Doãn Tiểu Dao gật đầu, xách túi hành lý:" Cha, mẹ, 3 tháng sau gặp lại."
Cô tin tưởng, cô nhất định sẽ trở về.
-----------
Lam Diễm đến tận hơn năm giờ sáng, mới dừng nghiến răng.
Doãn Tiểu Đao dựa vào cánh cửa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong phòng yên tĩnh lại, bên ngoài lại bắt đầu ầm ĩ.
Những ngày bình thường, vào giờ này cô đã rời giường luyện công.
Cô nhớ những con chim tước ở Hoành quán, còn có không khí trong lành, cùng với những bữa cơm gia đình.
Lam Diễm ngủ một mạch đến tám rưỡi mới tỉnh. Sau khi mở mắt, ý thức còn
chưa tỉnh táo, duỗi người ngáp một cái, lăn trên giường một vòng. Lúc
nhìn thấy Doãn Tiểu Đao, hắn giật mình một cái:" Mẹ kiếp!"
Doãn Tiểu Đao đứng dậy, "Chào buổi sáng." Dáng người cô rất thẳng.
" Chào cái đầu cô!" Tính khí rời giường phát tác," Mới sáng sớm lại thấy vật thể không ra nam nữ."
Những câu nói này của hắn không ảnh hưởng đến cô, cô bình thản trả lời," Ngài có thời gian ba tháng để thích ứng."
Lam Diễm hừ một tiếng trong lỗ mũi," Mỗi ngày đều nhìn thấy mụ nam nhân,tôi sẽ tổn thọ mất."
" Tôi chỉ đảm bảo tính mạng cho ngài." Ý là sau 3 tháng, sống chết của hắn không liên quan tới cô.
" Cô......" hắn lấy gối trên giường nèm cô.
Doãn Tiểu Đao quay đầu né tránh.
Chiếc gối rơi xuống đất.
Lam Diễm rất tức giận, " Cút, tôi muốn thay quần áo."
Doãn Tiểu Đao gật đầu," Có chuyện gì thì gọi tôi." Nói xong cô kéo cửa đi ra ngoài.
Lam Diễm lầu bầu chửi thầm trong miệng.
Cô mắt điếc tai ngơ.
Vừa đóng cửa, hắn dừng mắng. Hắn nhìn ánh sáng mặt trời long lanh ngoài cửa sổ, nghiến răng nói, " Mùa hè chết tiệt."
Lam Diễm coi Doãn Tiểu Đao là không khí, tự mình rửa mặt, sau đó đi làm.
Cô yên tĩnh đi theo phía sau hắn.
Lái xe nhìn thấy Doãn Tiểu Đao, thái độ cung kính," Doãn tiểu thư, hành lý của tiểu thư sẽ được mang tới trong hôm nay."
Cô gật đầu nói cảm ơn.
Tòa nhà Lam thị ở trung tâm thành phố. Vào giờ làm việc, đoạn đường chính vô cùng tắc nghẽn.
Lam Diễm không nhìn thấy dòng xe cộ phía trước kéo dài đến đâu, lại tiếp tục ngủ. Trong chốc lát, tiếng ngáy vang lên.
Doãn Tiểu Đao chớp mắt nhìn mắt, trong lòng tính toán thời gian hắn ngủ trong một ngày.
Đột nhiên, ánh mắt cô nghiêm túc, nhanh chóng đưa tay giữ đầu hắn ở ghế ngồi.
bên ngoài một vật thể không rõ bay trực tiếp về phía cửa sổ xe, sau khi đập tới cửa sổ xe, liền bắn ra ngoài.
Cô mạnh mẽ lướt qua hướng dòng xe chạy ngược chiều.
Xe của Lam Diễm ở làn xe bên trái. Làn xe đối diện đường rất thông thoáng. Chiếc xe màu đen lập tức chạy vụt qua.
"Này." Lam Diễm giãy giụa ngẩng đầu lên, "Cô muốn đè tôi tới khi nào?"
Doãn Tiểu Đao buông hắn ra," Chiếc xe kia không có nhãn hiệu." Tuyên bố nó chính là hướng về phía hắn.
Hắn ngổi thẳng, nhìn cửa sổ xe, nở nụ cười," Kính lần này chất lượng không tồi a." Giọng điệu cợt nhả.
"Ngài biết là ai sao?"
Lam Diễm gõ gõ cửa sổ xe, bị ánh mặt trời phía ngoài chiếu nheo lại mắt," Tôi không biết. Có nhiều kẻ thù quá, nhớ không được."
Doãn Tiểu Đao không hỏi tiếp. Chứng kiến tình huống vừa rồi, thực giống
như một trò đùa quái đản. Nếu như thực sự nghiêm túc, phải dùng đạn, chứ không phải là một tấm kim loại. Thế nhưng giở trò đùa quái ác nhiều lần như vậy, là có dụng ý gì.
Tai nạn này đối với Lam Diễm không tạo ra ảnh hưởng gì. Chưa đầy mấy phút sau, hắn lại ngủ.
Đến công ty Lam thị. Sau khi hắn tiến vào phòng, ngáp mấy cái, oán giận nói," Mùa hạ như thế này a, nên được nghỉ ngơi."
Doãn Tiểu Đao đi một vòng quanh văn phòng. Cô đi đến bất kì một nơi nào đều quan sát cẩn thận, đây là thói quen.
Lam Diễm lười biếng nhìn cô một cái. Sau đó mở máy tính ra, đeo tai nghe, rồi bắt đầu xem ảnh.
Doãn Tiểu Đao nhìn hắn như sắp gục xuống bàn. Hắn chăm chú nhìn màn
hình, trong mắt có cảm xúc hơi khác thường, càng làm nổi bật nên màu
xanh của đôi mắt.
Cô quan sát văn phòng xong, ngồi xuống ghế sô pha, lật xem tờ báo bên cạnh.
Qua một lúc, Lam Diễm đột nhiên kêu lên, " Mẹ kiếp, gì thế này."
Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu.
Hắn tỏ ra bực tức, oán trách," Sao không có yếu điểm?"
Cô đứng lên, chậm rãi đi tới bàn làm việc.
Trong màn hình trước mặt hắn, rõ ràng là hình ảnh không phù hợp cho trẻ
nhỏ. Hình ảnh một nam một nữ, được phóng to rõ ràng vị trí nào đó, hợp
lại chặt chẽ.
Lam Diễm đưa tay lấy cốc nước, dư quang khóe mắt bỗng liếc về phía Doãn
Tiểu Đao. Hắn vừa quay đầu, liền tức giận nói," Không có chuyện gì cô
tới đây làm gì, muốn dọa chết người a!"
Doãn Tiểu Đao nhìn màn hình, cảm thấy hơi kì quái.
Hắn liếc nhìn vẻ mặt của cô, bỗng chốc lộ ra ý cười không tốt. Hắn tháo
tai nghe, ngả ngớn hỏi, " Này, đã nhìn thấy vật này của nam nhân bao giờ chưa?"
Cô gật đầu," Trong thôn chúng tôi, bé trai đều thích đến suối tắm rửa. Cả thôn đều nhìn thấy rồi."
"........" Lam Diễm suýt chút nữa hơi thở nghẹn họng," Ta là nói đàn
ông, không phải bé trai." Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, liền biết,
khẳng định không có nam nhân nào thích cô ta.
" Đàn ông trong thôn không đến suối tắm rửa." Cô kể lại.
" Nha? Vậy chính là chưa từng thấy." Hắn cười đến ngày càng bỉ ổi," Tôi cho cô thưởng thức?"
Doãn Tiểu Đao liếc nhìn màn hình, lắc đầu một cái," Tôi thấy rất xấu." Những thứ tốt đẹp mới xứng đáng với hai chữ thưởng thức.
"......." Hắn thật muốn đánh chết cô. Hắn cắn răng, từng chữ từng chữ
nói rõ ràng," Vật này có thể làm cô thoải mái. Có muốn thử một chút
không?"
Cô tiếp tục lắc đầu," Ngài không làm được."
Mẹ kiếp! Kẻ sĩ thà chết không chịu nhục," Đến lúc tôi làm cô, xem có được hay không!"
" Ngài không làm được." Doãn Tiểu Đao kiên trì nói. Cô liếc mắt liền thấy được, hắn còn kém cô nhiều lắm.
Lam Diễm muốn phát hỏa, hắn thô lỗ đẩy vai cô.
Cô nhẹ nhàng tránh được.
Mặt hắn trầm xuống, tiếp tục tiến lên.
Doãn Tiểu Đao nhẹ nhàng tránh, đã cách xa hắn hai mét.
Lam Diễm kinh ngạc một chút. Hắn không nuốt trôi được cơn giận này, hướng cô tấn công.
Cô cũng không gấp.
Nhưng ngay cả vạt áo cô, hắn cũng không chạm tới.
Mười phút sau, Lam Diễm quyết định bỏ cuộc. Hắn mạnh mẽ nói," Quên đi. Cô xấu tính, ta không có hứng."
Lần chơi chốn tìm này làm hắn mệt chết, ầm ĩ một lát làm tâm tình xem
ảnh của hắn biến mất không còn bóng dáng. Hiện tại, hắn trừ ăn với ngủ, cái gì cũng không muốn làm. Hội Đồng Quản Trị nhất định muốn hắn đến
công ty làm.
Lam Diễm đi vào phòng nghỉ ngơi, ngã xuống giường.
Hắn rất muốn tiếp tục ngủ mãi mãi.
-------
Doãn Tiểu Đao ngồi trong phòng nghỉ, ngẫu nhiên lật lật báo.
Nhiệm vụ 3 năm trước của cô, so với hiện tại thú vị hơn rất nhiều.
Hồi đó cô bảo vệ một thương nhân giàu có tham gia hội nghị. Thời gian
khá ngắn, khoảng mười ngày. Thế nhưng thương nhân đó kiến thức rộng rãi, thường xuyên cùng cô nói chuyện.
Doãn Tiểu Đao tính cách trầm ổn. Cô không thích nói chuyện, thích lắng
nghe. Từ cử chỉ lời nói một người, có thể cơ bản miêu tả được tính cách.
Ví dụ giống như Lam Diễm, chính là điển hình của người nóng nảy, bộp chộp.
Cô trước đây quen biết ai đó, không như Lam Diễm. Thiếu niên kia u buồn
thanh cao, trong đôi mắt xanh luôn ẩn chứa u buồn. Vì vậy hai người này
nhất định không phải là một.
Gần tới mười một giờ, có người gõ cửa.
Doãn Tiểu Đao ngồi, không nhúc nhích. Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Lam
Diễm an toàn, những chuyện khác không nằm trong chức trách của cô.
Tiếng gõ cửa ngừng một chút, lại tiếp tục vang lên, cùng với tiếng nói có chút nôn nóng," Quản lý Lam, Hồ tiểu thư đến rồi."
Lam Diễm ngủ say như chết, không phản ứng.
Lúc này, một giọng nói sắc bén vang lên," Lam Diễm, em biết anh đang ở bên trong!"
Tiếng gõ cửa lớn hơn.
Doãn Tiểu Dao đoán, đây không phải là gõ, mà là đạp.
Bên ngoài ngày càng ầm ĩ, có nhiều âm thanh nói chuyện. Một lúc sau, không biết là ai lấy được chìa khóa, mở cửa phòng làm việc.
Tiếng bước chân dồn dập đi tới.
" Hồ tiểu thư, cô xem, quản lý Lam không có ở đây. Nếu không......?"
"Anh ấy nhất định là ở đây." Âm thanh chói tai kéo cao giong," Lam Diễm, anh ra đây gặp em!"
Sau đó, cửa phòng nghỉ bị mở ra.
"A!" Hồ tiểu thư trừng mắt," Cẩu nam nữ, giờ làm việc lại trốn ở đây vụng trộm."