Phù Lạc

Chương 50: Hương vị của nhà




Edit: Y Giai

Lúc ba người Phù Lạc đi đến trước mặt Long Hiên đế, trong mắt của hắn chợt lóe hàn quang, mâu sắc thâm trầm rất nhiều.

Long Hiên đế lại cũng mặc một bộ phục sức dân tộc bản xứ, áo choàng màu tím, hai bên xẻ tà, lộ ra ống quần màu trắng, cái mũ trên búi tóc khảm tơ vàng cùng màu, có một phong vị khác. Trên chân cũng là giầy rơm lộ ngón, nhưng khi nhìn biểu tình lãnh khốc tuấn dật của hắn, thấy thế nào cũng có chút không hòa hợp, Phù Lạc “phì” một tiếng bật cười, nếu có cameras có thể chụp được một màn này thì tốt rồi, chọc cười Long Hiên đế.

Trên khuôn mặt băng lãnh của Long Hiên đế dường như cũng hiện lên một tia xấu hổ rạn nứt, không có biện pháp nhập gia tùy tục, tới thánh lễ trên thánh địa tộc Gia Nhung, vô luận người nơi nào cũng đều phải mặc phục sức bản xứ.

Bích Ngô đeo khăn che mặt cho Phù Lạc, đoàn người đi xuống lầu, chuẩn bị dùng bữa, vừa nghĩ tới tiết Nhĩ Tát sắp bắt đầu thật hưng phấn.

Cái gọi là Mỹ Nhân cốc nhưng thật ra là một thung lũng có dãy núi bao quanh, thương nhân cơ hội đã sớm ở chung quanh cốc tạo thành con phố vòng tròn, bày đủ loại cửa hàng.

Hứng thú của Phù Lạc sớm bị mùi hương mỹ vị trên đường bay tới hấp dẫn, cho nên ngồi ở bàn ăn mài da gãi ngứa, ăn cơm rất ít. Khó khăn dưới áp lực không khí dùng xong bữa trưa, ai dùng bữa với Long Hiên đế mà không áp lực chứ, không thể nói chuyện, tư thế vĩnh viễn phải tao nhã vô cùng, thật mệt.

“Gia, ta cùng Bích Ngô Lộng Ảnh muốn đi dạo phố.” Phù Lạc cố lấy dũng khí nói.

Dừng ở trong mắt Long Hiên đế lại là hai người Bích Ngô Lộng Ảnh ở phía sau Phù Lạc mãnh liệt lắc đầu, tỏ vẻ không phải chúng ta muốn đi.

Gật gật đầu, Phù Lạc như được đại xá.

Phù Lạc một tay kéo một người, như con bướm hoa vui vẻ chạy đi, mà ba người Long Hiên đế thì ngồi ở lầu hai một gian trà thưởng thức “Trà Nhĩ Tát” bỏ thêm sữa ngựa.

Phù Lạc vui vẻ chạy đến trước cửa hàng một nhà bán thịt nướng, phía trước đã đầy ắp người, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng bằng hương vị, Phù Lạc cảm thấy thật sự rất giống xâu thịt dê nướng Tân Cương, phấn lưỡi không an phận liếm liếm môi.

Hai tay dùng sức tách ra, linh hoạt lao vào đống người, việc này đối với Phù Lạc ăn quen quán ven đường mà nói không phải việc khó, ai bảo nàng thân mình nhỏ xinh chứ. Miệng thì ồn ào: “Thực xin lỗi, xin nhường cho.”

Rất nhanh đã chen đến phía trước nhất, “Cho hai mươi xâu.” Phù Lạc hai tay năm ngón tay chia ra, ở trước mặt lão bản mạnh mẽ quơ, sợ người nướng thịt bận rộn không nhìn thấy.

Lão bản ngẩng đầu nhìn xem chủ nhân của giọng nói ngọt ngào này, hai mươi xâu, ăn được hết à?

“Mỗi người hạn mua năm xâu.” Lão bản cũng rất khốc.

Phù Lạc ngã xuống đất, này, lão bản này là từ hiện đại tới à, hạn mua? Hạn mua trên thương trường của người ta cũng là vì hấp dẫn càng nhiều con cá ngốc, hạn mua của lão bản này, còn đúng là hạn mua.

“Được, cho năm xâu trước.” Phù Lạc thỏa hiệp.

Nhìn ánh sao trông ánh trăng, cuối cùng là nghía đến Bích Ngô Lộng Ảnh, hai người chen chúc, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

“Phu nhân ~~” Lộng Ảnh nén giận còn chưa kịp thốt ra, chợt nghe giọng nói Phù Lạc so với gõ chiêng còn vang hơn: “Cho thêm mười xâu.” Phù Lạc đem Bích Ngô Lộng Ảnh kéo đến trước mặt lão bản, tỏ vẻ đây là hai người.

Cuối cùng Phù Lạc cười đến vẻ mặt nở hoa ôm mười lăm xâu thịt nướng ở dưới sự mở đường của Bích Ngô Lộng Ảnh mà đi ra khỏi đám người.

Đi đến trên cỏ bên cạnh, Phù Lạc tháo bỏ cái khăn che mặt, hai tay giơ lên cắn.

“Phu nhân, khăn mặt này không thể tháo.” Bích Ngô nói.

“Ai nha, ngươi xem cô nương người ta, mỗi người đều trong veo như nước, đeo cái khăn che mặt mới là cổ quái đó, hơn nữa mang theo cái kia, sao có thể ăn sảng khoái được.”

Bích Ngô thực hoài nghi nữ tử trước mắt cùng vị trong cung kia không phải là một người.

Rất nhanh Phù Lạc đã tiêu diệt xong năm xâu của mình, sau đó nhìn nhìn Lộng Ảnh dễ khi dễ: “Ngươi vóc dáng nhỏ như vậy, nhất định ăn không hết ha, không bằng ta giúp ngươi ăn mấy xâu này đi.”

Kết quả lấy cả bốn xâu, may mắn còn lương tâm để cho nàng ta một xâu, Bích Ngô tự nhiên cũng cống hiến ra.

Thịt thơm, ớt thơm, trời ạ, xâu thịt nướng đến chảy mỡ, thật là làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Phù Lạc ăn hết, đem năm ngón tay cẩn thận liếm xong rồi không nói, còn bất chợt đem ngón tay cầm lên hôn, hương vị à.

Nếu muốn hỏi nàng không phải ăn chay à? Sau khi trải qua cuộc sống lãnh cung cùng trắc điện Hoán Thanh, nàng đã yêu ăn thịt.

Tuy Bích Ngô Lộng Ảnh cảm thấy xâu thịt kia ăn cũng ngon, nhưng ăn quen sơn hào hải vị rồi, món ăn mỹ vị quý và lạ thì chủ tử cũng không đến mức như vậy chứ.

Các nàng nào biết rằng kia xâu thịt kia gợi lên lưu luyến đối với cố hương của Phù Lạc.

Bởi vì hình tượng Phù Lạc quá mức tươi sáng, lão bản khô khan như thế nào cũng không chịu bán thêm xâu thịt cho Phù Lạc, tức giận đến dậm chân. Mà người ta muốn chính là muốn làm hết khả năng để nhiều người được ăn mỹ vị nhân gian này, thành công tuyên truyền, ngươi đừng nói, thật đúng là cung không đủ cầu. Chứng kiến hàng tồn càng ngày càng ít, Phù Lạc quyết tâm.

Trở lại bên người Long Hiên đế.

“Trở về phòng đi.” Long Hiên đế lạnh lùng nói.

“Gia ~” Phù Lạc tiến lên bắt lấy tay Long Hiên đế, “Trên đường có một nhà nướng thịt ăn rất ngon, đáng tiếc lão bản kia chỉ bán mỗi người năm xâu.” Nói xong còn chớp chớp miệng, chưa thoả mãn liếm liếm bên môi, con ngươi Long Hiên đế lóe ra tia sáng màu tím.

“Gia, để quản gia cùng hắc y lại đến mua mười xâu đi.” Phù Lạc làm nũng lay tay Long Hiên đế, sức mạnh mỹ thực quả nhiên là cường đại.

“Liên Tinh.” Long Hiên đế sửa lại, Phù Lạc dại ra năm giây mới phản ứng kịp, hắn là nói soái ca hắc y kia tên Liên Tinh?

“Ăn rất ngon?” Long Hiên đế nhíu mày.

“Thật sự ăn rất ngon.” Phù Lạc ra hiệu cho Bích Ngô Lộng Ảnh, hai người khẽ gật đầu, nhưng Long Hiên đế cũng sẽ không cho là ăn ngon.

Phù Lạc nhìn hai người các nàng không đủ sức thuyết phục, giống như hiến vật quý để tay dưới mũi Long Hiên đế, “Có phải rất thơm hay không?”

Long Hiên đế ghét bỏ hất tay, Vạn quản gia lập tức đưa khăn tay tuyết trắng cho hắn chà lau cánh tay.

Phù Lạc lại hô to, xã hội phong kiến vạn ác, lão bản vạn ác.

“Gia ~” âm cuối thật dài. Phù Lạc thực ủy khuất nhìn Long Hiên đế.

Hắn xoa xoa mày, “Đi thôi.”

Phù Lạc hoan hô một tiếng, ôm lấy tay Long Hiên đế bỏ chạy, nhiều thêm năm xâu cũng không tệ.

Lúc này đây chui vào đống người dễ dàng ngoài ý muốn, nàng, chủ yếu là không thấy được người chung quanh Long Hiên đế giống như điện giật bị bắn ra.

“Lão bản mười lăm xâu.”

Lão bản rất không kiên nhẫn nhìn nơi phát ra thanh âm này, không có biện pháp, ai bảo nàng năm lần bảy lượt muốn bịp bợm xâu thịt.

Đang muốn phản bác, nói số lượng.

Chỉ thấy Phù Lạc rất khoa trương lấy tay họa trong không khí Long Hiên đế cùng hai người Vạn Toàn bên cạnh.

Phù Lạc rất vui vẻ cầm lấy mười lăm xâu thịt nướng, coi thường biểu tình người nào đó bên cạnh sắp nổi lên mưa gió.

Ai, lão bản này cũng không phải người thành thật, phân lượng mỗi xâu thịt đều không nhiều lắm, bằng không Phù Lạc cũng không cần đắc tội người lãnh đạo trực tiếp của mình.

Vạn Toàn cùng Liên Tinh đều rất đáng thương được chia một xâu, mà Liên Tinh một biểu tình khinh thường, cuối cùng để Phù Lạc lấy luôn một xâu còn lại.

“Gia, người có muốn thử một chút hay không?” Phù Lạc lấy lòng nói.

Kinh ngạc phát hiện trong mắt Long Hiên đế lại có thể hiện lên một tia hoa lửa ghen ghét, “Không ăn.”

Cuối cùng Phù Lạc thỏa mãn vỗ vỗ bụng.

“Như vậy rất khó coi.” Long Hiên đế quay đầu hướng Phù Lạc ném những lời này.

Toàn bộ tâm tình tốt đều bị phá hư.

Trở lại trong phòng, sắc mặt Long Hiên đế không tốt ngồi ở bên giường, Phù Lạc không biết hắn tức giận vì cái gì.

“Lại đây.”

Phù Lạc ngoan ngoãn đi qua.

Hắn đột nhiên kéo nàng một cái, ôm vào trong lòng, nếm đôi môi đã khát vọng một ngày.

Đầu lưỡi tùy ý dây dưa, mút vào.

Long Hiên đế ngẩng đầu: “Hương vị, bình thường.” Phù Lạc biết hắn nói đến hương vị thịt nướng lưu lại.

Long Hiên đế mang theo dục vọng lại hôn xuống.

“Đừng.” Phù Lạc ở trong miệng của hắn hàm hồ phun từ.

Hắn cảm giác được phản kháng của nàng, ngược lại càng thêm phấn khởi, so với mỗi lần trước kia đều phấn khởi hơn, bởi vì nàng phản kháng.

Ai, sớm biết phản kháng có hiệu quả như vậy, Phù Lạc cũng không cần tốn tâm tư ở trên giường lấy lòng hắn.

Có điều nói đi thì nói lại, Phù Lạc căn bản không nghĩ tới việc phản kháng ở chuyện này, dù sao kết cục đều như nhau, vì sao phải phản kháng?

Hôm nay lại khác, nếu ở trên người lưu lại dấu vết, mặc quần áo lộ ra như thế, làm sao đi ra ngoài gặp người đây?

Lần lượt tránh né, lần lượt bắt quay về, một lần so với một lần càng thêm mãnh liệt, không dám lớn tiếng gọi to, chỉ có thể lần lượt hóa thành nức nở trầm thấp.

Đổi lại xác thực càng thêm hưng phấn chạy nước rút.

Thẳng đến khi thân thể không chịu nổi ngất đi, chẳng lẽ không khí ngoài cung còn có hiệu quả tráng dương? Ý nghĩ cuối cùng trước khi Phù Lạc ngất.

Đương nhiên không phải là nói trước kia Long Hiên đế không đủ uy mãnh, mà là nói hắn hôm nay càng thêm uy mãnh mà thôi.