Phù Lạc

Chương 30: Đêm ở lãnh cung




Sau tiệc tối, tất cả mọi người phải đi theo hoàng thượng đi Quan Tinh lâu xem biểu diễn pháo hoa.

Tối nay biểu tình trên mặt hoàng thượng vô cùng nhu hòa, tất cả mọi người có thể cảm giác tâm tình của hắn đặc biệt tốt, đây chính là chuyện rất không tầm thường, hắn cơ hồ khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy được tâm tình của hắn rất tốt.

Vì thế tất cả thái giám cung nữ lớn nhỏ trong cung đều vô cùng cảm tạ Dự vương phi đến, xem ánh mắt của nàng, kính ngưỡng như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không ngừng.

Khi Phù Lạc đi tới đúng lúc chứng kiến mấy cung nữ vây quanh Lộng Ảnh ríu rít nói chuyện.

“Ta nói ai có phúc khí như vậy, người xấu xí với khuôn mặt bị thương lại có thể làm thị nữ, thì ra là Phù Hòa nữ à.” Đối với ba chữ Phù Hòa nữ đều là một bộ không để vào mắt.

“Bên cạnh một Hòa nữ thì có thể có cái gì tốt, muốn ta nói vẫn là Hiền phi nương nương biết dạy dỗ người nhất, xem bộ dáng xinh đẹp của Lan Huệ tỷ tỷ là biết, không chừng ngày nào đó liền bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng đó.” Vừa rồi người nói châm chọc Phù Lạc chính là cung nữ nhị đẳng Lan Huệ bên người Lan Hiền phi, hiện tại người trả lời dường như là người bên cạnh Tằng Tiểu Nghĩa.

Một cung nữ càng quá phận nâng cằm Lộng Ảnh lên, tấm tắc nói: “Đúng là một người xấu xí, cũng không sợ đi ra sẽ khiến hoàng thượng kinh sợ, đây chính là tội mất đầu mà.”

Phù Lạc đi lên phía trước, đánh vào cái tay kia, “Lộng Ảnh nhà ta cho dù bị thương ở mặt, cũng vẫn đẹp hơn so với bất kỳ người nào.”

Nói xong kéo Lộng Ảnh đi, nhưng không phải theo đoàn người đi về hướng Quan Tinh lâu, mà là quay người vào điện Lê Nguyên.

“Lộng Ảnh, mau, lấy túi tiền ra, thừa dịp tiểu thái giám nơi này đi ra ngoài xem náo nhiệt, chúng ta nhanh chóng lấy đồ.”

Động tác hai người thuần thục trong bóng tối tới một bàn gần cửa vơ vét chung quanh một phen mới thôi.

“Lộng Ảnh, ngày mai chúng ta sẽ không lo không có đồ ăn ngon rồi.” Phù Lạc cao hứng cong mắt cười như trăng rằm, lúc nghèo khó, thì thỏa mãn đến rất dễ dàng.

Lộng Ảnh cũng cao hứng theo, tiểu chủ cuối cùng cũng có thể không cần ăn bánh bao trắng không nhân vài ngày rồi.

Hai người vừa ra khỏi cửa, liền chứng kiến pháo hoa sáng lấp lánh đẹp mắt trên bầu trời, Lộng Ảnh cho tới bây giờ chưa từng xem qua, vẻ mặt si mê.

Phù Lạc đành phải nói: “Lộng Ảnh, ngươi đi tìm một chỗ xem pháo hoa đi, ta đi về trước.” Kéo theo một túi thức ăn lớn xem pháo hoa không phải là một hành động sáng suốt.

Lộng Ảnh từ chối nhiều lần, nhưng không cự tuyệt được Phù Lạc an ủi cùng pháo hoa hấp dẫn.

Phù Lạc một người lén lút đi tới đống núi giả thì tùy tay ném một đồ vào trong nước, trong lúc bất tri bất giác nơi đó dường như đã trở thành nơi tập trung đồ nàng trộm ở trong cung. Không phải không biết là rất nguy hiểm, chỉ là như thế nào cũng không kiềm nén được dục vọng ăn cắp.

Trở lại Viện Hoán Thanh yên ắng, Phù Lạc xoa nhẹ bả vai bởi vì vác đồ mà bị đau, đem đống đồ đều lấy ra rồi phân loại cất kỹ, lại mang nửa túi đồ đi về hướng “cung Dưỡng Đức”.

Thủ vệ thái giám đã sớm không biết đi đâu, phỏng chừng cũng là đi xem pháo hoa, dù sao trong lãnh cung cũng không còn mấy người, đều điên, hoặc chết cả.

Phù Lạc cố sức đẩy cổng chính ra.

Đi đến chỗ ở của Uyển phi thì nước mắt nhất thời che mờ hai mắt.

Uyển phi vô lực tựa vào bên giường, tiểu Tư Du bưng bát cơm bị vỡ đang say sưa ăn cái gì. Trong chén đen thui có vài giọt nước, Phù Lạc biết, cũng đã nếm qua. Tiểu thái giám đưa cơm có việc, vẫn luôn dùng nước gạo phái người trong cung đưa đến, việc mà gã bận rộn dường như rất nhiều.

“Dì, dì tới rồi, dì xem đồ ăn ngày hôm nay rất ngon, Tư Du còn được ăn một miếng thịt đó.”

Phù Lạc chạy qua gắt gao ôm lấy tiểu Tư Du, “Tư Du, Tư Du, đứa nhỏ đáng thương của ta.”

“Dì, đừng khóc, Tư Du ăn rất ngon mà.” Tư Du ngốc lấy tay lau nước mắt cho Phù Lạc.

Nhìn thấy kim chi ngọc diệp vốn nên kiện kiện khang khang lớn dần hiện giờ lại ở trong này ăn nước gạo. Phù Lạc không phải không nghĩ tới muốn nói cho hoàng thượng, hắn còn có đứa nhỏ ở lãnh cung, nhưng lại nghĩ tới nếu hoàng thượng đón Tư Du đi rồi, như vậy Uyển phi nhất định sẽ đau muốn chết, mạng không lâu dài.

Ở trong lãnh cung, Phù Lạc đã sớm quyết định phải thoát khỏi những ngày sợ đói, sợ lạnh này. Nhớ tới hiện đại bản thân kén chọn, cha mẹ sẽ luôn từ ái nói, con chính là chưa từng bị đói bụng, khi đói bụng cái gì cũng đều nuốt trôi, thật hy vọng con cũng từng trải qua những ngày đói bụng đó, không thể tưởng được hôm nay một câu thành quẻ. Trong lòng Phù Lạc chua xót một trận, may mắn cha mẹ không biết cuộc sống bây giờ của mình.

“Hòa nữ tiểu chủ, thân phận của người hiện giờ khác biệt, sao lại có thể tới địa phương xui xẻo này.” Uyển phi vội vàng nén giận.

“Nói bậy. Nếu ngày đó không phải tỷ tỷ giúp đỡ, muội muội làm sao có thể sống đến bây giờ. Trong lòng muội muội vĩnh viễn không quên được đại ân đại đức của tỷ tỷ. Nếu không phải tỷ vì giúp đỡ ta, làm sao phải chịu đói.” Bộ dạng hiện giờ của Uyển phi, vừa nhìn đã biết là chưa ăn cơm.

“Nương, nương đói sao? Nương chưa ăn cơm à? Không phải nương nói nương ăn cơm rồi sao?” Tiểu Tư Du khó hiểu nhìn Uyển phi.

“Nương ăn qua rồi, chỉ là nhìn thấy Tư Du ăn lại thấy đói.”

Phù Lạc cầm bát của Tư Du, “Hôm nay chúng ta không ăn cái này, xem ta mang cái gì cho tiểu Tư Du nè.”

Phù Lạc lấy điểm tâm, thịt khô mang đến từ dạ yến ra.

“Oa, thoạt nhìn ăn rất ngon nha, nương?” Tư Du rất hiểu chuyện nhìn Uyển phi.

“Cám ơn muội.” Uyển phi cũng không khước từ. Đứng dậy đem đồ ăn cất kỹ, lại chia ra một ít cho Tư Du cùng chính nàng ăn.

Tư Du thỏa mãn liếm liếm ngón tay của mình, “Nương, Tư Du còn muốn ăn một khối bánh màu xanh biếc kia.”

“Tư Du ngoan, ngày mai tiếp tục ăn có được không.” Uyển phi trìu mến nhìn Tư Du.

Phù Lạc nhẹ nhàng đứng dậy, “Tỷ tỷ, giờ không còn sớm, ta đi về trước.”

“Ừ.”

Phù Lạc xoay người lại hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Du, nhẹ nói “Tư Du ngoan, chăm sóc tốt mẫu thân, dì ở tại Viện Hoán Thanh, nếu như sau này có chuyện gì thì chạy ra ngoài tìm dì được không?”

“Tư Du nhớ rồi.”

Hai người bí mật ngoắc tay.

Lúc trở lại Viện Hoán Thanh, tiểu nha đầu Lộng Ảnh vẫn còn chưa về, không khỏi cảm thán mấy đứa nhỏ đúng là thích náo nhiệt.

Phù Lạc tĩnh tọa trên ghế đá ở trong sân, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng.

Bỗng quỳ xuống đất tạo thành chữ thập nói: “Minh Nguyệt tiên tử, tín nữ Phù Lạc khẩn cầu tiên tử chỉ dẫn bến mê trở lại hiện đại ~~”

(hắc hắc, không trung truyền đến tiếng cười khủng bố của mỗ Đang. )

Phù Lạc vốn không tin thần linh, nhưng nghĩ lại lại thấy chính mình nếu đã có thể xuyên qua, như vậy có nhiều thứ vẫn nên thà tin là có, không thể tin là không mới tốt.

Đúng lúc này, Lộng Ảnh từ cửa hông hưng phấn chạy vào, biểu tình bát quái kia chỉ thiếu điều chưa nói “Phụ san phụ san.”

“Tiểu chủ, Yến Thục nghi đêm nay đẻ non.”

“Vì sao?”

“Lúc tất cả mọi người ở Quan Tinh, không biết là ai đẩy Yến Thục nghi một cái, nàng ta liền lăn xuống cầu thang, kết quả thái y đến chẩn đoán bệnh, nói nàng ta đẻ non. Bản thân Yến Thục nghi cũng không biết mình có thai, khóc đến huyên náo ồn ào. Hoàng thượng giận dữ, mắng Hiền phi nương nương. Sau lại nói vì ngăn chặn sau này tranh giành tình nhân lấy mất mạng người trong hậu cung, cho nên mệnh cho Hiền phi sau này chưởng quản phi tần trong cung luân phiên thị tẩm, phải mưa móc cùng chiếm, để công bằng.”

Phù Lạc nghe mà sững sờ sửng sốt, xem ra đêm nay đã bỏ lỡ rất nhiều vở kịch hay.

“Vậy, đã tra ra ai đẩy Yến Thục nghi chưa?”

“Không có, tiểu chủ cảm thấy sẽ là ai, Tĩnh phi? Nhưng mà Tĩnh phi nương nương thoạt nhìn giống như tiên tử, đâu dễ dàng làm loại chuyện thương thiên hại lí này chứ, theo Lộng Ảnh nghĩ, nhất định là Lệ Tiệp dư.”

Phù Lạc nhéo nhéo mặt Lộng Ảnh, “Theo ta thì, hoàng thượng hẳn nên để cho Lộng Ảnh nhà ta đi làm Hình bộ Thượng thư mới phải, nhanh như vậy đã phán đoán được đại án rồi.”

“Tiểu chủ.” Lộng Ảnh không thuận theo gãi ngứa Phù Lạc.

Hi hi ha ha một trận, liền ngủ, một đêm im lặng.

Mấy ngày sau Yến Thục nghi mệnh cho toàn bộ tần phi cấp bậc thấp hơn nàng ta, mang theo cung nữ có mặt trong dạ yến Trung thu ngày đó đến cung Phúc Du của nàng ta.