Bạch Dương cũng không có cái kiểu “thích rồi thì hờ hững mấy buổi cho anh lo lắng”. Cậu chỉ muốn 24 tiếng mỗi ngày đều bám dính lấy anh, thế nhưng Việt Hành lại chẳng biết điều đó.
Từ sau hôm anh bảo sẽ để dành một vị trí “người bên cạnh” cho Bạch Dương thì cậu không tới tìm anh nữa.
Việt Hành chờ mấy ngày không thấy Bạch Dương mang cơm đến cho mình thì cũng có chút nhấp nhổm. Sau khi tan làm, anh bèn gọi điện cho cậu.
“Anh Việt,” Bạch Dương rất nhanh đã nhấc máy nhưng tốc độ nói còn nhanh hơn, “Lát em gọi lại cho anh nhé? Bên em giờ hơi bận.”
Lời mới cùng đi ăn tối nay tới cửa miệng của Việt Hành rồi lại chẳng thể thốt ra, chỉ đành nuốt trở vào.
“Thế em làm việc trước đi,” Việt Hành nói, “Lát hẵng gọi.”
Bạch Dương vâng vâng dạ dạ mấy câu rồi nhanh chóng cúp máy. Việt Hành nghe tiếng tút tút trong điện thoại, suy nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, rốt cuộc một cửa tiệm buôn bán đồ cổ thì có gì để bận rộn tới vậy.
Thật ra mà nói thì cửa tiệm đồ cổ đúng là không phải quá mức bận rộn nhưng Lộ Hướng Đông có ý muốn đào tạo cậu nên bình thường khách hàng hay hàng hóa tới đều do cậu xử lý.
Từ sau khi bắt đầu dạy cậu về chạm khắc hồi mấy năm trước thì ý định này của Lộ Hướng Đông càng được thể hiện rõ hơn.
Cửa hàng có diện tích rất lớn, Lộ Hướng Đông làm một phòng công cụ trong tiệm để Bạch Dương có thể vừa trông tiệm vừa rèn luyện tay nghề.
Cảnh tượng chạm ngọc khắc đá vốn luôn rất thu hút ánh mắt người khác. Bạch Dương còn có ngoại hình ưa nhìn, cứ ngồi ở đó là khách khứa đến đều phải dừng lại ngắm cậu.
Lâu dần cũng có không ít khách hàng muốn nhờ cậu điêu khắc giúp vài món đồ.
Bạch Dương không có mắc cái bệnh anh già lập dị “Tôi đây không nhận việc chạm khắc, nếu có cũng chỉ vì mình Đường Thời thôi” của Lộ Hướng Đông. Cứ ai ngỏ ý là cậu đều sẽ chấp nhận nhưng vật liệu buộc phải chọn trong tiệm.
Vốn Lộ Hướng Đông không muốn kết hợp kinh doanh cả đồ cổ và ngọc thạch nhưng y không chịu nổi sự nài nỉ tỉ tê cả ngày của Bạch Dương, chỉ đành đồng ý.
Việc kinh doanh của cửa tiệm trước giờ không hề ế ẩm, cậu còn nhận làm thêm công việc chạm khắc này, tuy làm theo đơn đặt hàng nhưng một khi Lộ Hướng Đông đi vắng thì chắc chắn một mình cậu làm không xuể.
Lúc Việt Hành gọi tới, cậu đang chọn vật liệu cùng khách nên thật sự không rảnh rỗi.
Tối đến, sau khi cửa tiệm đóng cửa, cậu còn phải phác thảo một vài bản vẽ gửi cho khách hàng nên về nhà rồi mới gọi lại cho Việt Hành được.
“Em xong việc rồi à?” Việt Hành hỏi.
Giọng anh rất trầm, khi truyền qua điện thoại sẽ mang theo một sự quyến rũ vô cùng. Bạch Dương nghe mà vành tai nóng bừng.
“Xong rồi ạ,” Bạch Dương bổ nhào lên giường, “Mệt quá đi thôi.”
“Có thể nghe ra,” Việt Hành nói, “Không ồn ào nữa rồi.”
Bạch Dương nghe vậy thì bật cười, “Em ồn ào lúc nào chứ.”
Việt Hành cũng không bóc trần cậu, chỉ hỏi, “Sao mấy nay em bận thế?”
“Sư phụ đi vắng,” Bạch Dương xoay người, để điện thoại ở dưới tai, “Trong tiệm còn mình em thôi.”
“Vất vả rồi,” Việt Hành mỉm cười, “Khi nào hết bận thì tôi sẽ dẫn em đi ăn.”
Bạch Dương thấy anh nói vậy thì cười he he mãi nửa ngày. Việt Hành hỏi cậu, “Em cười gì vậy?”
“Anh Việt ơi,” Bạch Dương gõ đầu ngón tay lên màn hình điện thoại, chậm rãi hỏi, “Anh nhớ em phải không?”
Việt Hành ở đầu bên này điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó mới “Ừ” một tiếng thật khẽ.
Bạch Dương cũng im lặng theo anh. Hai người họ đều không cúp máy, dây dưa mãi một lúc thì Việt Hành khẽ hắng giọng.
Bạch Dương cầm điện thoại ngồi dậy, chờ xem anh nói gì.
“Bạch Dương này,” Việt Hành cười hỏi, “Tuần sau liệu em có hoàn thành xong công việc được không?”
“Không chắc nữa,” Bạch Dương ngẫm thử, “Không biết anh em khi nào mới về nữa.”
“Vậy sao,” Việt Hành cố tình tỏ ra có chút tiếc nuối, “Tôi còn định sinh nhật sẽ mời em ăn bữa cơm chứ.”
“Hả? Ai cơ!” Bạch Dương lập tức bật dậy, “Sinh nhật anh! Em đi đi đi đi đi! Chắc chắn em đi!”
Việt Hành nhịn cười, làm bộ làm tịch hỏi, “Không phải em chưa xong việc sao? Không kinh doanh nữa à?”
“Sẽ làm xong!” Bạch Dương chỉ còn thiếu nước chạy tới gào thẳng vào tai Việt Hành, “Không xong thì đóng cửa! Dù sao sư phụ em cũng không thiếu một cửa tiệm này! Sập tiệm thì cho sập thôi!”
Sập tiệm thì không có khả năng rồi, vì hôm sau Lộ Hướng Đông đã về.
Bạch Dương đang ngồi trông tiệm, tính toán xem hôm sinh nhật Việt Hành cậu phải làm gì mới có thể đi được. Vừa thấy Lộ Hướng Đông về là cậu lập tức chạy ra ôm chầm lấy y, “Anh! Em nhớ anh quá đi!”
Tóc của Lộ Hướng Đông bị cậu tóm chặt, da đầu căng đau, bèn đẩy cậu ra, “Em ăn phải cơm thiu à?”
Bạch Dương chẳng sợ mấy lời của y, cười hì hì rồi đẩy Lộ Hướng Đông ngồi xuống ghế, bóp vai cho y, “Không ăn cơm thiu thì cũng nhớ anh mà.”
Lộ Hướng Đông quay đầu nhìn cậu, “Nói đi, có chuyện gì?”
“Có chuyện gì đâu ạ,” Bạch Dương bóp vai cho Lộ Hướng Đông ở mức độ phù hợp, “Anh về nhà chưa ạ? Đã gặp anh Đường chưa?”
“Bác sĩ Đường đang ở Trung tâm tư vấn rồi,” Lộ Hướng Đông đáp, “Anh từ đó qua đây.”
“Em biết ngay anh về sẽ không gặp em đầu tiên đâu mà,” Bạch Dương bĩu môi, giả bộ bị tổn thương, “Em ghen rồi.”
Lộ Hướng Đông lật tay vỗ lên hông cậu, “Chú mày ăn nói hẳn hoi cho anh.”
Bạch Dương cũng không đùa cợt nữa, bắt đầu báo cáo với Lộ Hướng Đông về tình hình cửa tiệm mấy hôm nay. Lúc cậu đang nói tới chuyện hôm qua cửa tiệm bán được viên phỉ thúy Nam Tề thì Lộ Hướng Đông cắt ngang lời cậu.
(Nam Tề: tiếng Trung là “南齐”, đây là một mỏ đá quý mới nằm phía Nam hồ Indawgyi, tỉnh Kachin, Myanmar. Do không kiếm được tên chính xác trong tiếng Myanmar nên mình sẽ để tạm tên phiên âm tiếng Trung nhé, nếu bạn nào có thông tin có thể góp ý để mình điều chỉnh)
Y lấy từ trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ, đưa cho Bạch Dương, “Cho em đấy.”
Bạch Dương cười hì hì nhận lấy, nhưng vừa mở ra thì lập tức thu lại nụ cười.
Bên trong là một mảnh phỉ thúy đen [1] to tầm lòng bàn tay, dày khoảng 1cm, chỉ nhìn bề ngoại cũng biết là hàng tốt.
Bạch Dương nhìn Lộ Hướng Đông rồi bước vội tới bên bàn. Khi rọi đèn lên, mảnh ngọc vừa trong vừa xanh, gần như không chút bọt khí. Mảnh ngọc đạt chất lượng như này rất hiếm thấy trên thị trường.
Mấy năm nay cậu đi theo Lộ Hướng Đông đã được thấy rất nhiều, theo lý mà nói không nên thảng thốt đến vậy. Nhưng cậu cũng biết, vật liệu làm nên chiếc khấu bình an mà Đường Thời vẫn đeo không tốt bằng mảnh trên tay cậu.
Bạch Dương hắng giọng, “Có thích hợp không anh? Đồ tốt thế này anh không tặng anh Đường ạ?”
Lộ Hướng Đông quay đầu nhìn cậu rồi vẫy tay bảo cậu lại đây.
Bạch Dương bước qua, đứng nghiêm trước mặt Lộ Hướng Đông.
“Cầm chắc chưa?” Lộ Hướng Đông chỉ mảnh ngọc trong tay cậu.
“Chắc rồi ạ.” Bạch Dương gật đầu rồi hơi nắm lấy mảnh ngọc trong tay.
Cậu vừa dứt lời, Lộ Hướng Đông bèn nhấc chân lên đạp. Y đạp không mạnh, cũng chỉ chạm một cái lên cẳng chân cậu nhưng vì bất ngờ nên Bạch Dương vẫn loạng choạng lùi ra sau hai bước.
“Sao thế ạ?” Bạch Dương lại di chuyển trở về, ngồi thụp xuống trước mặt Lộ Hướng Đông.
Lộ Hướng Đông nhìn cậu một lúc rồi vươn tay xoa đầu cậu, những sợi tóc ngắn đâm vào tay châm chích.
“Chú mày thua kém bác sĩ Đường ở chỗ nào hả?” Lộ Hướng Đông nói, “Một người là người yêu anh, một người là học trò một tay anh nuôi lớn mà chú mày dám nói thế hả?”
Bạch Dương mếu máo, giọng run run, “Em không có ý đó mà.”
Lộ Hướng Đông nói tiếp, “Người nhà anh chỉ có hai người là em với bác sĩ Đường thôi. Mảnh ngọc của bác sĩ Đường là do ông nội anh để lại, còn mảnh của em là do vị phụ huynh này chọn cho em.”
“Bác sĩ Đường có thì em cũng sẽ có.” Lộ Hướng Đông nói.
Khóe mắt Bạch Dương cay cay. Cậu đứng dậy, cố ý chen lời, “Thế mảnh này của em có phải cũng để truyền lại cho vợ không ạ?”
Lộ Hướng Đông hừ một tiếng, hờ hững bảo, “Em cứ kiếm được vợ trước đã rồi hẵng nói.”
- Chú thích: