Phụ Huynh

Chương 7




Buổi tối hai người hẹn nhau ở nhà hàng kia, vẫn ở căn phòng VIP Việt Hành đã đặt lần trước.

Phòng VIP khá rộng rãi nhưng sau khi gọi món xong, Bạch Dương lại đi vòng qua rồi ngồi xuống bên cạnh Việt Hành.

“Chen chúc như này không thấy nóng à.” Việt Hành đang làm nóng chén, thấy cậu không chút ngại ngùng như thế thì liếc mắt nhìn qua.

“Phải xem là chen chúc với ai,” Bạch Dương nhận lấy ấm nước cùng chén từ tay anh, cũng học theo anh làm nóng chén, “Em với anh thì không gọi là chen chúc mà là….. nên cũng không nóng.”

Mấy chữ giữa câu cậu nói lấp lửng, Việt Hành nghe không rõ nên hỏi lại, “Gì cơ?”

Bạch Dương cầm ấm nước nhìn thoáng qua anh, khẽ bảo, “Anh mà nghe rõ là sẽ đánh em.”

Việt Hành híp mắt nhìn cậu, “Tôi từng đánh em sao?”

“Cái đấy thì chưa,” Bạch Dương đặt chiếc chén đã làm nóng tới trước mặt Việt Hành, “Nhưng sư phụ em bảo em cứ mở miệng ra là thấy ngứa đón.”

Mỗi khi nhắc tới sư phụ là cả người Bạch Dương sẽ thả lỏng, giọng điệu cũng rất thân thiết. Việt Hành bật cười, hỏi, “Thân thiết với sư phụ như thế mà vẫn sợ sao?”

“Dạ,” Bạch Dương gật đầu rồi cũng cười theo anh, sau đó cậu đặt ấm xuống, xòe tay ra tính thử, “Tám năm rồi. Em theo sư phụ từ hồi 15 tuổi.”

“Em không còn cha mẹ,” Bạch Dương nói tiếp, “Là sư phụ thương em.”

Việt Hành gật đầu rồi cũng không hỏi nhiều, sợ nhắc tới chuyện khiến cậu đau lòng. Đúng lúc ấy nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào, hai người không tiếp tục chủ đề này nữa.

Ăn uống được tầm tầm thì Bạch Dương cầm khăn lên lau miệng rồi bảo, “Sao anh lại coi thường sườn xào chua ngọt của em chứ, ngon hơn cái này mà.”

Việt Hành cũng cầm khăn, dỗ cậu, “Phải, em nấu ngon.”

Bạch Dương bèn quấy lấy, hỏi, “Thế ngày kia anh ăn gì? Để em nấu rồi mang tới cho anh.”

“Không phải em bảo những món em biết đều đã nấu cả rồi sao?” Việt Hành nhướn mày, cố ý hỏi vậy.

“Em vẫn có thể chỉ nấu độc một món đó mà,” Bạch Dương cong khóe miệng, dựa vào lưng ghế phía sau, “Mai em sẽ học nấu món mới.”

“Thế em nói trước đi,” Việt Hành hỏi, “Mai học nấu món nào? Em nói rồi tôi sẽ chọn món.”

Bạch Dương đột nhiên im bặt. Việt Hành chờ một lúc không thấy cậu trả lời thì nghiêng đầu nhìn cậu.

Bạch Dương đang nhìn về phía anh. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau rồi cậu chợt nhếch mép cười.

“Anh Việt à,” Bạch Dương ngồi thẳng dậy rồi dựa về phía anh, “Thật ra anh rất thích em.”

Việt Hành nhìn cậu không nói gì, mãi một lúc sau mới nhấc ấm trà, rót chén nước rồi uống thật chậm rãi.

“Em tới công ty anh một tháng nay rồi,” Bạch Dương nói, “Chưa từng thấy đề cập bên cạnh sếp Việt có bóng dáng ai.”

“Anh Việt,” Bạch Dương cầm lấy chiếc chén của anh, xoay xoay trong tay rồi uống cạn, “Anh thấy em được không?”

Chiếc chén của anh bị cậu lấy mất. Trong tay đột nhiên trống rỗng khiến lòng anh có chút trống trải, tuy chưa tới mức căng thẳng nhưng cũng có phần không thoải mái.

Anh hơn Bạch Dương 7 tuổi, dù nói thế nào thì mọi chuyện cũng nên do anh đi trước dẫn bước. Thế nhưng trong phương diện tình cảm, anh lại không thông suốt bằng Bạch Dương.

Cũng có lẽ vì cậu còn trẻ nên chuyện gì cũng có thể nói ra thành lời, thích thì theo đuổi mà nếu một ngày kia không thích nữa thì chia tay.

Nhưng Việt Hành không vậy được.

Anh 29 tuổi rồi, chẳng có thời gian lẫn hơi sức để cùng cậu nhóc chơi trò chơi tình ái. Nếu tới lúc đó Bạch Dương thật sự phủi mông rời đi thì anh sẽ không thể phóng khoáng như vậy được.

Việt Hành nhìn Bạch Dương, với tay lấy điếu thuốc trên bàn rồi châm lửa, “Được thì được.”

Đây là câu trả lời cho câu hỏi “Anh thấy em có được không” của Bạch Dương. Anh đang tính nói tiếp nhưng lại bị cậu cướp lời.

“Dừng, dừng, dừng,” Bạch Dương cười tươi vui vẻ, “Đừng nói nhưng mà! Đừng nói nhưng mà! Đừng nói nhưng mà!”

Việt Hành không cười cùng cậu. Anh cúi người gẩy tàn thuốc rồi lại dựa lưng ra sau, “Nhưng mà……”

“Haizz! Anh Việt đúng là chẳng thú vị gì cả.” Bạch Dương cũng thả lỏng người rồi dựa lưng ra sau.

Việt Hành nhìn cậu, nói nốt những lời còn dang dở, “Nhưng mà được không có nghĩ là có khả năng.”

Bạch Dương hơi cau mày nhìn anh, không quá rõ ý anh, “Được không có nghĩa là có khả năng?”

“Định nghĩa của em về người bên cạnh,” Việt Hành nói, “Em nói tôi nghe thử xem nào.”

“Thì là đối tốt với anh, yêu đương cùng anh, ở cạnh bên anh.” Bạch Dương lầu bầu nói nhưng Việt Hành vẫn nghe thấy rõ.

“Không còn gì khác sao?” Việt Hành hỏi,

“À…” Bạch Dương không rõ có gì nữa để nói, nghĩ thêm vài giây rồi bảo, “Hết rồi.”

Việt Hành gật đầu, dụi điếu thuốc, “Vậy thì không thật phù hợp rồi.”

“Sao lại không phù hợp?” Bạch Dương có chút nôn nóng, đè tay lên bàn tay đang đặt hờ trên bàn của Việt Hành, “Thế anh nói thử xem, người bên cạnh là như thế nào?”

Lòng bàn tay Bạch Dương nóng hổi, có vài vết chai khá dày, khi đặt trên tay Việt Hành mang cảm giác tồn tại rất rõ nét.

Việt Hành cúi đầu nhìn chỗ tay đang chồng lên nhau của hai người, khẽ nhúc nhích đầu ngón tay rồi nghiêng đầu nói với cậu, “Là người nhà.”

Người bên cạnh là người nhà.

Bạch Dương lập tức sững người. Cậu ngây ra tầm vài giây rồi rút tay về.

Việt Hành cúi đầu không nhìn cậu, bỗng cảm thấy có chút khôi hài. Vừa nhắc tới cái này là Bạch Dương im bặt, anh cũng chẳng có ý muốn chơi đùa cùng cậu.

Bạch Dương không nói năng gì một lúc lâu. Việt Hành cúi đầu ngồi vậy một chốc rồi đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Anh cũng chẳng hề che giấu, sự không vui thể hiện rõ trên mặt, như thể đang trách nhóc Bạch Dương không nhất quán, cũng như đang rầu rĩ vì bản thân đã dọa người ta sợ chạy mất.

Vừa đi tới cửa thì chợt Bạch Dương gọi tên anh, “Anh Việt.”

Việt Hành dừng bước nhưng không ngoảnh lại, tính nghe xem cậu muốn nói gì.

“Anh Việt,” Bạch Dương nói, “Em hiểu ý anh rồi.”

Việt Hành quay lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Bạch Dương liếm môi, đứng dậy đi tới bên Việt Hành, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Kể cả như vậy thì em cũng thích hợp.”

Việt Hành hơi ngẩn người, không kìm được mà cúi đầu, khẽ cười, “Ai biết được chứ.”

Anh vừa cười, trái tim đang treo lơ lửng của Bạch Dương liền quay về chỗ cũ.

Bạch Dương vươn tay nắm lấy tay anh, “Anh Việt ơi, chẳng có ai thích hợp hơn em đâu.”

Việt Hành nhìn cậu, “Vậy thì tôi sẽ tạm để dành chỗ cho em.”