Lần đầu Việt Hành gặp Bạch Dương là vào tháng bảy năm ngoái. Năm ngoái Bạch Dương tốt nghiệp Đại học khoa Kỹ thuật, hơn nữa còn là chuyên ngành “nguội”, cả lớp chỉ có hơn hai mươi sinh viên, không một bóng hồng.
Đám thanh niên hai mươi tuổi đầu tụ tập nhậu nhẹt mừng tốt nghiệp đều không ai biết chừng mực cả. Sau khi tiễn giáo viên ra về thì mấy người anh em thân thiết vẫn ở lại làm thêm tăng hai, chén anh chén chú xong say bí tỉ.
Hôm đó Việt Hành có kế hoạch mời cơm khách nhưng sát giờ người kia lại có việc bận nên không tới được. Anh bèn ngồi trong phòng VIP bên cạnh phòng của nhóm Bạch Dương, tính ăn tạm gì đó một mình.
Anh đang ăn dở thì không hiểu sao lại chợt nghe thấy có tiếng kêu la ở phòng bên.
Tính anh vốn cũng không hay tò mò chuyện người khác, nhưng vì cửa phòng VIP đóng không chặt mà âm thanh bên kia lại quá lớn, anh bèn đứng lên đóng cửa rồi tiện ngó thử ra bên ngoài.
Vừa hơi nhô người ra khỏi phòng thì chợt có ai đó va vào cằm anh.
Một cậu thanh niên ăn mặc giống sinh viên lao đầu vào lòng anh. Cả người cậu ta nồng nặc mùi rượu, tay thì đẩy ngực anh, “Làm ơn cho tôi vào trốn nhờ một chút.”
Việt Hành còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu ta đẩy vào trong phòng, rồi cậu ta còn đóng cả cửa lại.
Phòng VIP khi đóng kín cửa có hiệu quả cách âm khá tốt. Việt Hành hơi lùi ra sau rồi cúi đầu, im lặng nhìn cậu trai kia, tâm trạng có chút không vui.
“Anh ơi,” Cậu nhóc ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng lấp lánh, vành tai hơi đỏ, ngoại hình vô cùng ưa nhìn, “Cho em ở nhờ chỗ anh một chút được không ạ?”
Việt Hành nhíu mày, hất cằm chỉ phía ngoài, “Có chuyện gì vậy?”
“Đánh nhau rồi.” Cậu ta nói với giọng điệu thờ ơ.
Vừa dứt lời thì cậu chàng nhận ra mình chưa giới thiệu về bản thân, bèn nắm lấy tay Việt Hành không chút ngại ngần, “Anh ơi, em tên Bạch Dương, là cây bạch dương gió thổi xào xạc ấy.”
Việt Hành nhướn mày, không khỏi bật cười, “Tên rất hay.”
Không rõ có phải Bạch Dương say rồi hay không mà cậu cứ kéo tay Việt Hành mãi không buông.
Việt Hành sờ thấy chỗ ngón tay cũng như khe giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu có vài vết chai dày nhưng anh cũng không hỏi nhiều.
Bạch Dương rất nhạy bén, hẳn là có nhận ra, chủ động giải thích rồi còn nói đùa: “Em là công dân tốt tuân thủ luật pháp, không cầm súng đâu.”
Việt Hành hừ nhẹ, “Công dân tốt mà đi đánh nhau.”
“Em có đánh đâu.” Bạch Dương liếc mắt nhìn ra bên ngoài rồi vô cùng căng thẳng mà nhỏ giọng nói, “Anh em không cho phép đi đánh nhau đâu.”
Cậu nói xong thì cứ như thể anh cậu ngay giây tiếp theo sẽ tới đập cậu một trận vậy, hai vai làm quá mà run lên rồi còn nắm lấy tay Việt Hành khẽ bóp.
Việt Hành rút tay ra rồi tự ngồi lại vào bàn, “Không nhìn ra cậu lại nghe lời anh trai tới vậy.”
Bạch Dương cũng không chút xa lạ mà ngồi xuống bên bàn, sờ mái đầu húi cua của mình, “Thật ra anh ấy cũng không phải là anh trai em.”
Việt Hành ngẩng lên nhìn cậu.
“Là sư phụ em.” Bạch Dương vui vẻ cười tươi rồi xoè tay ra, khoe những vết chai trên tay mình, “Em theo anh ấy học chạm khắc đó.”
Việt Hành không quá hứng thú nên cũng không hỏi tiếp. Anh ăn thêm một lúc rồi kiểm tra thấy cũng đã muộn, bèn đứng lên nói với Bạch Dương, “Cậu cứ ở tiếp, tôi đi đây.”
“Ơ,” Bạch Dương vội đứng lên, chắn trước mặt anh, “Anh ở thêm với em một chút nữa đi mà.”
Cậu nói xong còn bày trò làm nũng không biết học từ đâu ra, níu lấy góc áo của Việt Hành đung đưa, vừa gượng gạo vừa kỳ quặc.
Chẳng qua cậu cũng ưa nhìn nên tạm có thể coi là đáng yêu.
Mí mắt Việt Hành giật giật. Anh bị cậu chọc cho buồn cười, cố ý hỏi, “Tôi ở thêm với cậu rồi làm gì đây?”
Bạch Dương vẫn chưa buông áo anh, trả lời thuận theo câu của anh, “Làm gì cũng được ạ.”
Việt Hành cụp mắt nhìn cậu một lượt, thấy cậu đang cười tươi rói thì không nhịn được trêu, “Sư phụ cậu không cho phép cậu đánh nhau nhưng lại cho phép cậu làm những việc khác?”
Cũng không biết vì sao, Bạch Dương trốn tránh ánh mắt anh, ấp a ấp úng đáp. “À.”
Việt Hành không hỏi thêm nữa, gỡ tay cậu ra, “Thế thì cậu cũng đừng ở đây nữa. Lát tôi còn có việc.”
Bạch Dương nghe anh nói vậy thì chỉ đành thả anh ra rồi tránh sang bên cạnh, “Anh bận thì đi xử lý công việc trước đi ạ.”
Việt Hành quả thực cũng chẳng có hơi sức để ở đây tranh luận với cậu. Anh mở cửa phòng rồi bước ra, lúc đi tới cửa thì chợt bị gọi lại.
“Anh Việt,” Bạch Dương gọi, “Có thể cho em xin số điện thoại của anh được không ạ?”
Cậu vừa nói xong, cả hai đều im lặng.
Bạch Dương mấp máy môi tính giải thích nhưng sau cùng lại không nói năng gì. Việt Hành cau mày rồi hơi nghiêng đầu. Anh móc từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, sau đó lấy một điếu thuốc và châm lửa.
Hút được non nửa điếu thuốc, làn khói vấn vít che tầm mắt thì anh mới ngửa đầu ra sau rồi lạnh lùng hỏi, “Cậu biết tôi sao?”
Anh không nhớ anh có cho tên nhóc này biết tên của mình đấy.